[Quyển 2] Tất Cả Bắt Đầu Từ Lúc Gặp Nhau

Chương 27:




Vụ án thứ 1: Định luật con vịt xấu xí.
Một nét nhạc không vui trôi qua, Lưu Văn Đình dẫn Tư Đồ tới trước cửa phòng tổng tài đã được chuyển giao công tác, một người đàn ông chừng bốn mươi ra mở cửa, lúc thấy Lưu Văn Đình còn khá kinh ngạc.
“Chào cậu, Ron.” Lưu Văn Đình tươi cười, chào hỏi đồng nghiệp của mình.
Ron là người Canada, biết rất ít tiếng Trung.
Tiếng Anh của Tư Đồ thì gà mờ, chỉ có thể nhờ mẹ phiên dịch.
Lưu Văn Đình còn chưa giới thiệu chính thức, Ron đã chỉ vào Tư Đồ bô bô nói một tràng, Tư Đồ rõ trong lòng, vị Ron này biết hắn là con của cấp trên, bởi vì mẹ hắn để hình của hắn trong phòng làm việc.
Tư Đồ lén nói với mẹ, “Mẹ có thể đốt nó liền được không, con sắp ba mươi rồi mẹ còn để ảnh chi nữa.”
“Con cho dù có sáu mươi thì vẫn là con của mẹ!”
Tư Đồ dở khóc dở cười ngồi xuống, Lưu Văn Đình nói ý định đến đây lần này với Ron.
Ron gật đầu, biểu thị sẽ phối hợp.
“Mẹ hỏi anh ta thử, cảnh sát quốc tế cài Ngô Hoa vào làm nội ứng trong cuộc thi, mấy ngày gần đây có xuất hiện không?”
Lưu Văn Đình nói với Ron, sau đó xoay đầu nói, “Ngày nào cũng thấy, nhưng hôm nay thì chưa.”
“Bình thường thì mấy giờ và ở đâu thì gặp được?”
“Lúc ăn cơm trưa.
Ngô Hoa phụ trách lo bữa cơm cho mọi người, mấy hôm trước đều thấy hắn vào giờ ăn trưa.”
“Hôm nay không gặp?”
“Vẫn chưa.”
“Mẹ, hỏi kỹ lại xem, lần cuối nhìn thấy Ngô Hoa là lúc nào?”
“Tối qua lúc sáu giờ.”
Tư Đồ suy nghĩ một chút, “Mẹ, nhờ Ron tìm đại cớ nào đó kêu Ngô Hoa tới đây đi.”
Lưu Văn Đình suy nghĩ, không thể làm gì khác hơn nói yêu cầu của Tư Đồ với Ron.
Có thể nhìn thấy, Ron có chút do dự, trông như không biết lấy cớ gì mới được.
Lúc này Lưu Văn Đình lên tiếng, “Ron, cậu có thể nói với Ngô Hoa là có người ý kiến về đồ ăn, có người bị dị ứng với trứng.”
Ron gật đầu, cầm điện thoại lên.
Tư Đồ tính thời gian, đoán chừng Ngô Hoa sắp tới, chợt nghe mẹ hắn nói, “Thiên Dạ, con gặp Ngô Hoa như vậy, không sợ hắn nghi ngờ?”
Tư Đồ cười cười, cũng không nói gì.
Lúc này, chuông cửa reo lên, Ron đứng lên đi ra mở cửa, rất nhanh có một người đàn ông chừng ba mươi mấy tuổi đi vào.
Tư Đồ không cố ý xoay đầu nhìn, chỉ nghe tiếng bước chân thôi cũng biết tình trạng thân thể đối phương ra sao.
Trong lúc Ngô Hoa vô cùng lễ phép chào hỏi Lưu Văn Đình, hắn cũng thật nhanh liếc Tư Đồ, không nhìn ra được hắn có phản ứng gì với người xa lạ này.
Ron chỉ đơn giản dặn dò hắn phải vô cùng cẩn thận với thực phẩm, không thể để tình trạng thí sinh dị ứng xuất hiện nữa.
Mà Ngô Hoa thì dùng tiếng Anh lưu loát trả lời, “Tôi hy vọng có thể đúng hẹn kiểm tra sức khỏe của thí sinh, như vậy công việc cũng sẽ làm tốt hơn.”
“Được, tôi sẽ sắp xếp.” Ron nói.
Cuộc nói chuyện chỉ tới đây, Ngô Hoa liền cáo từ.
Lưu Văn Đình vốn còn muốn nói mấy câu, lại bị Tư Đồ kéo khỏi phòng Ron.
Trước cửa thang máy, Lưu Văn Đình do dự mãi mới hỏi, “Hình như sắp kết thúc rồi?”
“Dạ, gần rồi.”
“Tập trung được người tình nghi rồi?”
“Không có.
Con còn cần điều tra vài người.”
“Thiên Dạ, con thật sự tự tin sẽ thắng Lâm Diêu?”
Tư Đồ cười khúc khích, nhìn mẹ mình, hỏi lại, “Mẹ có phải lo con sẽ thua không?”
“Haiz, nói thế nào đây.
Thằng bé Lâm Diêu thông minh, không ngốc hơn con được, mẹ chỉ lo…”
“Mẹ chính là ở không rảnh rỗi, hai năm không gặp con, không chơi con mình đến thở không nổi thì mẹ không cam lòng.
Giờ thì được rồi, tự trùm mình luôn.
Con nói trước nha, nếu Tiểu Diêu có coi thường mẹ, con cũng không quan tâm đâu.”
“Cưới vợ xong là quên cả mẹ.”
“Mẹ cũng lấy chồng xong thì quên con mà.”
“Cha kế của con…”
“Thôi, đừng có nói mấy lời thân thiết đó, con chưa bao giờ thừa nhận có chuyện cha kế.”
“Thiên Dạ!”
“Mẹ có trừng mắt cũng vô dụng, con có sống đến tám mươi tuổi cũng vậy.
Thôi được rồi, nói cho mẹ biết, đỡ phải quanh co lòng vòng.
Khuya hôm trước, Tiểu Diêu bị tập kích ở thành phố F, bị thương nhẹ.”
Lưu Văn Đình không chút kinh ngạc, cửa thang máy mở, Tư Đồ đi vào.
Nhưng bà vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích, rõ ràng đang rơi vào tự hỏi.
Tư Đồ kêu hai tiếng cũng không thấy bà trả lời, không thể làm gì khác là kéo tay bà vào.
“Mẹ nghĩ gì thế?” Tư Đồ hỏi.
“Con nghi ngờ Ngô Hoa tập kích Lâm Diêu?” Lưu Văn Đình cũng không phải nhân vật đơn giản, lập tức hiểu nguyên nhân Tư Đồ muốn gặp Ngô Hoa.
“Ban đầu chỉ là nghi ngờ, bây giờ xem ra không phải hắn.
Tiểu Diêu cũng làm đối phương bị thương, nhưng mẹ cũng thấy rồi, thân thể Ngô Hoa không bị gì cả.”
“Có lẽ hắn giả bộ giỏi?”
“Không thể.
Sức của Tiểu Diêu con rõ, nếu muốn em ấy sẽ ra tay rất ác, đối phương ít nhất cũng phải nghỉ ngơi ba bốn ngày, vết thương này không phải muốn làm bộ không sao là dễ.” Về chuyện này, Tư Đồ vô cùng am hiểu.
Đột nhiên Lưu Văn Đình ngăn thang máy đi xuống, nói với Tư Đồ, “Mặc dù mẹ đã đồng ý với Lâm Diêu chỉ đứng xem, nhưng mấy hôm nay cũng nghĩ ra không ít vấn đề.
Mẹ nghĩ, hung thủ nhất định là người trong cuộc thi, mà Lâm Diêu lọt vào tầm ngắm là vì nắm giữ manh mối có ích.
Thiên Dạ, con không thể cứ đi như vậy được.”
“Hả?” Tư Đồ kinh ngạc nhìn mẹ.
“Giờ là hai giờ chiều, còn một tiếng nữa tới cuộc họp toàn bộ thành viên.
Ngoại trừ nhân viên phụ trách ăn uống, tất cả đều đến.
Mẹ tìm cho con một chỗ k1n đáo, con phải quan sát xem ai là người bị thương.”
Tư Đồ bĩu môi, “Con biết chuyện này cần điều tra, vấn đề là con phải đi gặp một người rất quan trọng, không phân thân được.”
“Mấy người bạn của con đâu? Tìm một người đáng tin.
Con cũng nói rồi, sức của Lâm Diêu cũng đủ khiến người đó nằm ba bốn ngày, nếu xảy ra vào khuya hôm trước, vậy thì hôm nay đã hai ngày rồi.
Trễ nữa sẽ không điều tra ra.”
Tư Đồ mỉm cười, “Mẹ sợ Tiểu Diêu sẽ thắng con?”
“Đần thối! Tại sao hung thủ không tập kích con? Hắn là cảnh sát, hung thủ nếu không bất đắc dĩ tuyệt đối sẽ không tập kích một cảnh sát.
Nếu mẹ là hung thủ, mẹ tình nguyện công kích con, cũng sẽ không trêu chọc Lâm Diêu.
Chuyện Lâm Diêu bị tập kích lần này, hắn đã gần đến trung tâm của vụ án rồi.”
“Mẹ, mẹ vẫn chưa quên được cha, vậy tại sao lại đồng ý gả cho người khác?”
Lưu Văn Đình sửng sốt, trên mặt có nét tức giận.
Trừng mắt nhìn Tư Đồ, đánh một cái, “Tùy con.” Cửa thang máy bật mở, một mình bà bỏ đi.
Tư Đồ thành công chọc giận mẹ, mang dáng cười muốn đánh rời khỏi thang máy, đi về phía phòng khách của khách sạn.
Đối mặt với người đàn ông anh tuấn, cô tiếp tân có chút cà lăm.
Hơn nữa Tư Đồ có cái lưỡi không xương, không cần dùng nhiều công phu đã khiến cô đồng ý lén giúp hắn.
Hẹn cô tiếp tân nửa tiếng sau gặp ở quán cà phê xong, trong lúc chờ đợi, Tư Đồ mở notebook, xem tư liệu Liêu Giang Vũ tra về cho hắn.
Căn cứ theo điều tra của Liêu Giang Vũ, Nghê Mỹ gọi ba cuộc cho ba người vào rạng sáng 26, một người trong đó ở khách sạn ven biển.
Nhưng số cụ thể từ phòng nào thì không rõ lắm.
Tư Đồ mặt khác còn sắp xếp việc cho Liêu Giang Vũ, chuyện này chỉ có thể để chính hắn điều tra.
Nhưng mà, trong lòng Tư Đồ có một dự cảm, số máy này có tác dụng rất lớn.
Quả nhiên, cô tiếp tân đến đưa cho hắn một thông tin, “Theo thời gian và dãy số anh đưa.
Tôi tra được là từ phòng 503.
Nhưng mà trong phòng không có ai nghe điện thoại, cho nên, chúng tôi ghi lại chỉ có một phút.
Mặt khác, vào chiều ngày 25, Lộ Tiểu Yến đúng là ở phòng 503.”
“Chỉ có một mình cô ta?”
“Cái này tôi không rõ.”
Xem ra mặt này không thu được nhiều manh mối.
Nhưng Tư Đồ không đi ngay, nghĩ lại đây là điểm khác nhau giữa hắn và Lâm Diêu.
Tư Đồ kêu một ly nước đắt tiền cho cô tiếp tân, còn trêu ghẹo vài câu, hy vọng có thể cùng cô trò chuyện thêm.
Sau đó, Tư Đồ từ miệng cô tiếp tân biết được tại sao khách sạn phải lo cho cuộc thi này, cũng biết nhờ cuộc thi này mà khách sạn thu về không ít mối làm ăn, nói chuyện chốc lát, Tư Đồ đã biết trong khách sạn có bao nhiêu nhân viên, bao nhiêu nam bao nhiêu nữ cũng biết.
Với tính cách hiền hòa và ngôn ngữ khôi hài của Tư Đồ, hắn chiếm được hảo cảm của cô gái, hai người nói chuyện không ngớt.
Không biết đến lúc nào lại bàn tới vụ án mưu sát.
Cô gái có chút rầu rĩ nói muốn từ chức, dù sao chỗ này cũng xảy ra án mạng, luôn cảm thấy có điềm xấu.
Sau đó thì tiếc nuối cho Lộ Tiểu Yến, khó kiếm được một người xinh đẹp như vậy.
Tư Đồ cười hỏi, “Cô ta đẹp lắm à?”
“Oa, anh tinh mắt lắm, người mẫu ai mà không đẹp.”
Tư Đồ không thèm quan tâm lắc đầu, tiện thể móc tấm hình lúc trước của Lộ Tiểu Yến trong túi ra, nhìn tấm ảnh, rồi nhìn cô bé trước mặt, nói, “Không xinh như cô.”
“Nói bậy, để tôi xem.” Cô gái lấy tấm ảnh trong tay Tư Đồ, nhất thời kinh ngạc hỏi, “Đây là ai?”
“Lộ Tiểu Yến.”
“Không đúng, tôi nhớ đâu phải người này.”
Lông tơ trên người Tư Đồ muốn nổ tung! Biểu tình cũng nghiêm túc, truy hỏi, “Cô chắc chắn chứ? Hôm đó là cô trực ban sao?”
Bị Tư Đồ đột nhiên truy hỏi, cô gái bắt đầu căng thẳng.
Tư Đồ mau chóng hòa hoãn không khí, nói mấy câu để cô thả lỏng, sau đó cô mới lên tiếng, “Hôm đó tôi không trực, nhưng khuya hôm trước chúng tôi ở trong khách sạn làm tiệc, chơi khuya lắm nên tôi ở lại khách sạn luôn.
Tôi và bạn hẹn xong việc thì cùng về nhà, ở trong khách sạn một đêm.
Chiều ngày 26, tôi muốn ra ngoài mua ít đồ, lúc ở tầng năm chờ thang máy, vừa lúc thấy phòng 503 mở cửa, đi ra chắc là Lộ Tiểu Yến rồi.”
“Cô nhìn thấy Lộ Tiểu Yến là người thế nào, có dễ nhận ra không?”
“Quả thật rất dễ nhận dạng, là một cô gái tóc vàng mắt xanh.”
Tóc vàng mắt xanh? Tư Đồ giật mình, liền tìm một tấm hình, “Có phải người này không?”
“Ừm… không giống.
Cô bé này tôi thấy rồi, là thí sinh mà, không giống.
Với lại tóc của cô này màu đen, tôi nhìn thấy cô kia có tóc vàng.
Tóc vàng dài còn xoăn xoăn óng ánh, rất chói mắt.”
Tư Đồ che đi phần tóc trong tấm hình, lại hỏi, “Cô nhìn kỹ lại xem.”
Cô gái nghiêng đầu nhìn, “Nếu đổi đôi mắt đen thì giống.
Tôi nhớ rất rõ, cô gái kia có đôi mắt màu xanh nhạt, rất dễ nhìn.”
“Hai người đi chung thang máy?” Thấy cô gái gật đầu, trái tim hắn muốn vọt khỏi miệng, truy hỏi, “Cô có nghe cô ta nói chuyện không?”
“Chúng tôi thật ra không nói gì với nhau, nhưng mà đến lầu một thì gặp một cặp vợ chồng người nước ngoài, bọn họ dùng tiếng nước ngoài nói chuyện với nhau.
Tôi nghe hình như là tiếng Pháp.”
Vậy là đủ rồi! Tư Đồ không đợi được nữa, đứng lên, “Lập tức xin nghỉ, theo tôi về nhà.”
Cô gái đỏ mặt, choáng váng.
Hết chương 27.
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.