Giữa đêm đen như mực, chiến giáp đen bóng trên người Yến Trì lấp loáng phản chiếu ánh lửa trông càng yêu dị cuồng ngạo, hắn cưỡi ngựa đến thẳng cửa phủ, động tác ghìm cương mạnh mẽ khiến con ngựa chồm lên hí một tiếng vang dội. Nhìn thấy cảnh này, toàn bộ Hầu phủ yên lặng đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi xuống đất.
Không phải đội ngũ đưa dâu đến, mà là một đội quân tinh nhuệ khí thế rung trời!
Bọn họ là binh lính ở đâu vậy? Mà người thủ lĩnh trẻ tuổi khí phách bức người này lại là ai?
"Yến...Trì? Tiểu Thất? Có phải là Tiểu Thất đó không?"
Giữa không khí đang lặng ngắt như tờ, giọng nói vui mừng kích động của Thái trưởng Công chúa vang lên, bà đứng dậy, bước đi khẽ run rẩy hướng về phía cửa lễ đường, nhìn thấy vậy Giang thị và An Dương Hầu mỗi người một bên dìu bà đi xuống.
Bên ngoài cửa phủ, Yến Trì còn đang ngồi trên lưng ngựa khẽ nhướn mày.
Hắn cong môi, ném roi ngựa và trường thương về phía thuộc hạ rồi xoay người nhảy xuống ngựa, lập tức bước vào trong phủ.
Dưới ánh đèn rực sáng trong lễ đường, hắn ngược sáng bước vào, tất cả mọi người không tự giác đều nheo mắt.
Chiến giáp đen bóng lạnh lẽo bức người, áo choàng màu đỏ đậm bay bay theo từng bước chân, Yến Trì đi giày tím thêu hình rồng vàng, thân hình cao gầy sải bước như sao băng, phong thái đúng chất quân nhân đi đến trước mặt mọi người.
Khí thế của hắn rất dọa người, thế nhưng khiến cho người ta chú ý lại chính là khuôn mặt ăn tuấn của hắn.
Bao nhiêu năm tắm gió tắm máu trên sa trường cũng không làm cho hắn già nua thô lỗ, trái lại, sống mũi hắn thẳng đứng, lông mày như kiếm, môi mỏng sắc bén, đường nét gò má càng làm nổi bật lên thân thể cường tráng đẹp đẽ tinh xảo như tạc tượng. Cho dù trên người hắn đang mặc chiến giáp dày nặng, nhưng chỉ cần nhìn vào bước chân mạnh mẽ trầm ổn kia là người ta đã có thể hình dung được dưới lớp chiến bào này là một cơ thể cường tráng từ trong xương cốt khiến người ta khuất phục.
Mà ở hình dáng với uy thế khiếp người này, khiến cho người ta không dời mắt được chính là đôi mắt phượng thuôn dài của hắn, lông mi đen dài, con ngươi sâu thẳm vừa giống như cất giấu ánh trăng trên sa mạc, lại vừa giống như ánh mặt trời rực cháy, cực kỳ chấn động lòng người.
Tất cả quan khách đứng ở đây, bất kể nam nữ già trẻ khi nhìn thấy hắn đều phải ngây người.
Luận về tuấn mỹ không ai bì được, luận về khí thế cũng chẳng ai sánh bằng, giữa thiên hạ này lại có một nam nhi tôn quý ngạo nghễ như vậy ư?
"Tiểu Thất?! Có phải Tiểu Thất đến hay không?!"
Thấy Yến Trì vào phủ, Thái trưởng Công chúa vội vàng bước lên trước hai bước.
Yến Trì nghe thấy thế liền cười sảng khoái, "Đã 8 năm không gặp, cô nãi nãi vẫn nhận ra Tiểu Thất ư?"
Nói xong câu này Yến Trì bước nhanh mấy bước đến trước Thái trưởng Công chúa, vén chiến bào lên quỳ một gối xuống đất, cùi đầu hành một đại lễ!
"Yến Trì phụ Ngự lệnh đến chúc mừng, Yến Trì thỉnh an cô nãi nãi!"
Động tác Yến Trì lưu loát, giọng nói mạnh mẽ, toàn thân một mảnh tinh nhuệ giỏi giang, tuy là đang hành lễ, khí thế cũng không giảm chút nào. Thái trưởng Công chúa thấy thế khóe mắt lập tức ửng đỏ, tiến lên một bước đưa tay nâng Yến Trì dậy, "Tiểu Thất... Đúng là Tiểu Thất rồi, Hoàng thượng để con tới đây? Mau đứng dậy, cô nãi nãi đã 8 năm không gặp con rồi!"
Yến Trì đứng dậy, mắt phượng hơi hẹp, trên mặt chỉ toàn ý cười, tròng mắt cũng như rực sáng lên, khiến cho người ta vừa nhìn là biết tâm tình hắn đang rất tốt, "Là Hoàng thượng cho Tiểu Thất đến đây, đại hôn của Thế tử, Hoàng thượng lệnh Tiểu Thất tới tặng lễ!"
Nói xong, Yến Trì nhìn về phía Nhạc Giá bên cạnh, "Chúc mừng Giá huynh!"
Nhạc Giá nhìn Yến Trì nhưng sắc mặt lại có vẻ hơi giật mình, giống như chưa phản ứng kịp Yến Trì là người nào.
Thái trưởng Công chúa nhìn thấy biểu cảm này của hắn liền cười, "Giá nhi, con quên rồi sao? Đây là Trì nhi nhà thúc thúc Duệ thân vương của con đó!"
Nhạc Giá chợt bừng tỉnh, vội vàng chắp tay, "Hóa ra là Trì đệ, năm đó ở kinh thành Trì đệ được Vương thúc đưa đi nhập ngũ, rồi ta cũng đến Cẩm Châu này, tính ra huynh đệ ta đã hơn 10 năm không gặp rồi, lần này Trì đệ đi đường xa đến đây, vi huynh lại không tiếp đón từ xa được rồi!"
Lời này vừa nói xong, quan khách xung quanh không nhận ra Yến Trì giờ đây đồng thời giật mình.
Đây là Yến Trì, là thế tử của Duệ thân vương!
Họ Yến là quốc họ của Đại Chu, Duệ thân vương Yến Lẫm là huynh đệ ruột của đương kim Thánh thượng. Mà Yến Lẫm quân công hiển hách, trấn thủ Sóc Tây nhiều năm, là công thần bậc nhất của Đại Chu. Còn thế tử Yến Trì này ngay từ nhỏ đã được đưa vào Sóc Tây quân rèn luyện, bởi vậy mới rèn ra được khí thế uy vũ từ trong xương tủy. Đại hôn của An Dương Hầu thế tử có hắn đến chúc mừng cũng đủ thấy Hoàng thượng coi trọng An Dương Hầu phủ đến cỡ nào!
"Cái gì? Tân nương vẫn còn chưa đến?"
Yến Trì hơi kinh ngạc, trời đã tối lắm rồi, hắn vốn tưởng rằng hôn lễ sắp kết thúc rồi cơ!
Nhạc Giá than thở, "Cũng không biết vì sao lại trễ lâu đến vậy, lẽ ra phải đến từ sớm rồi."
Yến Trì cười nói, "Việc tốt thường hay gặp trắc trở, Giá huynh đừng lo lắng."
Thái trưởng Công chúa nắm tay Yến Trì không muốn buông ra, tuổi tác càng lớn thì bà càng cưng chiều đám tiểu bối, bà nhìn thoáng qua phía cửa phủ, "Binh lính bên ngoài là binh lính của con à? Ba tháng trước ta còn nghe nói con đánh thắng trận ở phía tây, sao bỗng nhiên lại trở về kinh thành rồi?"
Yến Trì nghe thế hơi gượng cười, "Chuyện này nói ra thì dài dòng, cô nãi nãi muốn nghe thì sau hôn lễ lại nói cho người nghe. Tóm lại Tiểu Thất vừa về đến kinh thành, ngay cả ghế cũng ngồi chưa ấm mông đã bị Thánh thượng hạ chỉ chạy về Cẩm Châu."
Nói đến kinh thành, Thái trưởng Công chúa hơi chau mày, "Kinh thành loạn lạc như thế, vất vả cho hắn vẫn còn nhớ đến đây."
Đáy mắt Yến Trì hiện lên một tia sáng, "Cô nãi nãi yên tâm, mọi việc trong kinh đã định ra rồi, mặc dù Thánh thượng công việc bận rộn nhưng đại sự của cô nãi nãi thì Thánh thương không dám quên chút nào."
Thái trưởng Công chúa bị chọc cười, "Con lại nói tốt cho hắn!"
Chỗ này đông người, lại bị nhiều người đang quan sát chăm chú nên Yến Trì phải chuyển đổi đề tài, "Thánh thượng không chỉ không quên người, mà vẫn còn nhớ kỹ Hầu gia, phu nhân và hai vị công tử, lần này Tiểu Thất mang đến rất nhiều lễ vật, đợi lát nữa sẽ mang vào trong phủ!"
Thái trưởng Công chúa lắc đầu cười cười, "Chẳng lẽ ta còn tham lễ vật của hắn sao..."
Lễ đường tuy rộng nhưng tất cả quan khách ở đây đều đang chú ý lắng nghe, Tần Hoan vừa rồi phải khó khăn lắm mới đi ra được khỏi đám đông, nàng tận mắt nhìn thấy Yến Trì đi vào phủ, sau đó lại biết được thân phận của Yến Trì, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Người trong thành Cẩm Châu đa phần không biết đến Yến Trì, thế nhưng ở kinh thành danh tiếng của Yến Trì lại vang dội như sấm bên tai.
Vị Thế tử thân vương này thân phận cực kỳ tôn quý, chỉ xếp sau mấy vị Hoàng tử đương triều, nhưng 10 tuổi hắn đã được đưa vào quân doanh, rèn luyện suốt 12 năm. Bắt đầu từ 7 năm trước, vị Thế tử Duệ thân vương này luôn luôn đứng đầu trong bảng công trạng hàng năm dâng lên Thánh thượng. Thế cho nên mặc dù bản thân hắn quanh năm không sống ở kinh thành thế nhưng những tin đồn liên quan đến hắn lại nhiều vô số kể.
Có tin đồn nói hắn chính là Chiến thần hạ giới, dùng sức một người chém giết hàng trăm vạn giặc Nhung, hoặc là nói hắn trong quân đội hành vi phóng túng vô pháp vô thiên, hoặc là, còn có người nói hắn bị mắc bệnh lạ, có sức lực cường đại nhưng mệnh lại không lâu dài...
Mà danh hiệu "Ma vương" của hắn trong quân đội cũng theo lời đồn mà truyền về kinh thành, khiến cho trẻ con nghe thấy cũng phải ngừng khóc.
Nguồn gốc của danh hiệu này là do lần đó hắn thẩm vấn tù binh giặc Nhung, tự hắn phát minh ra 108 loại khổ hình khiến người kinh sợ. Giặc Nhung rất độc ác yêu thích giết chóc, đối với bách tính nơi biên cảnh mà nói thì bọn chúng giống như ác quỷ, nhưng đám ác quỷ kia rơi vào trong tay vị 'Ma vương' này cũng trở nên ngoan ngoãn nói gì nghe nấy không dám làm càn. Bởi vậy mới có thể thấy được con người Yến Trì này đáng sợ đến mức nào.
Nhưng từ trước đến nay Tần Hoan chưa bao giờ được gặp tận mắt Ma vương, cũng không ngờ được rằng sau khi sống lại lại được nhìn thấy hắn.
Tần Hoan đang mải cảm thán thế sự khó lường thì bất thình lình bị một người đụng nhẹ vào người. Tần Hoan quay lại nhìn thấy đó là một công tử trẻ tuổi vừa bị chen đến bên cạnh nàng, Tần Hoan liền quay đầu nhìn sang hai bên, cho là bản thân mình đã cản đường người ta nên đứng dẹp sang một bên nhường đường.
Đúng lúc này, một tiếng bẩm báo của binh lính vang lên!
"Báo... Hầu gia, đội ngũ đưa dâu của Tống Quốc công phủ đến rồi!"
Hắn hơi ngừng lại rồi bổ sung một câu, "Lần này là thật, xin Hầu gia mau chóng chuẩn bị..."
Cho dù có là hiểu lầm thì cũng không thể nào hiểu lầm tận 2 lần, thế nên trong chớp mắt cả lễ đường liền náo nhiệt trở lại.
Các quan khách vừa bị Yến Trì dọa cho lùi xuống, giờ lại tiếp tục tiến lên phía trước, khiến cho Tần Hoan cũng bị chen lấn theo dòng người ra phía cửa, nàng vừa mới gặp thoáng qua vị công tử trẻ tuổi kia, mặc dù cảm giác có chỗ nào đó kỳ quái thế nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ nhìn về hướng phố đêm bên ngoài cửa Hầu phủ.
Ở cuối con đường, nghi trượng cờ lễ màu đỏ rực rỡ dưới ánh đèn lồng, giống như áng mây chiều đang bay đến.