"Tiểu thư, sao ban đầu nói Nhị công tử đánh chết người, nhưng vừa rồi lại nói Nhị công tử là bị oan?" Buổi tối Phục Linh vẫn luôn chờ ở bên ngoài, chỉ nhìn thấy người đi ra đi vào chứ không hề biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tần Hoan đi đằng trước, "Do phủ nha chưa điều tra rõ thực hư nên mới hiểu lầm."
Phục Linh gật gật đầu, lại hơi nhăn mũi, "Tiểu thư, trên người tiểu thư có mùi gì thế? Sao ngửi thấy cứ lạ lạ..."
Tần Hoan định nói lại thôi, "Trong phòng kia ẩm thấp nên mùi mốc hơi nặng."
Phục Linh trợn tròn mắt, đây là Hầu phủ đó, chỗ để tiếp khách sao lại có mùi nấm mốc nhỉ?
Mặc dù Phục Linh nghĩ như vậy nhưng cũng không nói ra lời. Lục Vân đi tuốt đằng trước dẫn đường, không bao lâu sau khẽ nói, "Cửu cô nương, đến rồi."
Chủ tớ Tần Hoan ngước mắt lên quả nhiên đã thấy Mai viên ở ngay trước mặt.
Đây là một tiểu viện độc lập, ngói xanh tường trắng, trong viện trồng trúc cao, lục mai thành từng cụm, giờ chưa vào mùa nên hoa mai chưa nở. Hiện tại đã có mấy bà vú già đứng chờ sẵn ở bên ngoài, đèn đuốc cũng sáng trưng.
Tần Hoan dẫn Phục Linh đi vào, Lục Vân theo sau nói, "Ở đây tất cả đều đã chuẩn bị xong, vừa rồi Cửu cô nương... trước tiên cứ rửa mặt trải đầu, một lúc nữa phu nhân sẽ qua đây."
Bố trí trong phòng đều là theo phong cách cao quý tao nhã, Phục Linh nhìn đồ trang trí khắp nơi đều là thượng phẩm nên âm thầm chép miệng, sau đó vội vàng cảm tạ Lục Vân. Lục Vân đáp lời không dám rồi dẫn Tần Hoan vào phòng bên.
Nước ấm trong phòng đã chuẩn bị xong, Lục Vân nói, "Nô tỳ chờ ở bên ngoài, Cửu cô nương có dặn dò gì xin cứ gọi nô tỳ là được."
Lục Vân nói xong liền lui ra ngoài, Phục Linh thở phào, "Tiểu thư, Hầu phủ đối xử với chúng ta tốt thật, viện này có khi cũng tinh tế giống như viện của Tiểu Quận chúa. A, trên váy tiểu thư dính cái gì này..."
Phục Linh nhìn thấy mấy vết máu kia nên kinh ngạc không thôi, "Tiểu thư bị thương?"
Tần Hoan che đậy, "Ban ngày lúc trị bệnh cho Thái trưởng Công chúa bị dính phải."
Tần Hoan vừa dứt lời lại có một vật rơi bộp xuống. Phục Linh cúi đầu, liếc mắt một cái liền thấy được Hàn Nguyệt nạm vàng chạm bảo, Phục Linh vội vàng nhặt lên, "Tiểu thư, đay là cái gì?"
Tần Hoan nhìn thấy Hàn Nguyệt thì hơi bất đắc dĩ, "Là đồ của Thế tử Điện hạ, ta mượn để trị bệnh cho Thái trưởng Công chúa."
"Là Duệ Thân vương Thế tử Điện hạ?"
Thấy Tần Hoan gật đầu, ánh mắt Phục Linh hơi lóe sáng, nhưng khi nhìn xuống Hàn Nguyệt lại thấy kinh sợ, nàng cẩn thận để sang bên cạnh rồi đỡ Tần Hoan vào bể tắm, "Tiểu thư hôm nay chắc chắn là mệt lắm rồi, trị bệnh cho Thái trưởng Công chúa hết nửa ngày, buổi tối lại bị trì hoãn lâu như vậy, may mà bệnh tình của Thái trưởng Công chúa đã ổn định rồi."
Nói xong Phục Linh lại hiếu kỳ, "Chuyện của Nhị công tử là như thế nào? Tiểu thư vẫn luôn ở bên cạnh phu nhân, có nghe được gì không?"
Khóe môi Tần Hoan hơi giật giật, "Sau khi nghiệm thi lại lần nữa thì mọi chuyện đã rõ ràng."
Nghe thấy hai chữ 'nghiệm thi', lông mày Phục Linh run lên, "Nghiệm thi... Nghĩ đến là sợ..." Nói xong lại như nghĩ đến cái gì sắc mặt đột nhiên trắng bệch, "Tiểu thư có biết tân nương tử kia ở đâu không?"
Tân nương mà Phục Linh nói đương nhiên là Tống Nhu tiểu thư Tống gia. Tống Nhu đã chết, mà lại mặc giá y chết trong kiệu hoa. Tần Hoan nghĩ đến cũng thấy trong lòng căng thẳng, lúc này Phục Linh hỏi đến lại càng làm cho người ta lạnh sống lưng.
"Chắc là mang đi nghĩa trang thôi."
Nghĩa trang là chỗ đặt thi thể, bình thường các thi thể không có người nhận cùng với các thi thể có liên quan đến án mạng của phủ nha thì đều gửi tạm lại ở trong nghĩa trang. Phục Linh sợ hãi run bần bật, "Tống tiểu thư chết thảm như vậy, cũng không biết có đến trong phủ hay không..."
Phục Linh càng nói càng sợ, không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ, cứ như sợ ở bên đó có cái gì.
Nước tắm ấm nóng làm cho hai má Tần Hoan hơi ửng hồng, nàng nhắm hờ mắt, hơi tiếc nuối, "Người chết như đèn cạn dầu, không thể tin vào mấy chuyện quỷ thần, em đừng có tự dọa mình như thế..."
Phục Linh ngậm miệng không dám nói tiếp nhưng trong lòng vẫn thấy lo sợ.
Tần Hoan mới vừa mặc áo trong lên thì Giang thị đến, bà thấy Phục Linh đang lau tóc cho Tần Hoan thì vội vàng đi tới cầm lấy khăn trong tay Phục Linh, "Con ngồi đó đi..."
"Sao dám phiền toái phu nhân..."
Giang thị cười nói, "Sao lại là phiền toái? Ta xem con như nữ nhi ruột thịt, con không những trị bệnh cho mẫu thân lại còn tẩy sạch oan khuất cho Thanh nhi, chút việc nhỏ này tính là gì chứ?"
Nói xong bà lại giãi bày, "Giá nhi và Thanh nhi đều là nam nhân cho nên từ nhỏ phụ thân bọn nó đã không cho ta nuông chiều quá mức, ngay từ nhỏ đã phải ra ở riêng. Ngay cả Ngưng nhi cũng thế, 10 tuổi đã không ở cùng viện với ta rồi. Việc này đã rất nhiều năm rồi ta chưa làm, người ngoài nhìn thấy đều tưởng rằng ta nhàn hạ, thế nhưng ta lại muốn đích thân mình chăm sóc cho Ngưng nhi nhiều hơn. Con tương phản hoàn toàn với Ngưng nhi, nhìn bên ngoài nó rất mạnh mẽ thế nhưng còn chưa trải qua phong ba bão tố khổ sở, còn con nhìn thì rất dịu dàng mềm yếu, thế nhưng nội tâm lại cực kỳ kiên cường."
"Chuyện ban nãy, ta đã sống cả nửa đời người rồi mà khi chứng kiến còn chịu không nổi, vậy mà con lại bình tĩnh tự mình mổ nghiệm thi. Bọn ta đứng ở bên ngoài trong lòng ai cũng tự hổ thẹn rồi sau đó lại cực kỳ ngưỡng mộ con, ta..."
"Choang..." Giang thị đang định nói tiếp thì bị tiếng động làm ngắt lời. Bà quay sang nhìn thì thấy ly trà trên tay Phục Linh đã rơi xuống đất. Ly trà này vốn là Phục Linh rót cho Giang thị, lại không biết làm sao mà lại trượt tay.
Tần Hoan thầm kêu không tốt, vội vàng gằn giọng, "Phục Linh..."
Sắc mặt Phục Linh tái mét nhìn Giang thị, vốn muốn hỏi cái gì đó nhưng nghe thấy câu này của Tần Hoan liền cúi đầu nói, "Xin phu nhân thứ tội, nô tỳ quá vụng về rồi..."
Giang thị cười cười, "Không sao, người là tỳ nữ vẫn đi theo Tần Hoan?"
Phục Linh vừa nhặt ly trà lên vừa đáp lời, Giang thị lại nói, "Ngươi là một nha đầu tốt."
"Đây là bổn phận của nô tỳ."Phục Linh vội nói, rồi xoay người chạy đi rót trà. Nàng suýt nữa thì khóc thành tiếng, ban nãy nàng không nghe nhầm, Hầu phu nhân nói là tiểu thư nhà nàng đích thân mổ nghiệm thi thể?!
Mổ nghiệm... Cả tay lẫn chân Phục Linh đều run lên...
Lau tóc xong Giang thị cười cười bảo Lục Vân gọi người bên ngoài vào.
Người đi vào có 2 nhóm, một nhóm có 3-4 người là mang đồ ăn đến, một nhóm có 5-6 người mang y phục mới cùng với 2 bộ trang sức cực kỳ xinh đẹp đến.
"Y phục này vốn là chuẩn bị cho Ngưng nhi, nhưng nó không thích mặc. Ta thấy con thích màu sắc mộc mạc thế nên mới chọn 2 bộ lụa Vân La và 2 bộ váy màu xanh da trời. Nhìn dáng người con cũng tương tự Ngưng nhi, mặc lên nhất định sẽ rất đẹp."
Tổng cộng Tần Hoan đến Hầu phủ được 2 lần, hôm qua lúc đến tiệc hỷ thì y phục còn có chút lộng lẫy, nhưng hôm nay đến thì chỉ mặc y phục thông thường, cộng thêm những lời đồn đại nữa nên đương nhiên Giang thị hiểu được hoàn cảnh của Tần Hoan.
"Hai bộ trang sức này, một bộ là bạch ngọc Vu Sơn, một bộ là thanh ngọc Côn Luân, vàng bạc bọc bên ngoài ngọc cũng đều là thượng phẩm. Đây là đồ trước kia được ban thưởng từ trong cung, ta cũng chưa bao giờ đeo lên, ta chọn tới chọn lui mới được 2 bộ này hợp nhất với con."
Nói xong Giang thị liền lấy một cây trâm bạch ngọc lan ướm thử lên đầu Tần Hoan, lại nhìn vào Tần Hoan ở trong gương đồng, "Xem này, sắc ngọc phản chiếu lên người, người còn yêu kiều hơn hoa, Hoan nhi xinh đẹp thế này chắc chắn mẫu thân con cũng là tuyệt thế mỹ nhân..."
Tần Hoan nhìn bản thân mình trong gương sau đó lại nhìn Giang thị, đột nhiên nàng nhớ đến rất nhiều chuyện về phụ mẫu mình ở Thẩm gia.
Đôi mắt nàng đỏ ửng, vội vàng cúi đầu.
Giang thị thấy thế liền biến sắc, trong mắt tràn đầy đau xót, "Coi cái miệng ta này, đang yên đang lành lại nhắc đến mẫu thân con, con ngoan, sau này có ta đây, còn có An Dương Hầu phủ nữa, chắc chắn sẽ không để con tủi thân."
Tần Hoan vội nói, "Không phải, là phu nhân đối xử dịu dàng với Tần Hoan làm cho Tần Hoan nhớ đến mẫu thân."
Giang thị vỗ vỗ bả vai Tần Hoan, "Thế thì con càng phải sống tốt lên, mẫu thân ở trên trời nhất định cũng đang dõi theo con, nhìn thấy con được thuận lợi như ý thì bà ấy mới có thể yên tâm."
Tần Hoan ngẩng đầu lên, ánh mắt lúc sáng lúc tối nhìn vào bản thân mình trong gương.
Toàn gia nàng bị hàm oan mà chết thảm, một ngày không giải oan cho phụ thân nghĩa là bọn họ lại thêm một ngày không an lòng.