Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 81.2: Kẻ thần bí trộm rương (2)




Xe ngựa chạy như bay trên phố dài trong thành Cẩm Châu, rất nhanh đã ngừng lại trước cửa Tần phủ. Tần Hoan dẫn Nhạc Ngưng vào phủ, người gác cổng vừa nhìn thấy người bước vảo là tiểu Quận chúa thì liền chạy đến chủ viện thông báo. Nhạc Ngưng không thèm dể ý mấy chuyện này nên lập tức bảo Tần Hoan dẫn nàng đi thẳng đến Đinh Lan uyển, vừa vào bên trong thì Nhạc Ngưng tặc lưỡi, "Nghe nói đây là viện ngươi mới đổi qua hả?"
Tần Hoan gật đầu, dẫn nàng vào sâu trong viện, "Phải, tốt hơn trước đây rất nhiều."
Nhạc Ngưng hừ một tiếng, ngồi xuống ghế chờ Phục Linh dâng trà lên. Tần Hoan lại đi vào trong buồng, chẳng bao lâu sau nàng cầm một cái khăn lụa nhỏ ra ngoài. Tần Hoan dặn Phục Linh đóng cửa lại rồi mới mở khăn ra.
Sau một đêm, trên khăn lụa vẫn còn lưu lại mùi thối rất khó ngửi, nhưng vẻ mặt Nhạc Ngưng vẫn rất bình thường, ngay lúc Tần Hoan mở ra nàng đã nhoài lên nhìn vào bên trong. Ở giữa khăn lụa màu trắng là một vật đen sì, nhìn bề ngoài cũng chẳng nhìn ra được đấy là cái gì."
Tần Hoan cũng nhíu mày, "Xem ra vẫn phải rửa thêm vài lần nữa..."
"Rửa?" Vẻ mặt Nhạc Ngưng hơi thất vọng, "Màu sắc này giống như đồ linh tinh nhà bếp vứt đi vậy, đã thối nát không nhìn ra hình gì rồi..."
Tần Hoan lắc đầu, lại bảo Phục Linh tìm một cốc sứ trắng đến đây, cầm vật đen sì kia bỏ vào rồi rót nước sạch lên, đợi một lúc thì màu đen cũng lan ra thấm vào trong nước. Sau đó Tần Hoan lại đổ nước cũ đi thay nước mới vào vài lần, vật đen sì cũng sạch hơn một chút, thế nhưng dù là như vậy cũng rất khó phân biệt..."
Đột nhiên đáy mắt Tần Hoan sáng lên, "Dùng phèn chua."
Nhạc Ngưng trợn tròn mắt, "Phèn chua? Phèn chua có tác dụng gì?"
Tần Hoan đứng dậy, đi ra ngoài cửa dặn dò Phục Linh, "Đi, bảo Vãn Hạnh đi phòng thuốc lấy một ít phèn chua qua đây."
Phục Linh không phản ứng kịp vì sao Tần Hoan lại sai Vãn Hạnh đi, nhưng chạy đi làm mấy việc vặt vãnh này cũng không có gì to tát cả. Chờ đến khi Phục Linh đi khỏi rồi Tần Hoan mới quay về khẽ nói, "Phèn chua có thể lọc nước, ta dùng nước phèn chua để ngâm cái này, nếu ngâm 1 đêm không đủ thì 2 đêm, nhất định ta phải làm cho nó trở về màu sắc ban đầu."
Nhạc Ngưng chớp chớp mắt nhìn Tần Hoan, "Như vậy có thành công không?"
Tần Hoan cười nói, "Làm thử cũng chẳng mất gì mà..."
Nhạc Ngưng ngẫm nghĩ rồi cười nói, "Được, vậy ta và ngươi cùng ngâm. Ngày mai ta cũng muốn đến xem, à không, từ giờ trở đi ta đều phải đến đây, xem xem rốt cuộc đây là cái gì. Có điều dù sao thì Tống Nhu cũng là một tiểu thư quý tộc, chắc hẳn sẽ không ăn cái gì bậy bạ đâu nhỉ."
Tần Hoan lắc lắc đầu, "Cái này thì chỉ có thể chờ phương pháp của chúng ta thu được hiệu quả rồi mới có thể biết được."
Tính cách Nhạc Ngưng không thích vui đùa, mấy việc mà nữ nhi khuê các hay làm nàng cũng không thích, hiện tại nhìn thấy Tần Hoan dùng một biện pháp kì quái để nghiên cứu cái cục đen sì kia đã tạo nên hứng thú cho nàng. Vãn Hạnh đi nhanh về nhanh, lúc Phục Linh cầm phèn chua đi vào thì Tần Hoan đã chuẩn bị một cốc sứ trắng to hơn. Ban đầu nàng rửa qua cục phèn chua rồi thả cùng lúc phèn và cục đen kia vào trong cốc, cuối cùng đậy nắp lại chờ đến ngày mai xem thành quả ra sao.
Bận rộn một hồi thì Nhạc Ngưng và Tần Hoan mới ngồi xuống uống trà, nàng hỏi Tần Hoan, "Sao ngươi biết phèn chua có thể lọc nước? Ta chỉ biết là bình thường trong sơn móng tay của nữ nhân cũng có bỏ thêm phèn chua, nhưng không biết là vì sao."
Tần Hoan vừa rót thêm trà cho Nhạc Ngưng vừa nói, "Ta đọc được trong sách y thôi, trong sơn móng tay có bỏ thêm phèn chua là để cho màu sắc của hoa hay thực vật khác trên móng hiện lên rõ hơn. Không chỉ như vậy, lúc nấu canh đậu xanh cũng có thể thêm vào một chút phèn chua, như thế đậu xanh rất nhanh nhừ và bở. Cái này cũng giống như bỏ vào sơn móng tay thôi."
Tần Hoan hơi ngừng lại rồi lại nhíu mày, "Có điều dùng phèn chua liên tục có thể khiến cho người ta ngộ độc, cho nên canh đậu xanh mà đã bỏ phèn chua vào rồi thì tốt nhất đừng ăn. Vị của nó không chỉ chua mà còn có tính hàn, bản chất nó rất khô và chát, có thể giải nhiệt và khử độ đục của nước. Phèn chua còn dùng để trị bệnh kiết lỵ do nóng, khí hư trắng ở nữ nhân, lở loét bên trong, cũng có thể dùng để làm chắc răng hay loại bỏ cục thịt thừa trong mũi. Đây là một vị thuốc tốt, phòng thuốc nào cũng đều có."
Nhạc Ngưng trợn tròn mắt, nhìn Tần Hoan hơi tán thưởng, "Có phải cứ tùy tiện nhắc đến tên một vị thuốc nào thì ngươi đều biết rõ như nắm trong lòng bàn tay?"
Tần Hoan dở khóc dở cười, "Đương nhiên không phải, y dược uyên bác tinh thâm, những thứ ta biết chỉ là một phần nhỏ thôi."
Nhạc Ngưng lắc đầu thở dài, "Trước giờ hóa ra ta đã đánh giá bản thân mình quá cao, đám nữ nhi quý tộc đa phần đều đọc mấy sách như 'Nữ đức', 'Nữ giới', hoặc nhiều hơn thì đọc đến 'Tứ thư Ngũ kinh'. Còn nếu như học y thì cũng rất ít người còn trẻ như ngươi mà đã hiểu biết nhiều đến như vậy, Tần Hoan, trước kia thật sự ta đã xem thường ngươi rồi..."
Tính cách Nhạc Ngưng rất thẳng thắn, nàng có thể nói ra những lời như vậy cũng chính là đang thật sự muốn trải lòng với Tần Hoan. Tần Hoan cười rồi rót thêm trà cho nàng, "Quận chúa khí thế anh hùng, nên có hơi ngạo mạn một chút thì cũng là bình thường thôi. Có thể do Tần Hoan thích học y cho nên vừa rồi mới có chỗ hữu dụng hơn người khác một chút, cũng như Quận chúa thích tập võ, đương nhiên xuất sắc hơn so với nữ nhi gia đình bình thường rồi."
Nhạc Ngưng cười rộ lên, nụ cười mang theo vẻ hào phóng sảng khoái, đây là lần đầu tiên nàng vào trong khuê phòng của Tần Hoan. Nhạc Ngưng buông ly trà xuống rồi quan sát xung quanh, nàng đi từ buồng trong ra đến thư phòng, thuận miệng hỏi mấy chuyện liên quan đến y dược đều được Tần Hoan giải đáp rõ ràng rành mạch từng câu một khiến cho trong lòng nàng ngày càng bội phục Tần Hoan hơn. Cũng từ đó tình cảm hai người càng không giống với khuê mật bình thường nữa.
Cứ như vậy trò truyện hơn một canh giờ, nhìn thấy sắc trời không còn sớm nữa thì Nhạc Ngưng mới nói cáo từ, Tần Hoan đích thân tiễn Nhạc Ngưng về. Tần Hoan vừa ra khỏi cửa viện thì nhìn thấy Lâm thị dẫn theo Tần Tương đứng chờ ở bên ngoài, thấy 2 mẹ con bọn họ Nhạc Ngưng cũng kinh ngạc. Mặc dù thân phận Nhạc Ngưng cao quý nhưng Lâm thị vẫn là trưởng bối của Tần Hoan, cho nên cuối cùng nàng vẫn phải dừng lại nhún người hành lễ.
"Sao phu nhân lại ở đây..."
"Thiếp thân bái kiến Quận chúa." Lâm thị nhún người rồi nhìn sang Tần Tương. Tần Tương khép mắt, cả người cũng cứng ngắc miễn cưỡng cúi người hành lễ với Nhạc Ngưng.
Hành lễ xong Lâm thị mới nói, "Biết tin Quận chúa và Hoan nhi cùng nhau về phủ, vốn định đến bái kiến ngay lập tức nhưng nghĩ đến có lẽ Quận chúa và Hoan nhi có nhiều lời riêng tư muốn nói nên thiếp thân không dám đến quấy rầy. Bây giờ Quận chúa muốn ra về rồi ư? Sao không ở lại phủ dùng cơm chiều rồi hẵng đi?"
Nhạc Ngưng nhếch mép, trên mặt cuối cùng cũng có chút ý cười, "Không dám làm phiền, ta chỉ tâm sự với Cửu cô nương lâu một chút thôi, hiện giờ cũng cần phải về rồi, phụ thân và mẫu thân vẫn đang chờ ta ở nhà."
Lâm thị nghe thấy thế cũng không tiện nói gì thêm, trong lòng Tần Hoan biết Nhạc Ngưng không thích mấy chuyện xã giao qua loa đối phó này nên mới tiến lên trước nói, "Tam thúc mẫu, Quận chúa không câu nệ mấy lễ nghĩa này, Hoan nhi tiễn Quận chúa ra cửa là được rồi, người bận thì làm cứ việc của mình đi!"
Lâm thị do dự một chút rồi cũng đành phải gật đầu.
Tần Hoan dẫn Nhạc Ngưng đi đến cửa phủ phía tây, hai người vừa rời khỏi thì Tần Tương giậm giậm chân, "Mẫu thân, nữ nhi đã nói không cần đến thỉnh an rồi, tuổi tác tiểu Quận chúa cũng chỉ ngang ngửa với nữ nhi, vậy mà người lại hành lễ với nàng ta!"
Sắc mặt Lâm thị trầm xuống, "Ngươi thì biết cái gì? Hiện tại Cửu muội muội của ngươi giao tình tốt với Hầu phủ, cho nên chúng ta phải nhân cơ hội này mà tạo mối quan hệ tốt với bên Hầu phủ, có như thế thì con đường làm quan của ca ca ngươi sau này mới rộng mở được. Cha ngươi đã bệnh đến như thế rồi, chẳng lẽ tương lai chúng ta lại chỉ trông cậy vào mỗi Hầu phủ ở kinh thành sao? Ta thấy An Dương Hầu phủ đối xử với Cửu muội muội ngươi còn tốt hơn bên kinh thành kia không biết bao nhiêu lần, mấy hôm trước ca ca ngươi còn kể là Cửu muội muội có nói nếu ca ca ngươi lên kinh thành thì Thái trưởng Công chúa đồng ý viết một bức thư giúp hắn!"
Tần Tương không kiên nhẫn nghe lời Lâm thị nói, vốn định phản bác nhưng nghĩ đến Tần Sâm thì đành nhịn xuống.
Lâm thị lại nói, "Những thứ này suy cho cùng đều dựa vào Cửu muội muội ngươi. Ngươi nhớ kỹ cho ta, từ nay về sau không được gây khó dễ cho Cửu muội muội ngươi nữa, ngay cả tổ mẫu cũng có ý như vậy. Ngươi có thể khiến mẫu thân bớt lo không!"
Tần Tương nghiến răng nghiến lợi, "Tương nhi hiểu rõ! Vì ca ca nên nữ nhi sẽ không làm càn nữa." Dừng một chút Tần Tương lại nói, "Rốt cuộc phụ thân mắc phải bệnh gì? Vì sao lại không đi mời đại phu? Ngay trong phủ mình chẳng phải còn có một vị y tiên sao?"
Lâm thị nhăn mặt lườm Tần Tương, trong giọng nói vừa có vẻ mỉa mai lại vừa có vẻ cảnh cáo, "Đây là việc của người lớn, ngươi không cần quản đến, cũng đừng hỏi nhiều."
Tần Tương không phục, "Vậy, vậy nữ nhi có thể đến thăm phụ thân không? Phụ thân bị bệnh thì tại sao nữ nhi thân sinh lại không thể đến thăm chứ?"
Lâm thị túm chặt Tần Tương lôi đi về hướng đông, "Phụ thân ngươi bị mắc bệnh truyền nhiễm, chúng ta ai cũng không được đến thăm!"
Câu này nói với giọng nói cực tàn khốc, khiến cho hốc mắt Tần Tương đỏ lên. Nàng cắn nhẹ môi rồi quay sang nhìn Đinh Lan uyển với thần sắc phức tạp, trong lòng không hề cam tâm tình nguyện để cho Lâm thị kéo trở về...
Tần Hoan dẫn Nhạc Ngưng đi thẳng ra cửa phủ, xe ngựa vẫn đứng chờ ở bên góc đường, Tần Hoan đi đến tận bên cạnh xe ngựa, "Bệnh của Thái trưởng Công chúa không còn gì đáng ngại nữa, tiếp theo chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng tốt là được rồi. Mùa thu ở phương nam cũng không quá khô, nếu như còn ở kinh thành thì Thái trưởng Công chúa mới khiến cho mọi người lo lắng!"
"Hiện tại tổ mẫu ưu tư quá nặng, đều là vì vụ án này thôi, sau này kết thúc rồi thì tổ mẫu cũng sẽ khỏe lại thôi." Nhạc Ngưng trả lời Tần Hoan, hiện tại đã đi đến cạnh xe ngựa nhưng bước chân nàng đột nhiên dừng lại. Tần Hoan ngước lên nhìn khó hiểu, nàng trông thấy Nhạc Ngưng đang nhìn chằm chằm vào chỗ rẽ trên con phố dài đằng xa, Tần Hoan nhíu mày, "Làm sao thế?"
Vừa hỏi thì ánh mắt Tần Hoan vừa nhìn theo hướng nhìn của Nhạc Ngưng, vừa nhìn thấy Tần Hoan cũng nhíu mày.
Trong góc phố cách chỗ bọn họ đứng khoảng 10 trượng có một nam nhân mặc trường bào màu xanh da trời đang đứng ở đó, cả người hắn núp trong góc tường, chỉ để lộ ra nửa gương mặt cùng một góc áo. Do khoảng cách quá xa nên Tần Hoan nhìn không rõ khuôn mặt, thế nhưng nàng lại có cảm giác ánh mắt hắn đang nhìn chằm chằm vào mình và Nhạc Ngưng.
"Người đó là ai..."
Tần Hoan vừa hỏi dứt lời thì người đó đã cảnh giác lùi về phía sau lối rẽ.
Tần Hoan nhướng mày, còn Nhạc Ngưng bên cạnh đã nhanh như một con báo, nàng lắc mình đuổi theo. Tần Hoan thấy thế liền vội vàng chạy theo, trong chớp mắt Nhạc Ngưng đã phóng đến chỗ rẽ nhưng Tần Hoan lại thấy nàng đứng ngây ngốc ở đó mà không nhúc nhích. Tần Hoan vội vàng chạy đến nhưng chỉ còn thấy 4-5 người đi lại trên phố chứ không thấy nam nhân mặc trường bào màu xanh da trời kia nữa.
Tần Hoan chạy vài bước đã thở không ra hơi, "Quận chúa có nhận ra người đó không?"
Nhạc Ngưng lắc đầu, "Không nhận được."
Nói xong nàng lại nghi hoặc, "Lúc ta phát hiện ra hắn chính là do cảm giác được ánh mắt kỳ quái quá mức của hắn, không hề mang theo ác ý nhưng chắc chắn không phải là cách mà người qua đường nhìn nhau."
Tần Hoan nhíu mày, quay đầu nhìn về phía cửa Tần phủ.
Đứng từ vị trí này nhìn sang thì có thể nhìn rõ ràng từng người ra vào ở cửa hông Tần phủ.
"Chẳng lẽ là người có tranh chấp gì đó với Tần phủ?"
Nhạc Ngưng cũng quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó lập tức gật đầu, "Chính xác là có khả năng này." Nói xong nàng lại nghiêm túc nhìn Tần Hoan, "Sáng sớm mai cứ để Bạch Phong đến đón ngươi đi, ta quay về sẽ nói chuyện này với Trì Điện hạ, bản thân ngươi đừng có ra cửa một mình."
Tần Hoan gật đầu, "Ta biết rồi, Quận chúa yên tâm, ta nhất định sẽ không đi một mình."
Đến giờ Nhạc Ngưng mới yên tâm, "Ngươi quay về cũng phải thông báo với người gác cổng mấy câu, bảo bọn họ chú ý chút."
Tần Hoan đồng ý xong rồi Nhạc Ngưng mới xoay người bước lên xe ngựa. Đợi đến khi xe ngựa đi khỏi rồi ánh mắt Tần Hoan mới trầm xuống, Phục Linh vẫn luôn đi theo nàng, đến giờ mới dám lên tiếng hỏi, "Tiểu thư, người đó là người xấu à?"
"Còn chưa biết tốt xấu." Tần Hoan xoay người đi về hướng cửa phủ, "Có điều lén lút như vậy, chắc chắn là chẳng có ý gì tốt cả."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.