Sau khi hửng sáng, Nhạc Phương càng tiều tụy hơn một chút, ho đến tệ hại.
Đêm qua Mộ Dung Phức hốt hoảng chạy tới, thân thể lạnh như tượng băng, hắn ôm giúp nàng ấm lại, nhưng hắn vốn đang bệnh lắm rồi, lại lạnh, lại ho không thể ngủ yên. Mộ Dung Phức không bị làm sao, nhưng thật ra hắn càng phát bệnh trầm trọng.
Mộ Dung Phức khó chịu, Nhạc Phương giữa những cơn ho, còn khàn khàn giọng an ủi nàng.
Nhưng nàng thật sự bị ác mộng dọa mất mật... Trước kia ác mộng trọn vẹn như vậy, cũng cùng lắm là hai ba năm một lần, nhưng đêm qua lại lặp đi lặp lại không thể trốn thoát. Nói gì nàng cũng không trở về phòng, ngược lại ở đầu giường Nhạc Phương bưng trà rót nước, thậm chí tự tay làm lê chưng đường phèn, sợ hắn ho quá khổ sở.
Buổi tối vẫn nghỉ ở đông sương. Nhạc Phương sợ lây bệnh sang nàng, quay lưng vào nàng ngủ. Mộ Dung Phức lại dán mặt vào lưng hắn, nghe tim hắn đập, và tiếng ho kịch liệt.
Ác mộng thật không tìm đến nữa.
Nhưng không đến hai ngày, Mộ Dung Phức bị buộc xuất môn... Dực Đế triệu nàng tấn kiến.
“... Ngày đại tuyết thế này, chân điện hạ... Lại đặc biệt đau.” Nhạc Phương tiều tụy ngóc đầu lên khỏi gối.
“Không có gì, ta biết phải làm sao.” Mộ Dung Phức thản nhiên, “Ta phân phó phòng bếp chưng lê, nhớ ăn.”
“Điện hạ... Mặc nhiều chút.” Nhạc Phương có chút lo lắng nói, lại ho khan vài tiếng.
Mộ Dung Phức cười đáp, lại đến tà tà bóng ngả về tây mới trở về. Vẻ mặt hàn sương, tính tình nóng nảy áp chế không được, cực kỳ âm trầm.
Nhưng nàng vẫn chịu đựng, vào đông sương, nhìn Nhạc Phương ngủ say một hồi lâu, dần dần bình tĩnh, ngược lại thành buồn chán. Nàng nhẹ tay nhẹ chân tiêu sái trở về gian phòng rửa mặt, phân phó thị nữ hầu hạ Nhạc Phương, đợi hắn tỉnh thì báo.
Sau đó trở về phòng rửa mặt, sưởi tay hồng ấm. Nhìn đồng hồ cát ngẩn người, tuyết rơi ngoài cửa sổ, càng thêm vắng vẻ cô quạnh.
Đợi qua giờ cơm, thị nữ chưa tới báo như trước. Cơn tức vốn chìm xuống, lại chậm rãi dâng lên, phủ thêm áo lông cáo, cầm lò sưởi tay, nàng hùng hổ cà thọt đến đông sương phòng, thị nữ thiếp thân chạy chậm đuổi theo, ô dường như che không đến nàng.
Đi vào đông sương phòng, Nhạc Phương quả nhiên tỉnh sáng ngời, thật xa vẫn nghe thấy tiếng ho khan của hắn. Nhìn thấy nàng, trong vui sướng có lẫn lo lắng, “Điện hạ... Mới vừa trở về? Làm sao mà về muộn thế? Cửa cung đóng đã lâu...”
Quả nhiên.
“Ngươi gọi là Kim Trụy Nhi phải không?” Nàng lạnh mặt hỏi thị nữ hầu hạ Nhạc Phương.
“... Phải, phải.” Kim Trụy Nhi sợ tới mức quỳ xuống, “Bẩm điện hạ, đúng vậy.”
“Ta lệnh cho ngươi làm gì? Nhanh như vậy đã quên?” Mộ Dung Phức quát nhẹ.
“Nhưng, nhưng là...” Kim Trụy Nhi bắt đầu nói lắp, “Nhưng nhưng là, quản gia đại nhân nói...”
“Đi tìm hắn lĩnh ba roi!” Mộ Dung Phức rống lên, “Thuận tiện cho hắn biết, phủ này bổn vương làm chủ!”
Kim Trụy nhi ngay cả xin khoan dung cũng không dám, sợ tới mức nước mắt tràn ra, dường như phải bò mới ra khỏi cửa phòng.
“... Điện hạ, đừng tức giận.” Sau một tràng ho mạnh, Nhạc Phương mới miễn cưỡng lên tiếng, giọng nói nghẹn trong họng, “Đặc biệt đừng là vì ta.”
Cái gì cũng trong tầm mắt hắn, cái gì hắn cũng biết.
Mà nàng đã phải hoàn toàn thối lui đến độ này, đã sắp thành phế nhân, nhất cử nhất động vẫn dưới mí mắt Đế mẫu. Chỉ là một quản gia gia nô, vẫn là có thể tố cáo tội trạng của nàng.
Buồn cười nhất là, Đế mẫu tin tưởng gia nô kia hơn xa tin tưởng nàng.
Ta không đủ kính cẩn thuận theo? Ta nhượng bộ không đủ? Không đủ an phận? Không, cũng không phải. Bởi vì ta là con mẹ nó lốp xe dự bị. Nếu là Hoàng Trường tỷ không đứng vững trước áp lực, ngã khỏi vị trí kia, Đế mẫu sẽ tức giận, từ trong một đống táo rục chọn quả có vẻ đỡ nát nhất...
Tỷ như “Phức thân vương”.
Vì làm cái lốp xe dự bị hoàn mỹ, cho nên nếu nàng muốn thu trai lơ có thể, nhưng không thể quá sủng, không thể quá nhiều, không thể đắm chìm trong sắc đẹp! Càng không thể vì kẻ ti tiện cướp được từ chỗ hoàng huynh mà quá hoa tâm, thậm chí khúm núm hầu hạ.
Đế mẫu còn ám chỉ nàng, Nhạc Phương thân phận rất ti tiện, ngay cả hạc quân (tương đương với sườn phi... sườn ngạch phụ) đều đừng mơ, nhiều lắm phong hắn làm Như ý quân (thiếp thất).
Lửa giận của nàng càng lúc càng bốc cao, dường như đè nén không được, nắm bạch mộc trượng móng tay cũng sắp trắng bệch.
“Điện hạ!” Nhạc Phương cầu xin.
Nàng trừng mắt nhìn, dùng sức thở hổn hển mấy hơi. Lãnh đạm cười một tiếng, “Nhà đế vương không có thân thích, ta cũng là gia nô của thiên tử.”
Tuy rằng đã sớm biết, cũng nghĩ đến thấu triệt hơn người khác, nhưng tất cả cõi lòng nàng vẫn đều đau đớn.
Nhạc Phương muốn khuyên giải giải an ủi nàng, ngược lại ho đến thở không nổi, khóe mắt hàm lệ. Mộ Dung Phức đi qua vỗ lưng hắn, dán mặt vào tóc hắn.
“... Gia, kỳ thật nô và người giống nhau.” Thanh âm của nàng có chút nghẹn ngào, cũng không chịu ngẩng đầu.
“Không giống.” Nhạc Phương mỏi mệt nói, dường như không có thanh âm, “Là điện hạ mềm lòng... Mới khổ sở như vậy. Nhưng... trong cảm nhận của ta, người vĩnh viễn là phượng hoàng trên chín tầng trời cao a...”
Mộ Dung Phức ghé vào người hắn, khóc nức nở rất nhỏ rất nhỏ.