Quyện Tầm Phương

Chương 2:




Nàng xuống xe ngựa, phân phó quản gia đi mời thầy thuốc “Chữa khỏi hắn.” Liền kéo chiếc chân thọt lên nhuyễn kiệu.
Mệt chết, mệt chết, mệt chết đi. Nàng muốn nghỉ ngơi.
Nhưng nghỉ ngơi đối với nàng mà nói, luôn là hy vọng xa vời. Cho dù đang ngủ vẫn bị những giấc mộng miên man không dứt quấy nhiễu, không có một lúc được nghỉ ngơi.
Mở to mắt, nàng nhìn chăm chú vào tấm màn không có hoa văn thật lâu. Trời đã sáng.
Lại là một ngày.
Giãy dụa đứng dậy mặc quần áo, Tước Nhi bưng nước tiến vào, nàng phất phất tay, tự mình đánh răng rửa mặt.
Đế mẫu thường nói, nàng thật sự không giống Hoàng nữ. Nhưng nàng chỉ không thích bị người không có việc gì tự nhiên đụng chạm mà thôi.
Chờ nàng dùng xong bữa sáng đơn giản, lão quản gia khom người bẩm báo danh mục quà tặng thu nhận hôm qua. Nàng lơ đãng lắng nghe, khi nàng nghe thấy Hoàng thái nữ đưa tới mười người hầu trai đẹp, nàng không nâng mí mắt nói, “Trả về đi.”
“Nhưng là...” Lão quản gia chần chờ.
Mộ Dung Phức giương mắt lạnh lùng nhìn hắn, làm cho hắn đem “Nhưng là” nuốt vào, sửa thành, “Lão nô lập tức đi làm.”
Phượng đế tại vị hai mươi ba năm rồi băng hà, Dực Đế làm Hoàng thái nữ hai mươi mấy năm được lên ngôi.
Đại Yến do nữ đế thống trị đã trải qua hai triều đại ba mươi mốt năm. Hiện tại, lại sắc phong Hoàng thái nữ. Ở mặt chính trị quân sự, hai triều nữ đế anh minh thần võ, có thể nói là đại trị. Nhưng cũng là cú đánh sâu vào mặt xã hội lễ pháp.
Nữ đế tại vị, đương nhiên không nạp phi tần, lại tăng cường thu nhận hầu trai. Trên làm dưới theo, phu nhân có thể còn không dám, nhưng các công chúa thì đua nhau bao trai.
Đương nhiên đại quan phản đối rất nhiều, đặc biệt là các vị quan văn. Nhưng thần cùng quân đấu... không có kết quả gì tốt đẹp. Nói tiếp, nếu nữ đế có thể tiếp tục truyền ngôi... Đến lúc đó nói không chừng, thiên kim các nhà quý tộc không lấy chồng chỉ kén rể, nuôi bao trai nói không chừng thành chuyện thường tình.
Ít nhất bây giờ nhóm công chúa nuôi bao trai, công khai mang ra ngoài dự tiệc, đã sớm thành phong trào, mọi người thấy nhưng không thể trách.
Ba mươi mốt năm, có thể thay đổi rất nhiều chuyện.
Mà ngạch phụ ngu xuẩn kia của nàng vì tham dự mưu phản bị ban rượu độc, Hoàng tỷ muội của nàng liền thường xuyên đưa trai lơ tới tặng nàng.
Nàng không phải không hòa nhập quần chúng, cũng không phải phản đối phong trào nữ quân này.
Mà là... Nàng khinh thường không muốn tiếp xúc với những nam tử khúm núm này. Từ lâu đã chịu đủ những kẻ tiểu nhân bán sắc phản phúc này.
Nàng, Mộ Dung Phức, là người thực chính trực.
Tuy rằng nàng vẫn muốn sinh một đứa nhỏ, đứa nhỏ của chính mình. Nhưng nàng thích nam nhân không chịu khuất phục, còn loại nguyện ý khúm núm a dua, e là nàng lại muốn tránh xa còn không được. Nguyện vọng này, vẫn đành tiếp tục gác lại.
Dù thế hết thảy đều không sao cả, hiện tại, không có gì đáng để chấp nhất.
Nàng trải giấy, bắt đầu hết dòng này đến dòng khác viết ra chuyện xưa ly kỳ hoang đường. Đưa mình đến nơi ngoài trần thế, chân không chạm đất.
Qua vài ngày, nàng mới nhớ tới huyết nhân được khiêng về kia. Nàng hỏi lão quản gia, mới phát hiện hắn là nam nhân.
Nàng hơi hơi nhíu mày. Nam tử? Người nàng cứu ra từ hậu viện, lại là một nam tử?
Lão quản gia khẽ nhíu mày, “... Là nam thiếp của Khanh vương gia.”
“Nhạc Phương?” Mộ Dung Phức kinh ngạc.
Nàng biết hắn... Tuy rằng không nói chuyện nhiều, nhưng nàng gặp thoáng qua vài lần, quen thuộc nhất là tiếng tiêu của hắn.
Khanh hoàng huynh chính là không tốt ở điểm ấy, háo sắc. Nữ sắc cũng tốt, mà nam sắc cũng hay. Nhạc Phương ở cùng hắn lâu nhất, mười ba tuổi được hắn chuộc ra, an trí ở trong vương phủ, được yêu chiều sủng ái.
Nhưng Nhạc Phương không phải là người duy nhất.
Hàng năm đều có tân nhan sắc, nam hoặc nữ. Lớn tuổi, giống như là hàng hóa sẽ bị bán đi, đổi lấy đồ mới cũng là thường tình.
Nhạc Phương năm nay hẳn đã ba mươi tuổi? Kể ra cũng là ít thấy, chỉ không ngờ hắn sẽ có kết cục như vậy, cũng không ngờ sẽ rơi vào tay nàng.
Sở dĩ nàng có ấn tượng, là vì hắn thổi tiêu rất khá. Hơn nữa điều hiếm có là vẫn không chịu trở thành nam thiếp giả nữ. Khanh hoàng huynh thật sự sủng ái hắn, vẫn mặc kệ tính tình hắn, không biến hắn thành hoạn quan.
Nhưng nếu nói ấn tượng mạnh, nàng liền không nghĩ ra... Tuy rằng Nhạc Phương nhiều lần theo hầu dự tiệc.
Bởi vì hắn luôn thực im lặng, không giống nhóm thiếp thất tranh nhau khoe sắc. Chấp nhất tiêu, cúi đầu, gương mặt tuyệt mỹ như khắc từ bạch ngọc, một chút biểu tình cũng không có, vô bi vô hỉ.
“Đi hỏi thăm vì sao hắn bị đánh ra đến thế.” Nàng thản nhiên phân phó.
_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.