Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 188: Thanh Quốc tử




Cuối cùng Mộc Tịch Hàm vẫn chạy thoát, người phái đi tìm kiếm vẫn không tìm được chỗ ẩn thân của nàng ta, nhưng nghĩ đến cũng phải thôi, thân là Thánh nữ Đông Du nàng ta luôn có rất nhiều ưu thế được trời ưu ái, hoặc là trong thời gian hai năm này, nàng ta đã học được không ít bí thuật Đông Du, nếu như dễ dàng bị người bắt được như vậy, thật sự là tổn hại cho uy danh thần bí của Đông Du.
Mọi người dần dần rời đi, Ân Cửu Dạ mắt lăng lăng nhìn Mộc Tịch Bắc.
Chỉ cảm thấy toàn thân trên dưới người nàng đều tản ra dụ hoặc trí mạng, thanh thấu và tinh khiết nói không nên lời, hắn có thể cam đoan, đời này sẽ không còn nữ tử nào đẹp hơn nàng nữa.
" Đang nhìn gì vậy? " Mộc Tịch Bắc dường như cũng không ý thức được bây giờ nàng tiêu hồn đến cỡ nào, cho dù đặt ở bên trong ngàn vạn đống người, chỉ cần liếc mắt một cái, lã đã tìm được rồi.
Sắc mặt Ân Cửu Dạ có hơi phức tạp, Bắc Bắc của hắn trổ mã xinh đẹp như vậy, đồng nghĩa với việc sẽ số nam nhân mơ ước nàng sẽ càng ngày càng nhiều, không được, qua năm, hắn còn muốn lấy nàng làm vợ.
Mộc Tịch Bắc có chút đau lòng nhìn xám đen dưới mắt Ân Cửu Dạ, những ngày này nàng ngủ, hắn lại tỉnh, nàng thoát thai hoán cốt, hưởng thụ tốt đẹp mà dịch kinh tẩy tủy mang đến, thì hắn lại luôn lo lắng hãi hùng, chịu đủ tra tấn.
Đẩy Ân Cửu Dạ lên trên giường, Mộc Tịch Bắc đắp chăn cho hắn: " Ngủ một lát đi, ta sẽ ở đây với chàng."
Ân Cửu Dạ duỗi tay ra, lôi Mộc Tịch Bắc cùng lên: "Ngủ cùng nhau đi."
Hơi thở ấm áp phun đến trên cổ Mộc Tịch Bắc, hơi ngứa, nhưng lại rất an tâm.
Dần dần, do mùi hương mát lạnh trên người nữ tử, Ân Cửu Dạ dần dần ngủ say, an tâm trước nay chưa từng có.
Vốn đã ngủ một giấc rất lâu, nên Mộc Tịch Bắc vốn cũng không buồn ngủ, nhưng có lẽ do lồng ngực nam nhân quá mức ấm áp, trong bất tri bất giác, nàng cũng nhàn nhạt ngủ thiếp đi.
Nhưng có lẽ trước đó đã ngủ quá lâu, nên Mộc Tịch Bắc tỉnh lại rất sớm.
Lông mi thật dài run rẩy mở ra, khuôn mặt tinh khiết tựa sát khuôn mặt tuấn tú của nam nhân.
Gương mặt lạnh lẽo cứng rắn cũng rất nhu hòa, đôi môi hơi mỏng mím chặt, mang theo vài phần cứng rắn.
Lông mi nhẹ nhàng khoát trên mí mắt, rất dày, gương mặt trắng noãn tựa như đứa bé sơ sinh, Mộc Tịch Bắc mở to mắt khóe miệng cong lên một ý cười nhợt nhạt.
Duỗi ra tay nhỏ nhẹ nhàng xoa lên cái cằm lún phún râu của nam nhân, có hơi cứng, nhưng cũng không ảnh hưởng dung nhan như yêu tinh của hắn.
Mộc Tịch Bắc nằm trong ngực Ân Cửu Dạ một hồi lâu, cánh tay hơi tê tê, nhưng nghe thấy nam nhân truyền đến tiếng hít thở đều đều, biết được mấy ngày nay hắn nhất định đã mệt muốn chết rồi, nên liền cố chịu đựng từ đầu đến cuối không hề động đậy.
Cho đến đêm khuya, Ân Cửu Dạ mới mang đôi mắt mông lung tỉnh lại, lập tức đối diện với một đôi mắt đẹp rõ ràng, có chút sững sờ.
Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng hôn lên môi Ân Cửu Dạ một cái, liền ngồi dậy, không cho nam nhân cơ hội đòi lại.
Ân Cửu Dạ lại giống như trẻ con, gối đầu ở trên đùi nàng, cẩn thận nhìn chằm chằm nữ tử trước mắt: "Bắc Bắc."
" Ừ. " Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc của hắn, sợi tóc đen nhánh giống như tơ lụa rối tung ở trên đùi nàng.
Ân Cửu Dạ trầm mặc hồi lâu, cuối cùng phun ra một câu: " Sắp hết năm rồi."
Mộc Tịch Bắc đỏ mặt, nhẹ giọng ứng tiếng.
Không có sinh tử trói buộc, không có ốm đau tra tấn, cuộc sống của hai người không thể không nói là cực kì vừa lòng.
Thế nhưng, ngày lành chưa qua được hai ngày, Mộc Chính Đức đã phái người đến đây.
" Chủ tử, tướng phủ phái người đến đây, có việc cầu kiến. " Sơ Nhị mở miệng nói.
Cánh tay Ân Cửu Dạ ôm Mộc Tịch Bắc có chút dừng lại, đầu mày nhăn lại nhưng vẫn nói: " Để hắn vào đi."
Mộc Tịch Bắc vội vàng đứng dậy rời khỏi người Ân Cửu Dạ, sửa sang tốt y phục của mình, bên tai hơi đỏ lên, tên sắc phôi này, bản thân xem tấu chương lại cứ kéo nàng xem cùng, động thủ động cước không thể sống yên ổn.
Quản gia Tướng phủ rất nhanh đã xuất hiện ở trước mặt hai người, vừa gặp mặt đã làm một đại lễ: " Tham kiến thái tử điện hạ, Thái tử thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế, tham kiến Vĩnh Dạ quận chúa, quận chúa vạn phúc kim an."
" Đứng lên đi. "
Ân Cửu Dạ trầm giọng nói, dù gì vẫn là người của Mộc Chính Đức, hắn còn muốn cưới nữ nhi của người ta, nên nào dám bày tỏ sắc mặt.
" Tạ ơn thái tử điện hạ. " Quản gia kia thoạt nhìn có chút sợ hãi, dù sao khí thế của Ân Cửu Dạ thật sự là quá mức khiếp người, không giống với lão hồ ly Mộc Chính Đức mà hắn làm bạn lâu năm, người trước mặt người đầy sát khí, áp lực khiến cho người ta hít thở không thông.
" Nói."
Quản gia hơi giương mắt đánh giá sắc mặt của người trên cao một chút, trên trán không khỏi rịn ra mồ hôi, có điều hắn hiểu được, nếu như hắn không làm xong việc mà Mộc Chính Đức giao, trở về sẽ phải cút khỏi Tướng phủ.
Tính tình của Mộc Chính Đức là giết người không đền mạng, nếu như hắn bị Mộc Chính Đức đuổi ra ngoài, chỉ sợ là ở đế đô sẽ không có chỗ đặt chân, tất cả thời khắc hắn đều hiểu được mình phải bán mạng vì Mộc Chính Đức.
" Khởi bẩm thái tử điện hạ, nô tài nhận mệnh của thừa tướng, mời Ngũ tiểu thư hồi phủ. " Lời này vừa ra, không khí trong nháy mắt đóng băng, quanh thân Ân Cửu Dạ toả đầy hơi lạnh, cực kì không vui.
Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày, nhìn thấy phản ứng của Ân Cửu Dạ khóe miệng lộ ra một chút ý cười.
Ân Cửu Dạ không có mở miệng, nhưng sự trầm mặc này lại làm không khí như đọng lại, áp lực làm cho người ta không thể hô hấp, quản gia kia chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, nhưng vẫn cố cắn răng nói:
" Khởi bẩm thái tử điện hạ, lão gia chúng ta nói Ngũ tiểu thư là nữ tử chưa xuất giá, ở lâu trong phủ thái tử không thiếu được sẽ bị người ta nói ra nói vào, huống chi trước mắt cũng sắp đến Tết rồi, cũng cần phải hưởng thụ một chút niềm vui của gia đình."
Ân Cửu Dạ mím môi vẫn không mở miệng, nhưng trong lòng hận đến nghiến răng, hai người vừa mới có hai ngày sống dễ chịu, chưa gì mà Mộc Chính Đức đã xen ngang vào rồi.
Cả phòng yên lặng, quản gia kia có chút xấu hổ.
Mộc Tịch Bắc thấy vậy giải vây nói: " Biết rồi, ngươi đi về trước đi, ngày mai ta sẽ về Tướng phủ."
Quản gia kia do dự một chút lại mở miệng nói: " Tướng gia nói muốn nô tài trực tiếp mang Ngũ tiểu thư trở về, xe ngựa đã chờ ở bên ngoài rồi ạ."
Mộc Tịch Bắc có chút kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Ân Cửu Dạ.
Ân Cửu Dạ một tay cầm lấy ấm trà ném ra ngoài: " Cút!"
Quản gia bị dọa run rẩy không ngừng, đời này hắn cũng đã gặp không ít quan to hiển quý, nhưng lại chưa bao giờ gặp qua người hỉ nộ vô thường như vậy.
Quản gia cầu cứu nhìn về phía Mộc Tịch Bắc, ánh mắt đầy vẻ cầu xin.
Mộc Tịch Bắc ôn nhu nói: " Ngươi đi ra ngoài trước đi, ta thu dọn một chút, rồi sẽ trở về."
Quản gia thiên ân vạn tạ vội vàng đi ra ngoài, Mộc Tịch Bắc đi đến trước mặt Ân Cửu Dạ, đưa tay nhéo nhéo gương mặt Ân Cửu Dạ, tạo ra một mảng ửng đỏ.
Ân Cửu Dạ trong lòng cực hận, về tướng phủ hắn cũng có thể nhịn, nhưng lại phải lập tức trở về, ngay cả thời gian để hắn và Bắc Bắc cẩn thận nói lời tạm biệt, trò chuyện cũng không có!
Sơ Nhị trùng hợp nhìn thấy một màn này, trong lòng nhịn không được cười nhạo, lòng kính trọng với Mộc Chính Đức như nước sông cuồn cuộn kéo dài không dứt, dù sao người có thể làm cho chủ tử của hắn kinh ngạc hình như ngoại trừ Mộc Tịch Bắc, thì cũng chỉ còn lại một người này.
Ân Cửu Dạ đặt Mộc Tịch Bắc ở trên mặt bàn, hung hăng hôn một cái, thẳng đến khi Mộc Tịch Bắc thở không nổi nữa, hắn mới bằng lòng bỏ qua.
" Ta đưa nàng về. " Ân Cửu Dạ đứng dậy bắt đầu bọc Mộc Tịch Bắc rất kín kẽ.
" Đừng tiễn nữa, gần đây chàng cũng đã trì hoãn nhiều việc, trong triều thế cục đang lúc vi diệu, chàng cũng còn rất nhiều chuyện cần phải xử lý. " Mộc Tịch Bắc mở miệng khuyên nhủ.
" Ta đưa nàng về."
Mộc Tịch Bắc thấy nam nhân kiên trì, cũng không tiếp tục cự tuyệt nữa.
Lúc hai người ra ngoài, trên người quản gia đã rơi xuống một lớp tuyết mỏng, bây giờ đang là buổi sáng, mà Đế đô lại rơi xuống một trận tuyết, có điều thế tuyết cũng không lớn, cũng không phải trận tuyết lông ngỗng, mà là tuyết tinh nhỏ bé, lấp lánh trong suốt.
Ân Cửu Dạ đỡ Mộc Tịch Bắc lên xe ngựa, bản thân cũng đi vào theo, tiện tay đưa cho Mộc Tịch Bắc một cái lò sưởi tay, nhìn thấy nữ tử mấy ngày nay điều dưỡng đã có chút nở nang, sắc mặt mới chuyển tốt.
Hai người một đường trầm mặc không nói, Mộc Tịch Bắc thỉnh thoảng nhấc lên màn xe nhìn một khoảng trắng ngần bên ngoài, dân chúng tựa hồ cũng đang bận bịu đặt mua đồ tết, mọi người gào to trong miệng phun ra một làn hơi khói, rất là náo nhiệt.
Ân Cửu Dạ tiện tay cầm mấy quyển sách, ngồi ở bên cạnh Mộc Tịch Bắc, an tĩnh lật xem, giống như Mộc Tịch Bắc nói tới, khoảng thời gian này hắn đều lo việc của Mộc Tịch Bắc, trong triều không thiếu được sẽ để cho một số người chui chỗ trống, cho nên chắc hẳn sẽ bận rộn một đoạn thời gian.
Thời gian qua rất nhanh, chỉ hơn nửa canh giờ, xe ngựa đã chạy đến Tướng phủ, trước cửa Tướng phủ có hai gã sai vặt đang quét lớp tuyết đọng trước cửa, thấy xa ngựa dừng lại, liền nhường đường.
Ân Cửu Dạ ôm Mộc Tịch Bắc xuống xe, liền đứng nguyên ở tại chỗ, thẳng đến khi nhìn thấy nàng bước vào cửa tướng phủ, mới quay người trở về.
Thanh Từ còn đang điều dưỡng, lần trước bị Ân Cửu Dạ đánh đã động tới chân khí, cho dù được dùng hảo dược, nhưng cũng phải tu dưỡng một đoạn thời gian, ngược lại là Phó Dĩ Lam sau khi biết được tin tức nàng về Tướng phủ, liền la hét ầm ỹ muốn về theo.
Chỉ là trước khi rời đi, lại bỗng nhiên luyến tiếc Sơ Nhị, kiên quyết muốn ở lại tạm biệt với Sơ Nhị, nói là ngày mai mới trở lại.
Mộc Tịch Bắc chỉ cười một tiếng, không nói thêm gì, về phần Bạch Lộ, vẫn chưa từng xuất hiện ở trước mặt Mộc Tịch Bắc.
Sau khi hỏi thăm A Tam, A Tam liền nói, ngày đó sau khi Bạch Lộ bị bắt đi, bọn chúng liền bẽ gãy tay chân Bạch Lộ, về sau biết được nàng là người của Mộc Tịch Bắc, liền đưa nàng trở về, nhưng bởi vì Bạch Lộ bị thương không nhẹ, nên A Tam liền ở lại chăm sóc nàng, dù sao dựa theo tính tình A Tam, bình thường đều không có hạ nhân nào.
Mộc Tịch Bắc nghe vậy, cảm thấy có lẽ A Tam và Bạch Lộ có thể sinh ra mấy phần tình cảm, dù gì cổ độc cũng được giải rồi, vậy thì cứ để A Tam trở về chuyên môn chiếu cố Bạch Lộ đi, tạm thời không cần tới bên người nàng.
Cho nên, lần này Mộc Tịch Bắc về tướng phủ, có thể nói là lẻ loi một mình, nhưng dù vậy, nàng lại cảm thấy an ủi, mặc dù có lẽ mỗi người đều có kiếp nạn, nhưng sau khi độ tận ba kiếp, lại như cũ bình yên vô sự, điều này liền đủ để khiến nàng cảm kích.
" Ngũ tiểu thư, mời vào trong. " Quản gia ở phía trước dẫn đường.
Lúc Mộc Tịch Bắc đi vào, phát hiện trong Tướng phủ có chút tiêu điều, người có vẻ ít đi nhiều, không khỏi mở miệng hỏi: " Người trong phủ đâu rồi?"
Quản gia khom người trả lời: " Tiểu thư gần đây không ở tướng phủ, nên có thể không biết, hai ngày trước Tướng gia mang theo lão thái phi còn có gia quyến trong phủ nhận tổ quy tông, trở về Mộc phủ rồi.
Mộc Tịch Bắc có chút kinh ngạc, chuyện này nàng thật đúng là không nghe nói.
" Lão gia nói, để tiểu thư dọn dẹp một chút rồi buổi chiều cũng đi qua đó. " Quản gia nhìn thấy Mộc Tịch Bắc liền có chút thất thần.
Trước đó có Ân Cửu Dạ ở đó hắn thở mạnh cũng không dám, càng không có chú ý tới dung mạo Mộc Tịch Bắc, nhưng khi Ân Cửu Dạ đi rồi, Mộc Tịch Bắc lại cực ôn hòa, hắn bắt đầu ghé mắt đánh giá, lập tức mất hồn.
Băng cơ ngọc cốt không gì hơn cái này, hắn sống nửa đời người, chưa bao giờ gặp qua nữ tử nào kinh diễm như vậy, hắn đã hơn một năm chưa gặp nữ tử trước mặt, lại không ngừng nghe thấy lời đồn về nàng, liên quan tới hành quân đánh trận, liên quan tới nàng cùng Thái tử phu thê tình thâm, liên quan tới nàng ghen tị hẹp hòi thiết kế Ngũ Lưu Ly, điều tốt điều xấu, đầy đủ mọi thể loại.
Chỉ là hắn thật không ngờ, hơn một năm quang cảnh, vậy mà nàng lại trưởng thành kinh tâm như thế.
Mộc Tịch Bắc nghe quản gia nói xong, không có chú ý đến hắn thất thần, chỉ là thấy hơi kinh ngạc, xem ra Mộc Chính Đức là cố ý chặn đường Ân Cửu Dạ rồi.
Ân Cửu Dạ chính mắt nhìn thấy nàng trở về Tướng phủ, nghĩ đến đêm nay sẽ lẻn vào Tướng phủ gặp nàng, nhưng Mộc Chính Đức lại bảo nàng chiều nay đi đến Mộc phủ, vậy Ân Cửu Dạ đến Tướng phủ, chẳng phải là tốn công vô ích rồi?
Mộc Tịch Bắc cho nha hoàn thu thập đồ đạc, ngủ trưa một lát, liền dẫn người xuất phát.
Sau khi Ân Cửu Dạ hồi phủ, cũng không giống trước kia nắm chặt thời gian xem chính sự trong triều, mà là đi tới địa lao phủ thái tử.
An Nguyệt Hằng trước sự phân phó của Mộc Tịch Bắc, cũng không còn nhận được chiếu cố tốt nhất nữa, thậm chí cả ngày đều phải ăn những độc vật kia, nhưng không thể không tán thưởng, sinh mệnh là cường đại, mặc dù như thế, An Nguyệt Hằng vẫn không chết.
Chỉ là, dạ dày thường xuyên như bị đào khoét, cũng không biết những vật kia ở trong thân thể hắn đã đục ra bao nhiêu cái lỗ.
Ân Cửu Dạ đứng ở bên ngoài song sắt, nhìn An Nguyệt Hằng bẩn thỉu đang không ngừng rên rỉ, trên người hiện đầy vết máu cùng vết bẩn, trên mặt đất thậm chí còn có con rết gãy chân.
Bởi vì hai mắt không nhìn thấy, lại thêm hắn phải sống cuộc sống này quá lâu, nên hắn đã sớm mất đi tính nhẫn nại ban đầu, hắn muốn chết, thế nhưng động cũng không động được, chỉ có thể mỗi ngày chịu đựng loại thời gian muốn sống không được muốn chết không xong này, cao ngạo cùng trấn định ban đầu đã ở bên trong trăm ngàn tra tấn biến mất hầu như không còn.
Cũng chính vì vậy, hắn thậm chí không cảm giác được Ân Cửu Dạ đến, về phần Mộc Tịch Bắc chết hay sống, hắn từ lâu đã không quan tâm, hắn cả đời này, thắng ở một chữ ác, mà cuối cùng cũng thua ở một chữ ác.
Ân Cửu Dạ nhìn An Nguyệt Hằng người không ra người quỷ không ra quỷ trước mặt, trong mắt lóe lên một tia lãnh ý, chuyển động chiếc nhẫn trên ngón tay, nhưng cũng không có ý định giết hắn, cứ để hắn vĩnh viễn sống ở trong tối tăm không ánh mặt trời này đi, không có hi vọng, ngày ngày chịu đủ tra tấn.
Ân Cửu Dạ nói với thị vệ bên cạnh:" Nhổ hết móng tay của hắn cho ta, mỗi ngày một cái."
" Vâng! " Thị vệ trả lời dứt khoát mà ngắn gọn.
An Nguyệt Hằng đột nhiên yên tĩnh trở lại, cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài, Ân Cửu Dạ cũng không thèm để ý, ác liệt mở miệng nói: " Sau khi móng tay lột sạch, mỗi ngày cắt một miếng thịt của hắn, cho hắn cải thiện cơm nước, dù sao cơm tù cũng không thể ăn."
" Vâng!"
An Nguyệt Hằng phát ra thanh âm ô ô, muốn động lại không động được, hai má lõm sâu, rốt cuộc không còn tìm ra một chút hăng hái của năm đó nữa.
An Nguyệt Hằng, ngươi và Bắc Bắc tất cả đều đã kết thúc, từ đây, trên thế giới sẽ không còn có An Nguyệt Hằng ngươi nữa.
Ân Cửu Dạ quay người đi đến một gian nhà tù khác, bên trong Thanh Quốc công chúa và Mộc Hải Dung ôm chặt lấy nhau, sắc mặt vàng như nến, tóc khô rối loạn, trừ cái đó ra, ngược lại không có cái gì không tốt.
Sơ Nhị chuyển cái ghế dựa cho Ân Cửu Dạ, Ân Cửu Dạ ngồi ở trước cửa nhà lao.
Thanh Quốc công chúa hơi giương mắt, nhìn về phía Ân Cửu Dạ, chỉ vừa nhìn thấy trang phục của hắn, liền đoán được Mộc Tịch Bắc không chết.
" Nếu Mộc Tịch Bắc không chết, không biết Thái tử điện hạ có thể thả chúng ta trở về không. " Thanh Quốc công chúa nắm thật chặt tay Mộc Hải Dung, trong lòng bà mơ hồ biết, đời này sợ là không về được nữa rồi, chỉ là bà lại không muốn tiếp nhận sự thật này.
" Trở về? "
Ân Cửu Dạ mang theo vài phần trào phúng hỏi lại, sau đó tiếp tục nói:
" Quên nói cho các ngươi biết, lúc Thanh Quốc công chúa và Lục tiểu thư đi Vạn Phật Tự cầu phúc, bất hạnh gặp phải kẻ xấu, lúc tranh đấu, không may bị lăn xuống vách núi, đã mệnh táng hoàng tuyền rồi."
Tay Thanh Quốc công chúa không ngừng run rẩy, Mộc Chính Đức, Mộc Chính Đức hắn tại sao có thể nhẫn tâm như thế! Tại sao có thể đối xử với bà như thế chứ!
Ám vệ Thanh Quốc ở trong mắt người nam nhân này không đáng kể chút nào, mình bây giờ sợ là chỉ còn một con đường chết, Thanh Quốc công chúa không cam tâm, vì sao Mộc Tịch Bắc lại có vận khí tốt như vậy, vì sao mình cẩn thận từng li từng tí, nhưng cuối cùng vẫn bị phát hiện.
Mộc Hải Dung ngây ngốc nhìn Ân Cửu Dạ trước mặt, đôi giày của nam nhân trắng như tuyết không dính một hạt bụi, phía trên thêu long văn tinh xảo, sau đỉnh là một khối ngọc thạch màu trắng ngà, lộng lẫy dị thường, một thân hoa phục cực kì không hợp với địa lao âm u ẩm ướt này.
Mộc Hải Dung đột nhiên cảm thấy rất sợ hãi, nam nhân trước mặt này rõ ràng đang cười, nhưng nàng lại cảm thấy cả người phát lạnh, mỗi một lỗ chân lông đều bị mở ra.
Sơ Nhị đi lên phía trước, trong tay cầm một cái ống thẻ, đứng ở trước mặt Thanh Quốc công chúa và Mộc Hải Dung.
Ân Cửu Dạ trầm giọng mở miệng: " Sinh, tử, chỉ một người sống."
Mộc Hải Dung lập tức ngồi đờ ra, chăm chú nắm chặt cánh tay Thanh Quốc công chúa: " Mẹ..."
Tâm Thanh Quốc công chúa cũng nhịn không được run rẩy, bà xưa nay đoan trang, thể hiện đủ uy nghi Công chúa, thế nhưng trước mắt, bà biết, nam nhân trước mặt này ngay cả Thanh Quốc đều không để vào mắt, thì sao có thể để một công chúa nho nhỏ như bà vào mắt chứ.
Thanh Quốc công chúa nghĩ đến đây, không khỏi đỏ tròng mắt, vì sao vận khí của Mộc Chính Đức luôn tốt như vậy, chẳng lẽ bà xứng đáng bị người ta trêu đùa hơn mười năm sao!
Sơ Nhị nhìn hai người trợn mắt không biết đang suy nghĩ gì, từ đầu đến cuối không có động tác, mở miệng nói: " Rút."
Mộc Hải Dung nhìn Thanh Quốc công chúa một cái, sau đó dừng ánh mắt trên ống thẻ, nắm chặt ống thẻ, run run dẫn đầu rút ra một quẻ thăm, cũng không dám nhìn.
Không cần nói cũng biết, quẻ còn lại đương nhiên là của Thanh Quốc công chúa, chỉ là Thanh Quốc công chúa lại hơi thất vọng nhìn Mộc Hải Dung, bà vốn là muốn lấy, một đời của mẹ con các bà, trải qua nhiều như vậy, dù sao cũng nên có thể đồng sinh cộng tử.
Lại không ngờ, người nào cũng tham sống sợ chết.
Thanh Quốc công chúa lấy ra một quẻ còn lại, cũng không tò mò xem trên đó viết gì, bà vốn sống cũng không luyến tiếc gì, chỉ là không giết được Mộc Chính Đức, thật sự là khiến bà chết không nhắm mắt.
Chỉ là sợ Thanh Quốc công chúa đến chết cũng không ý thức được, kết quả sau cùng tất cả đều là bởi vì bà thuỷ chung không chịu chân chính nhận thức rõ nam nhân Mộc Chính Đức.
Nếu như bà thật sự ý thức được tâm cơ của người nam nhân này rốt cuộc thâm trầm bao nhiêu, thì có lẽ bà sẽ không đối nghịch với hắn, mà là lợi dụng điểm đồng tình mà ban đầu hắn dành cho bà, tiếp tục an ổn ngồi làm vị trí chủ mẫu, chỉ cần bà không hại người, Mộc Chính Đức cũng sẽ nể tình phần áy náy với bà, mà cho bà cuộc sống yên ổn xa hoa nhất.
Chỉ tiếc, Thanh Quốc công chúa lại lựa chọn một con đường ngược lại, có lẽ lúc người có khả năng biết được chân tướng, luôn nhịn không được đi tìm kiếm, dù kết quả mang đến đều phá vỡ dĩ vãng, có lẽ từ lúc Thanh Quốc công chúa về nước bắt đầu điều tra, thì đã định sẽ đi lên một con đường ngập tràn tử vong rồi.
Sơ Nhị nhìn sang thẻ trúc trong tay Mộc Hải Dung, phía trên xiêu xiêu vẹo vẹo viết một chữ "Phân", lúc này liền kéo khóe miệng, quay đầu nhìn về phía Ân Cửu Dạ.
Hai thẻ trúc này là Phó Dĩ Lam làm, lại không ngờ nàng dùng vào hoàn cảnh này...
Ân Cửu Dạ quay người đi ra ngoài, Sơ Nhị cho người kéo theo Mộc Hải Dung và Thanh Quốc công chúa ra ngoài.
Ân Cửu Dạ vẫn tiếp tục ngồi trên cao, chỉ là lần này nhìn càng nhàn nhã hơn, trên mặt bàn gỗ lê thật dài trưng bày không ít điểm tâm tinh xảo, nước trà ở trong nắng ấm mùa đông tản ra từng trận nhiệt khí.
Hai người bị nhấn quỳ trên mặt đất, Ân Cửu Dạ vẫn xem quyển sách trên tay, cũng không mở miệng.
Thị vệ trong sân lấy ra một cái xẻng sắt, ném đến trước mặt Thanh Quốc công chúa mở miệng nói: " Đào hố đi."
Trong lòng Thanh Quốc công chúa dần dần dâng lên sự sợ hãi, nhưng nhìn thấy Ân Cửu Dạ khí định thần nhàn, bà vẫn cố kéo lê bước chân nặng nề đi đến chính giữa, bắt đầu đào hố, nghĩ đến có lẽ là vì mình bắt được thẻ sinh, lòng của bà mới thoáng an ổn một chút.
Mộc Hải Dung từ đầu đến cuối đều quỳ trên mặt đất, vụn băng trên đất đâm đầu gối đau nhức, nhưng trong lòng lại hối hận vừa rồi mình cầm ngược thẻ, đúng lúc để Sơ Nhị nhìn thấy, chỉ là trên thẻ kia chỉ viết một chữ phân, chẳng lẽ chính là chết?
Hơn một canh giờ dần dần trôi qua, ở giữa hố trở nên rất sâu rất lớn, mấy tên lính nhìn thoáng qua, đi đến trước mặt Ân Cửu Dạ bẩm báo nói: " Khởi bẩm thái tử điện hạ, hố đã đào xong."
Ân Cửu Dạ khẽ nhìn lướt qua, lạnh giọng nói: " Chôn đi."
Lúc này Sơ Nhất liền đá Mộc Hải Dung lên trước, lạnh lùng nói: " Lấp hố đi."
Mộc Hải Dung sững sờ nhìn Thanh Quốc công chúa còn đang vùi đầu đào hố ở dưới, không dám tin nhìn mặt quỷ Sơ Nhị.
Sơ Nhị lại đá cái xẻng sắt đến trước mặt Mộc Hải Dung, Mộc Hải Dung run run rẩy rẩy cầm lấy cái xẻng, đi tới cạnh hố, rõ ràng trông thấy, mẹ của mình người đầy bùn đất, đang vùi đầu đào đất.
Sơ Nhị đứng ở bên cạnh Mộc Hải Dung nói: " Nếu như không lấp, thì ngươi cùng xuống dưới đi. "
Mộc Hải Dung run rẩy múc đống đất nhỏ bên cạnh từng chút một vứt xuống dưới, Thanh Quốc công chúa chỉ cảm thấy trên đầu không biết sao lại trút xuống rất nhiều đất, ngẩng đầu nhìn lên, lại nhìn thấy nữ nhi mình đang định chôn sống mình, mắt đầy chấn kinh cùng thất vọng.
" Mộc Hải Dung, ngươi quả nhiên là đồ tạp chủng! " Thanh Quốc công chúa rốt cục không ức chế nổi hét lên.
Mộc Hải Dung vừa khóc vừa hét: " Ta là tạp chủng, vậy bà thì sao! Bà ngay cả nam nhân lên giường với mình là ai cũng không biết, bà có tư cách gì nói ta! Nếu không phải bà, ta cũng không phải là tạp chủng!"
" Ngươi đồ sói mắt trắng cho ăn không rồi quen, uổng phí ta yêu thương ngươi nhiều năm như vậy!" Thanh Quốc công chúa phẫn nộ hét lên.
Thanh Quốc công chúa đối xử với hai nữ nhi của mình quả thật đều vô cùng tốt, nếu không cũng sẽ không dưỡng thành một Mộc Hải Dung hồn nhiên ngây thơ, chỉ là tâm tư bất chính, ác độc lại không thiếu.
" Bà thương ta? Bà thương ta mà bà tát ta, bà thương ta mà bà cầm phất trần đánh ta! Đồ phụ nhân ngu xuẩn này! " Mộc Hải Dung vừa nói, vừa ra sức hất đất xuống hố.
Trên mặt trên đầu của Thanh Quốc dính đầy bùn đất, cơ hồ không mở nổi miệng cũng không mở mắt ra được, đang muốn nói gì đó, ở trên Mộc Hải Dung lại hất xuống một đống đất, đúng lúc nện trúng đầu của bà.
Phó Dĩ Lam ngồi ở trên một cành cây, đung đưa hai chân, một tay gặm quả đào, một mặt nhìn một màn trước mắt.
" Cho bà mắng ta, cho bà đánh ta, đồ táng tận thiên lương, bây giờ chính là báo ứng của bà! " Mộc Hải Dung mở miệng lẩm bẩm, trong mắt lóe lên một tia âm tàn.
Mộc Hải Dung mặc dù ngây thơ, nhưng xưa nay không phải hạng người lương thiện.
Đại khái hơn một canh giờ trôi qua, hai người đều rất bẩn thỉu, chỉ khác biệt chính là, Mộc Hải Dung đứng trên mặt đất, còn Thanh Quốc công chúa lại bị chôn sống chỉ còn lại một cái đầu lộ ra ngoài.
Mộc Hải Dung thở hồng hộc, chống lại cặp mắt của Thanh Quốc công chúa, vẫn không quên vỗ vỗ đất xung quanh.
Thanh Quốc công chúa chỉ cảm thấy quanh thân áp lực, nặng nề không thể thở nổi, tựa như tứ chi đều không phải của bản thân mình.
Hai tên thị vệ thấy vậy không biết từ chỗ nào khiêng đến một cái thùng sắt khá dày, đem thùng đặt ở phụ cận Mộc Hải Dung.
Sơ Nhị đang muốn mở miệng, khóe mắt lại nhìn thấy Phó Dĩ Lam ngồi trên cành cây, liền trực tiếp đi về phía nàng.
Phó Dĩ Lam vừa thấy Sơ Nhị đến, lúc này liền từ trên cây nhảy xuống, trực tiếp nhào vào trong ngực Sơ Nhị, nếu không phải nội lực Sơ Nhị cao, thì hai người sẽ bị lăn trên mặt đất một vòng rồi.
" Sơ Nhị ca ca, sao huynh lại tới đây, huynh ăn đào không. " Phó Dĩ Lam mở miệng cười, vẫn không quên đem quả đào cơ hồ chỉ còn lại hột đào nhét vào trong miệng Sơ Nhị.
Sơ Nhị hơi đỏ mặt, phun hột đào ra ngoài, cứng rắn nói: " Về đi."
" Vì sao chứ? Ta đang xem kịch vui mà, hai người này chó cắn chó, hại Bắc Bắc chúng ta, ta đương nhiên phải nhìn kết quả của bọn họ. " Phó Dĩ Lam làm bộ dạng mất hứng.
Sơ Nhị đứng trước mặt nàng có hơi ngốc, giống như không biết nên giải thích như thế nào: " Thì, ta sợ nàng gặp ác mộng."
Phó Dĩ Lam sững sờ, phù một tiếng bật cười: " Không sợ, có Sơ Nhị ca ca bảo hộ ta, ta mới không sợ."
Sơ Nhị sợ chậm trễ sự tình, nhìn Phó Dĩ Lam một cái cuối cùng mở miệng nói: " Nhớ nhắm mắt lại đấy."
" Vâng ạ. " Phó Dĩ Lam đáp ứng nói, nhưng trong lòng thì xem thường.
Sau khi Sơ Nhị trở về, liền chỉ huy hai tên thị vệ: " Rót đi."
Một tên đại phu trong tay cầm một con dao nung đỏ đi lên phía trước, ấn đầu Thanh Quốc công chúa xuống, ở trên đầu Thanh Quốc công chúa cắt ra một chữ Thập hình miệng, Thanh Quốc công chúa đau đớn nên kịch liệt vặn vẹo.
Mộc Hải Dung sợ hãi lập tức che miệng lui về phía sau, nhưng lại bị hai tên binh sĩ ấn chặt xuống, trừng to mắt nhìn một màn trước mắt.
Trên đầu Thanh Quốc công chúa chảy ra không ít máu, chỉ là nhìn bộ dáng của bà ta, dường như cũng không ảnh hưởng đến tính mệnh.
Trong tay hai tên thị vệ cầm một cây sào trúc nhỏ rỗng ruột, đeo bao tay rất dày, sau đó bắt đầu rót thứ trong thùng sắt vào bên trong.
Mộc Hải Dung trừng lớn hai mắt đứng ở nơi đó, nhìn mọi thứ đang xảy ra trước mặt, không biết có tư vị gì.
Phó Dĩ Lam cũng sững sờ đứng ở nơi đó, dường như cũng không hiểu bọn họ đang làm cái gì.
Thứ trong thùng sắt thuận theo sào trúc chảy đến trên đầu Thanh Quốc công chúa, liền nghe thấy bà ta hét lên một tiếng thê lương.
Sơ Nhị có chút lo lắng nhìn về phía Phó Dĩ Lam, lại thấy nàng đang mở to hai mắt, mắt không chớp nhìn chằm chằm tình cảnh trước mắt, bộ dạng rất nghiêm túc.
Mặt Thanh Quốc công chúa rất nhanh liền méo mó, cũng không biết là cái gì đang từng chút từng chút theo lỗ hổng trên đầu tiến vào trong đầu Thanh Quốc công chúa.
Chỉ trong thời gian rất ngắn, Thanh Quốc công chúa liền mất thanh âm, chỉ còn lại một cái đầu lộ ở nơi đó.
Ân Cửu Dạ ngồi ở trước bàn, hai mắt híp lại, mắt không chớp nhìn một màn trước mắt, thưởng thức hương trà trong tay, thấy thế nào, cũng có chút ớn lạnh.
Ngoại trừ Ân Cửu Dạ, dường như tất cả mọi người đều quên hô hấp, thời gian từ từ trôi qua.
Dần dần, mọi bộ phận trong đầu Thanh Quốc công chúa bắt đầu chảy xuống, vậy mà chậm chạp rớt ra một miếng da.
Nhìn thấy một màn này Mộc Hải Dung lập tức hoảng sợ vạn phần, tùy theo mà đến đó là bắt đầu kịch liệt nôn mửa.
Hai người mặt quỷ cẩn thận đào lên cái hố trước đó, từng chút một lôi da của Thanh Quốc công chúa ra ngoài.
" Ọe! " Phó Dĩ Lam thấy một màn trước mắt, không nhịn được nữa bắt đầu ói ra, dường như bởi vì nôn quá mạnh, mà trong mắt thậm chí chảy ra nước mắt.
Sơ Nhị nhìn thấy nhíu chặt chân mày, đi tới, Phó Dĩ Lam một mặt túm lấy cánh tay Sơ Nhị, một mặt tiếp tục nôn.
Giờ phút này nàng thật sự hối hận vạn phần vì sao trước đó không nghe lời Sơ Nhị, bây giờ lại tận mắt chứng kiến một bộ da hoàn chỉnh được lọc khỏi người như thế nào.
Thứ trong thùng sắt là thủy ngân, rót thủy ngân vào trong cơ thể người, bởi vì thủy ngân rất nặng, cho nên sẽ chìm xuống, từng chút một, cho đến khi da thịt tách rời.
Đến cuối cùng, tròng mắt hay răng của con người cũng đều bị rớt xuống, đạt được một tác phẩm nghệ thuật tuyệt mỹ.
Phó Dĩ Lam thề, từ nay về sau nàng sẽ không chọc tên Ân Cửu Dạ biến thái này nữa, còn có, đó là làm địch với ai cũng kiên quyết không thể làm địch với Mộc Tịch Bắc.
Mộc Hải Dung đã bị một màn trước mắt dọa đến đần độn, nhẹ nhàng hét lên một tiếng: " Mẹ ơi..."
Đợi đến lúc hai người mặt quỷ hoàn toàn đem nguyên tấm da của Thanh Quốc công chúa ra ngoài, thì trong hố chỉ còn lại một bãi hỗn hợp gồm có thủy ngân cùng với máu, còn có một ít xương cốt nổi lơ lửng.
Ân Cửu Dạ khẽ liếc mắt nhìn Mộc Hải Dung bị dọa đến hoa dung thất sắc, nhàn nhạt mở miệng nói: " Cho nàng ta đãi ngộ giống như An Nguyệt Hằng."
Mộc Hải Dung không biết cho đãi ngộ như An Nguyệt Hằng chính là cái gì, chỉ biết mình hình như có thể sống rồi. Thế nhưng nàng lại tự tay đẩy mẫu thân mình xuống vực sâu tử vong, trong nội tâm có vô số tư vị dây dưa lấy nhau, cuối cùng giữa sống và chết, lại bắt đầu trở nên không còn ý nghĩa.
Ân Cửu Dạ nhìn vẻ mặt Mộc Hải Dung giống như đang cảm thấy mình may mắn vì sống sót sau tai nạn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, hắn sẽ cho nàng ta biết, có đôi khi, chết so với sống còn hạnh phúc hơn.
Phó Dĩ Lam nôn xong, sắc mặt hơi tái, gắt gao nhào vào trong ngực Sơ Nhị, thoạt nhìn dường như cũng bị dọa không nhẹ.
Sơ Nhị thực sự không tìm thấy lời gì để an ủi, cuối cùng chỉ mở miệng nói: " Giết người là một môn nghệ thuật."
Phó Dĩ Lam ngu ngơ nhìn Sơ Nhị, con mắt có chút cong lên.
Mộc Tịch Bắc mang theo mấy rương hành lý, ngồi xe ngựa một đường đi đến Mộc phủ.
Xe ngựa đứng ở trước cửa Mộc phủ, đại môn màu đỏ thẫm rất là khí phái, hai con sư tử đá mười phần hung mãnh, trong nội viện chạc cây xen kẽ nhau kéo dài ra ngoài, mơ hồ có thể thấy được gạch đỏ ngói xanh bên trong, so với phủ Thừa Tướng, nhìn Mộc phủ càng thâm sâu hơn.
Mộc Tịch Bắc từ trên xe ngựa đi xuống, để xa phu đi nói chuyện với gã sai vặt trước cửa Mộc phủ.
Gã sai vặt vốn đang đánh giá xe ngựa vô cùng khí phái này, nghe xong là đương kim Vĩnh Dạ quận chúa, liền vội vàng đi vào thông báo.
Mộc Tịch Bắc thấy một màn này, có hơi nhíu mày, nếu Mộc Chính Đức đã kêu mình buổi chiều tới đây, chắc là đã thông báo với chủ nhân Mộc phủ rồi, thế nhưng bây giờ chủ nhân ở đây lại không nói cho gã sai vặt, xem ra là muốn cho mình một trận ra oai phủ đầu đây.
Xuống xe hít thở một chút không khí mới mẻ, Mộc Tịch Bắc lại chui vào trong xe ngựa, quản gia nhịn không được mở miệng hỏi:" Tiểu thư, không cần chờ nữa sao?"
Mộc Tịch Bắc nhàn nhạt mở miệng: " Thoạt nhìn Mộc phủ quá lớn, sợ là phải đợi lâu đấy, ngươi nếu sợ lạnh, vậy cứ tìm một chỗ nghỉ ngơi một hồi lâu đi."
Quản gia có phần không rõ cho lắm, cũng không có rời đi, mà là nắm hai tay lại với nhau rúc vào trong tay áo, làm vậy để giữ ấm.
Gã sai vặt kia quả nhiên đi rất lâu, cho đến khi Mộc Tịch Bắc muốn ngủ thiếp đi ở trong xe, mới nghe thấy đại môn truyền đến tiếng mở cửa.
Mộc Tịch Bắc cũng không xuống xe, liền nghe bên ngoài truyền đến một giọng nói.
" Ôi trời, thật đúng là kiêu ngạo, lão phu nhân tự mình ra ngoài đón, vậy mà ngay cả xe ngựa đều không xuống."
" Ngươi thì biết cái gì, cái này gọi là diễn xuất Hoàng gia, ta thấy Quận chúa đây là đang chờ ngươi với ta xoay người cung nghênh Quận chúa xuống xe đấy."
Mộc Tịch Bắc nhếch miệng, cũng không vội vã ra ngoài.
Trong đầu yên lặng lướt qua từng người trong Mộc phủ một lần, dựa theo tính cách này đến xem, thì hai người vừa mở miệng đại khái là chủ mẫu của nhị phòng cùng tam phòng.
Đương gia lão phu nhân, cũng chính là " mẫu thân " Mộc Chính Đức, được Tiên hoàng chính miệng sắc phong nhất phẩm cáo mệnh.
Lúc trước phụ thân Mộc Chính Đức là thời kỳ Quốc công cường thịnh nhất, chỉ là chính đồ long đong, nhiều lần phóng túng, cuối cùng qua đời trước thân phận An hầu.
Lúc trước Mộc phủ ở dưới thời kỳ của Mộc lão gia tử cũng coi là cường thịnh nhất thời, chỉ là sau khi Mộc lão gia tử chết, Mộc gia liền bắt đầu xuống dốc.
Mà lão phu nhân trong phủ này chính là phu nhân chính thất của Mộc lão gia tử, sinh ra ba trai hai gái, bây giờ trưởng tử giữ chức Bình Chương Chính Sự ( Tể tướng), hàm cấp tam phẩm, thứ tử giữ chức phủ Doãn Thuận Thiên, cùng hàm tam phẩm.
Tam tử làm Thiêm Đô Ngự Sử, hàm tứ phẩm.
Mà trưởng nữ gả vào Hoài An vương phủ, làm Trắc Phi, thứ nữ gả vào Khai Cương Hầu phủ làm chính phi, lại thêm con cái thứ xuất trong Mộc phủ liên lụy đến thế lực rắc rối khó gỡ, cùng với dòng dõi đời thứ ba trong phủ, so với phủ Thừa Tướng, thì không thể không nói Mộc phủ là một đại tộc to lớn.
Nhưng những năm gần đây, Mộc lão gia tử qua đời, Mộc phủ đã biến thành gia tộc bậc hai, cho dù ba đứa con trai của lão phu nhân đều dụng tâm kinh doanh, thế nhưng muốn so với một gia tộc có Vương hầu, có Quốc công, có Tướng quân mà nói, Mộc phủ thật sự chỉ có thể coi là gia tộc nhị đẳng mà thôi.
Có điều cũng may mắn Mộc phủ thâm sâu, qua nhiều năm như vậy, dần dần chất ra rất nhiều nội tình.
Mộc Tịch Bắc nằm ở trên xe ngựa vẫn như cũ nhắm hai mắt, dường như không có ý định ra ngoài.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Oa oa, ở trên mạng tìm được tiểu thời đại hai... Hắc hắc, xem hết rồi, ta đã bắt đầu mạnh mẽ lên, có phiếu không a!
Mai kia nâng nhà hơn mười người sẽ đi biển, nhưng may mắn chỉ có hai ngày.... Đoán chừng trở về ta sẽ thành cá chạch bùn đen, không, cá chạch quá gầy, đen có gì tốt đâu....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.