Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 212: Ninh tần thay đổi




Mà giờ khắc này trong Tướng phủ, Mộc Chính Đức, Ân Cửu Dạ đều tề tụ ở trong phòng Mộc Tịch Bắc.
Ba người vây quanh bàn tròn gỗ lê, hình như đang thảo luận cái gì đó, mà trên mặt bàn đặt một trang giấy, là một tấm bản đồ, đã hơi ố vàng, ở dưới ánh nến sáng tối chiếu rọi giao thoa.
Trên trang giấy bị người dùng bút vòng lại mấy lộ tuyến rất thô, ở trên bản đồ tỉ mỉ nhìn có vẻ rất đột ngột.
Không sai, đây chính là bản đồ trong cung, đối với Mộc Chính Đức và Ân Cửu Dạ mà nói, lấy được một tấm bản đồ trong cung cũng không phải việc khó, chỉ là Hoàng đế mặc dù sống uất ức, nhưng vẫn có thể xem là một người tâm tư xảo trá.
Bản đồ trong cung thật thật giả giả lưu truyền, mà nay để bảo đảm chuyến này tuyệt đối không xảy ra sai lầm, tấm bản đồ trong tay bọn họ chính là từ trong tay nhất tộc hậu nhân năm đó tham dự thiết kế Hoàng cung đoạt được.
Hắc tuyến trôi chảy là Mộc Tịch Bắc phác hoạ ra, chính là ám đạo mà Vương công công đưa cho, trải qua Ân Cửu Dạ phái người trong đêm điều tra, xác nhận những ám đạo này là chuẩn xác không sai.
Mộc Chính Đức híp lại hai mắt, ánh mắt ở dưới ánh nến sáng ngời có chút mê ly, mà gương mặt của Ân Cửu Dạ, thì một nửa ở trong bóng tối, một nửa ở ngoài ánh sáng, nhìn có chút quỷ dị.
Ngoài phòng hạ nhân và nha hoàn đều bị phân phát đến bên ngoài viện, mà xung quanh phòng ở này thì điều động người mặt quỷ trong tay Ân Cửu Dạ âm thầm phòng hộ, toàn bộ sân viện vắng lặng như tờ, tạo nên một bầu không khí khẩn trương và áp lực.
Mộc Tịch Bắc nhẹ giọng mở miệng nói: " Cục đã bố trí xong, chỉ còn chờ cá lớn mắc câu."
Mộc Chính Đức gật đầu nói: " Bây giờ phải xem ai có cấp độ cao hơn."
Ân Cửu Dạ trầm giọng nói: " Binh mã đã chuẩn bị tốt, tùy thời có thể điều động."
Ba người liếc nhau, màu mắt không giống nhau, nhưng đều không ngoại lệ lộ ra sự ngưng trọng.
Ngón tay Mộc Tịch Bắc gõ nhẹ trên mặt bàn, trong đầu không ngừng suy nghĩ tình thế phát triển cùng chi tiết mọi việc.
Giờ phút này trong cung, Hoàng đế chỉ cảm thấy trong lòng có chút nặng nề, hắn từ đầu đến cuối đều không hiểu vì sao lúc phụ hoàng còn tại vị, vạn dân thần phục, tùy tâm sở dục, nhưng đến lượt hắn, thì cái hoàng cung to như vậy lại thành gánh nặng trong lòng hắn, những kim ngọc châu thạch này, cũng không khiến hắn trở nên tôn quý bao nhiêu, mà mang đến, chỉ có chật vật mà thôi.
Là một loại chật vật thân bất do kỷ, một loại chật vật làm con rối người ta, đây là một nỗi đau mà thân là một nam nhân, thân là một đế vương không thể kể ra được.
Hoàng đế từng bước một dạo bước ở trong ngự hoa viên, cả vườn hoa nở rực rỡ, ở dưới ánh trăng có vẻ phá lệ u tĩnh.
Vương công công cầm phất trần, đi theo xa xa, phần lớn thời gian đều cúi đầu, thỉnh thoảng chỉ hơi ngước mắt dò xét bóng lưng đế vương một phen.
Một tiếng đàn u tĩnh truyền đến, hấp dẫn bước chân của Hoàng đế, đạp trên nước chảy ánh trăng, Hoàng đế theo tiếng đàn chậm rãi đi tới một gian lầu các phía trước.
Trên lầu các, một nữ tử ngước mặt lên trời, một bộ tố y ( áo trắng), nhàn nhạt khảy dây đàn trong tay, sầu bi, thống khổ, không cam lòng, như nước chảy từ đầu ngón tay lan ra, lại mang theo một loại cảm giác vô lực cực sâu.
Hoàng đế hình như có cảm xúc, ngừng chân ở dưới lầu các nghe một hồi lâu.
Hoàng đế cất bước đi lên lầu các, thấy nữ tử vẻ mặt yên tĩnh, đối với việc hắn đến cũng cũng không có lấy lòng cùng quyến rũ trước đó, vẫn chỉ an tĩnh đánh đàn.
Tiếng đàn không hoa lệ như dĩ vãng, khi thì gián đoạn, lại không hiểu buộc chặt tiếng lòng.
Nữ tử dừng lại động tác trong tay, Hoàng đế đi tới, nhẹ giọng mở miệng: " Ninh nhi."
" Bệ hạ."
Người này không phải người khác, chính là Mộc Kiến Ninh, từ sau chuyện ám sát Hoàng đế lần trước, bởi vì Mộc Tịch Bắc nói lời châm ngòi, nên Hoàng đế đã lạnh nhạt với Mộc Kiến Ninh một thời gian, ở trong cung, không có Hoàng đế sủng hạnh, thì ngươi sẽ bị người người ức hiếp.
Bọn nô tài không hiểu quyền mưu, nhưng cũng biết giẫm thấp nâng cao, mặc dù Tướng phủ quyền thế cực lớn, nhưng mà bọn nô tài lại nhìn ra được, ở Tướng phủ chân chính được sủng ái chỉ có một người, đó chính là Vĩnh Dạ quận chúa, Ngũ tiểu thư Tướng phủ.
Mộc Kiến Ninh cũng coi như đã trải qua mấy lần thay đổi nhanh chóng, trong lòng dù hận, nhưng lại vô lực hồi thiên.
" Ninh nhi, lâu rồi không gặp, ngươi gầy đi không ít. " Trong lòng Hoàng đế giờ phút này cũng là chua xót nói không nên lời, nhìn thấy dung nhan cực giống mẫu thân kia, không hiểu liền cảm thấy thân thiết.
Mộc Kiến Ninh cười cười nói: " Sắc mặt Bệ hạ cũng không được khá lắm."
Hoàng đế cùng Mộc Kiến Ninh ngồi ở một chỗ, dựa vào lan can, ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên trời.
Mộc Kiến Ninh lạnh nhạt mở miệng: " Bệ hạ, mặc dù thần thiếp không giỏi quyền mưu, nhưng cũng thấy rõ thế cục trong triều hiện giờ, bệ hạ mặc dù là vì thần thiếp cực giống mẹ ruột bệ hạ, mới sủng ái thần thiếp như thế, nhưng đối với cả đời của Kiến Ninh, bệ hạ cho Kiến Ninh lại tương đối nhiều, thậm chí còn là người duy nhất không lợi dụng Kiến Ninh."
Trong lòng Hoàng đế cảm thấy chua xót, thở dài: " Đều là Trẫm vô năng, mới có thể như thế, nếu như năm đó kế thừa đế vị không phải là Trẫm, có lẽ cũng sẽ không có mưa gió như hôm nay."
Mộc Kiến Ninh đem đầu tựa vào trên đầu Hoàng đế, nói khẽ: " Thần thiếp vẫn luôn làm quân cờ của người ta, nhưng lại chưa bao giờ làm qua một chuyện có lợi cho Bệ hạ, hôm nay, xin Bệ hạ cho phép thần thiếp được làm quân cờ của Bệ hạ một lần đi."
Hoàng đế cực kì khiếp sợ với lời nói của Mộc Kiến Ninh, trong lúc nhất thời không hiểu được thâm ý trong lời nói của nàng.
Mộc Kiến Ninh ánh mắt xa xăm, tiếp tục nói: " Ngày mai Bệ hạ cưới Quách La Ngưng Giai làm phi, mà thần thiếp sẽ giả vờ ám sát Bệ hạ, Bệ hạ sai người bắt lấy Thần thiếp, còn thần thiếp sẽ thú nhận mình là mật thám của Ám Dạ Quốc, nhận mệnh của Mộc Chính Đức, ngụy trang thành nữ nhi của ông ta tiến cung, ám sát Bệ hạ."
Hoàng đế há to miệng, rất không dám tin nhìn Mộc Kiến Ninh: " Kiến Ninh..."
" Bệ hạ không cần lo lắng, thần thiếp cũng không phải con ruột của Mộc Chính Đức, cho dù là nhỏ máu nghiệm thân, Mộc Chính Đức cũng không thể nói được gì, chỉ cần thần thiếp xác nhận bị sai sử, Bệ hạ ít nhiều có thể giành lại một chút quyền lực cho chính mình. " Mộc Kiến Ninh nhìn về phía Hoàng đế.
Hoàng đế lại gắt gao ôm chặt Mộc Kiến Ninh ở trong ngực: " Không... Ninh nhi, ngươi xuất cung đi. Sống những ngày tự do."
" Bệ hạ sao có thể nhi nữ tình trường như thế, nếu như Bệ hạ không đọ sức, chờ đợi Bệ hạ chỉ có một đường chết thôi! " Mộc Kiến Ninh ngữ khí sắc bén không ít.
Hoàng đế thống khổ ôm đầu của mình, sao hắn lại không giãy dụa chứ, nếu như hắn thật sự cam tâm, thì sẽ không cưới nữ nhi Quách La gia trước, rồi sau đó lại lập Mộc Tịch Bắc làm hậu, đây hết thảy, đều là hắn đang vùng vẫy giãy chết mà!
Mộc Tịch Bắc bên này rất nhanh nhận được tin tức, mở ra tờ giấy, Mộc Tịch Bắc nhẹ giọng nói: " Hoàng đế và Mộc Kiến Ninh gặp nhau."
Mấy người liếc nhau, đều không có mở miệng, Mộc Tịch Bắc nhíu mày.
Lần này can hệ trọng đại, nếu như có một chút sai lầm thôi, thì đều sẽ vạn kiếp bất phục, mà ở thời điểm này, Hoàng đế và Mộc Kiến Ninh lại nói những chuyện gì?
Không có người nào sẽ cho rằng Hoàng đế chỉ đơn giản nói chuyện phiếm giải sầu với nàng ta, mà đều phải tính sự tình đến phương diện xấu nhất.
" Hình như Mộc Kiến Ninh bị lạnh nhạt một thời gian dài. " Mộc Tịch Bắc nhàn nhạt mở miệng, không biết trong lòng đang tính toán cái gì.
" Người trong cung nói Mộc Kiến Ninh gần đây vẫn rất yên tĩnh, an an phận phận, đối với việc Hoàng đế không quan tâm đến mình, thậm chí đều không có phản ứng. " Mộc Chính Đức tiếp tục nói.
Mấy người trầm mặc chỉ chốc lát, cuối cùng Mộc Chính Đức nói: " Tiên hạ thủ vi cường."
Mộc Tịch Bắc gật đầu nói: " Vậy ngày mai trên triều đình, phải nhìn phụ thân rồi."
Mấy người lại thương thảo một ít chi tiết, bầu không khí lúc này mới hơi thả lỏng xuống.
Mộc Chính Đức nhìn Ân Cửu Dạ mở miệng nói: " Sắc trời đã tối, chẳng lẽ Thái tử điện hạ còn chưa chịu rời đi?"
Ân Cửu Dạ sắc mặt trầm xuống, nhìn về phía Mộc Chính Đức con ngươi tĩnh mịch, sau khi hai người nhìn nhau một lúc, Ân Cửu Dạ lưu loát đứng dậy, sải bước đi ra ngoài.
Mộc Chính Đức sờ lên mái tóc Mộc Tịch Bắc, trong mắt lóe lên một tia thâm ý, xem ra, là lúc nên ngả bài rồi.
Sau khi Mộc Chính Đức đi ra ngoài, Ân Cửu Dạ cũng không đi xa, mà đang đứng thẳng tắp ở bên một hồ nước của Tướng phủ, bóng lưng kiệt ngạo mà cô tịch, làm cho người ta rõ ràng muốn tiến lên trước nhưng lại sinh lòng e ngại.
Mộc Chính Đức đi đến bên người Ân Cửu Dạ, nhìn mặt nước gợn sóng lăn tăn, thản nhiên nói: " Bệ hạ băng hà, đế vị vô chủ, Thái tử điện hạ cho rằng ai sẽ là người thích hợp làm Hoàng đế hơn."
Ân Cửu Dạ xoay mặt nhìn về phía Mộc Chính Đức, nam nhân trước mặt mặc dù nhìn ôn nhã, kì thực bụng đầy xảo trá, cho dù đến hôm nay, hắn cũng có rất nhiều chuyện nhìn không thấu, thậm chí càng đoán không ra suy nghĩ trong lòng của ông.
Đây là người đầu tiên, cho dù là bằng vào trực giác hắn cũng không thể thăm dò ra, Mộc Chính Đức thực sự chôn giấu quá sâu quá sâu, trước lúc này, có vô số tính toán cùng âm mưu, thật thật giả giả, không đến cuối cùng, dù là ai cũng không cách nào dò ra suy nghĩ sâu trong nội tâm của Mộc Chính Đức.
Ân Cửu Dạ suy nghĩ hồi lâu, hạnh phúc của Bắc Bắc hắn sẽ không giao cho bất luận kẻ nào, hắn phải làm Hoàng đế Tây La này, để nàng được làm nữ nhân tôn quý nhất.
" Thừa kế nghiệp cha, danh chính ngôn thuận, Thừa tướng nghĩ như thế nào? " Ân Cửu Dạ trầm giọng nói.
Ân Cửu Dạ trả lời ở trong dự liệu của Mộc Chính Đức, thế là ông cười nói: " Nếu như đế vị này ta cũng muốn thì sao."
Ân Cửu Dạ nhìn về phía Mộc Chính Đức, lần đầu tiên cảm thấy vấn đề này là khó trả lời như thế, hắn không phải không nhìn ra tầm quan trọng của Mộc Chính Đức đối với Mộc Tịch Bắc, nếu như giết chết Mộc Chính Đức, tạm thời không nói đến là không có lợi cho Mộc Tịch Bắc, mà nhất định sẽ làm cho Bắc Bắc hận hắn.
" Nếu như Bắc Bắc đồng ý, ta sẽ không dị nghị. " Ân Cửu Dạ cuối cùng thỏa hiệp.
Mộc Chính Đức gật gật đầu, dường như đối với câu trả lời của Ân Cửu Dạ tương đối hài lòng.
Ân Cửu Dạ không nói gì thêm, mà là quay người rời đi, Mộc Chính Đức thở dài một tiếng không thể nghe thấy, Cửu Dạ à, chiến tranh xa còn chưa kết thúc, hãy để cho bộ xương già này của vi phụ giúp con gánh một gánh trước đi.
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên bầu trời, Mộc Chính Đức khẽ nói: " Sở Lương, ta vẫn không tin nàng thật sự đã chết, nàng có nhớ ta không?"
Ân Cửu Dạ vừa quay người rời khỏi Mộc Chính Đức, liền trực tiếp chạy trở về phòng Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc mơ hồ cũng đoán được bọn họ nói chuyện gì, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Ân Cửu Dạ từ phía sau ôm lấy eo Mộc Tịch Bắc, hôn cổ của nàng:  " Bắc Bắc."
Mấy ngày gần đây, mấy người có thể nói là chuyện đến liên tiếp không ngừng, hiếm có thời gian yên tĩnh cẩn thận nghỉ ngơi nửa khắc như vậy.
Nhưng ở trong chuyện này, lại có một việc làm cho Mộc Tịch Bắc rất vui mừng, đó chính là nam nhân này từ đầu đến cuối chỉ có thể dùng tên người khác, sống ở trong bóng tối, bây giờ rốt cục đã có thể chiêu cáo thiên hạ, mà nàng, rốt cục cũng có thể ở trước mặt tất cả mọi người, quang minh chính đại gọi tên của hắn rồi.
" Ân Cửu Dạ, đừng sợ, chúng ta sẽ thắng. " Mộc Tịch Bắc dựa lại vào trong lòng Ân Cửu Dạ, ngửi ngửi mùi hương thoang thoảng lạnh lẽo kia.
Ân Cửu Dạ hôn lên trán Mộc Tịch Bắc, trầm giọng nói: " Ta không sợ mất đi thiên hạ, ta chỉ sợ mất nàng thôi."
Mộc Tịch Bắc cong lên khóe môi, không nói gì.
Ngày kế lâm triều, Hoàng đế chính thức tuyên bố hạ chỉ sắc phong Quách La Ngưng Giai làm Giai phi, cũng định buổi tối sẽ tổ chức tiệc tối.
Trong triều mặc dù có không ít người trước đó đã nhận được tin tức, nhưng vẫn không tránh khỏi một trận thổn thức, đây chính là cha già đoạt nữ nhân của con trai mà, nay xem ra, Hoàng đế này thật sự là một chút thanh danh cũng không cần nữa rồi.
Lúc mấy người đang muốn mở miệng phản bác hành động lần này của Hoàng đế rất không ổn, thì Mộc Chính Đức tiến lên một bước.
Ánh mắt của mọi người trong lúc nhất thời đều nhìn về phía Mộc Chính Đức, bây giờ Mộc Chính Đức chính là hướng gió trong triều, mỗi tiếng nói mỗi cử động của ông, ở trong mắt rất nhiều người đều cất giấu thâm ý, gia chủ Quách La cũng dừng mắt ở trên người Mộc Chính Đức, suy đoán lần này Mộc Chính Đức sẽ nói chuyện gì.
" Thần có việc khởi bẩm."
" Ái khanh mời nói."
" Hôm nay thần tra được một tin tức, sau nhiều lần kiểm chứng, xác định Ninh tần nương nương trong cung cũng không phải là con gái của vi thần, con gái vi thần đã từng thất lạc một lần vào bốn năm trước, từ đó về sau, tính tình đại biến, nay vi thần hoài nghi, con gái Mộc Kiến Ninh của vi thần đã chết, mà người trong hậu cung bây giờ chính là người có dụng tâm kín đáo, giả trang thành con gái của vi thần, ý đồ mưu hại bệ hạ."
Mộc Chính Đức vẫn chưa nói xong, cũng đã kéo tới một hồi hỗn loạn, vô luận là đảng của Mộc Chính Đức, hay là đảng Quách La thị, thì đều có chút không hiểu Mộc Chính Đức rốt cuộc có ý gì.
Mộc Chính Đức tiếp tục nói: " Bởi vậy vi thần khẩn cầu Bệ hạ đồng ý cho phép Ninh tần nương nương cùng vi thần nhỏ máu nghiệm thân, chứng thực thân phận thật giả, để tránh cho kẻ xấu thừa cơ lợi dụng, nguy hiểm đến an nguy của bệ hạ."
Gia chủ Quách La nhíu mày, Mộc Chính Đức tân tân khổ khổ xếp một quân cờ ở hậu cung, một tay nâng lên, bây giờ đây là muốn giết chết sao?
Nhưng dù sao người này cũng là con gái của Mộc Chính Đức, không, đây không phải là con gái của Mộc Chính Đức.
Gia chủ Quách La nhất thời cũng không nhìn thấu dụng ý của Mộc Chính Đức, trong lòng suy đi nghĩ lại.
Mà người của đảng Mộc Chính Đức cũng có chút không hiểu cách làm này của Mộc Chính Đức, lúc này vặn ngã Ninh tần nương nương, có thể mang đến chỗ tốt gì đây? Cho dù Mộc Chính Đức muốn hi sinh con của chính mình, nhưng cũng phải có nguyên do chứ.
Hoàng đế nắm chặt bàn tay, trong lòng thậm chí có thể dùng hoảng sợ để hình dung, hắn làm sao cũng không ngờ, Mộc Kiến Ninh vừa mới dự định động thủ, Mộc Chính Đức cũng đã chiếm được tiên cơ, tiên hạ thủ vi cường.
Vốn yến tiệc tối nay, chính là chuẩn bị cho Mộc Kiến Ninh giả vờ ám sát mình, nhưng bây giờ bị Mộc Chính Đức nói ra, chờ đợi Mộc Kiến Ninh cũng chỉ có cái chết thôi.
Trong lòng Hoàng đế đau như dao cắt, sinh ra một loại bất đắc dĩ cùng bi thương vô tận.
Bây giờ trong cung khắp nơi đều là tai mắt của các phái, mình chẳng qua chỉ gặp mặt Ninh nhi một lần, lại mang đến cho nàng một tai hoạ ngập trời.
" Ái khanh nói sai rồi, Trẫm nhiều lần đơn độc ở cùng một chỗ với Ninh tần, nhưng vẫn như cũ bình yên vô sự, đủ để chứng minh Ninh tần nương nương cũng không phải là kẻ làm loạn như trong miệng ái khanh nói tới. " Hoàng đế mở miệng nói.
Mộc Chính Đức không tiếp tục mở miệng, ném một ánh mắt về phía sau, người đứng phía sau liền nhao nhao mở miệng nói: " Bệ hạ, tâm phòng bị người là không thể không có a, ngẫm lại lúc trước sát thủ vũ nữ trà trộn vào trong cung, nhất định là do trong cung có người chuẩn bị, nếu không người người đều đeo vũ khí, sao có thể dễ dàng trà trộn vào trong cung như vậy được."
" Đúng đấy. Bệ hạ. Không bằng cứ để cho nương nương cùng Tướng gia nhỏ máu nhận thân đi. Nếu thật sự là con gái của tướng gia, vừa có thể trả lại trong sạch cho nương nương, lại có thể làm chúng thần an tâm hơn đó bệ hạ..."
Giờ phút này Hoàng đế lòng nóng như lửa đốt, Mộc Chính Đức muốn nhỏ máu nhận thân, hắn căn bản không tìm ra lý do để phản bác, những người này từng người đều dâng cờ hiệu đường hoàng, nhưng đồng thời cũng đưa nữ tử đã nguyện ý chết vì hắn vào chỗ chết!
" Bệ hạ yên tâm, cho dù nhỏ máu nhận thân cũng không sao, thần thiếp căn bản không phải con ruột của Mộc Chính Đức. " Lời nói của Mộc Kiến Ninh còn quanh quẩn ở bên tai Hoàng đế.
Mộc Chính Đức từ trong phản ứng của Hoàng đế liền phán định ra Hoàng đế đã biết được chuyện Mộc Kiến Ninh cũng không phải con ruột của mình, nếu Mộc Kiến Ninh đã ngả bài với Hoàng đế, cũng chỉ có thể nói rõ Mộc Kiến Ninh cũng đã tính là địch với Tướng phủ rồi.
Cho nên, bây giờ là không trừ không được!
Mà gia chủ Quách La giờ phút này lại nghĩ, có khi nào Mộc Chính Đức dự định đem chuyện Mộc Kiến Ninh là giả mạo, liên lụy đến trên thân của thị tộc mình hay không.
Sự tình càng ngày càng khó bề phân biệt, mỗi người đều đang tìm cách tiến lên, không ai có thể thấy rõ hết thảy.
Mộc Tịch Bắc còn ỷ lại ở trên giường chưa thức dậy, mà Ân Cửu Dạ thì nằm ở bên cạnh của nàng.
" Hôm nay Quách La Ngưng Giai vào cung, Mộc Kiến Ninh lại bị ban chết, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng ba ngày, Hoàng đế nhất định sẽ hạ chỉ tuyên triệu ta vào cung, sắc phong làm hậu. " Mộc Tịch Bắc nhàn nhạt mở miệng.
Kỳ thật cũng không trách Hoàng đế sẽ có loại ý nghĩ này, dù sao nếu như Mộc Tịch Bắc làm hậu, ngày sau hài tử chính là người Tướng phủ, mà Hoàng gia và Tướng phủ trở thành một nhà, cho dù Hoàng đế vẫn như cũ là Hoàng đế bù nhìn, nhưng Tướng phủ lại sẽ được nắm giữ hoàng quyền.
Ân Cửu Dạ nắm tay Mộc Tịch Bắc chặt hơn chút nữa, thần sắc rõ ràng âm trầm hẳn, vốn dĩ hôm nay là ngày đại hôn của hai người, kết quả không chỉ không có đại hôn, mà "Phụ hoàng" hắn còn muốn rước nữ nhân của hắn vào trong cung.
Kỳ thật Ân Cửu Dạ biết, lúc này cử hành đại hôn cũng không phải là không thể, chỉ là hắn lại muốn cho Bắc Bắc của hắn một hôn lễ hoàn mỹ, mà không phải ở trong loại hoàn cảnh địch ta không rõ, thế cục hỗn loạn như lúc này.
Bàn tay to của Ân Cửu Dạ trượt vào da thịt trơn mềm của Mộc Tịch Bắc, xoay người đặt nữ tử ở dưới thân, Mộc Tịch Bắc vừa kinh hô một tiếng, quần áo cũng đã bị nam tử thoát đi.
Ân Cửu Dạ ở bên tai Mộc Tịch Bắc thấp giọng nói: " Bắc Bắc, nàng phải đền bù ta thật nhiều."
Mà giờ khắc này trong cung, Hoàng đế chung quy không chịu nổi áp lực của đám người, cuối cùng phái người dẫn Mộc Kiến Ninh lên đại điện.
Mộc Kiến Ninh trang điểm rất kỹ càng, ngược lại khiến Mộc Chính Đức hơi kinh ngạc, nhưng lập tức lại khôi phục như thường.
Hoàng đế cho người bưng lên một chậu nước trong, Mộc Chính Đức dẫn đầu cắt vỡ ngón tay, nhỏ một giọt vào trong nước, sau đó thái giám đem chậu nước đặt ở trước mặt Mộc Kiến Ninh.
Hoàng đế nghiêng người về phía trước, trong mắt lo lắng không thôi.
Mộc Kiến Ninh cắt vỡ ngón tay, nhỏ giọt máu vào trong chậu.
Mộc Kiến Ninh đột nhiên nhớ tới Mộc Tịch Bắc đã từng nói qua với nàng một câu, ở trong cung này, có thể bị lợi dụng, mới chứng minh ngươi có giá trị, mà chỉ có yên ổn cho người ta lợi dụng, ngươi mới có thể lợi dụng người khác, mới có thể sống tiếp.
------ Đề lời nói với người xa lạ ------
Nhanh chóng xử lão già Hoàng đế thôi....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.