Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 50.2: Tôn Lộ chịu tội (2)




Ánh mắt An Nguyệt Hằng quét về phía Ngũ Y Nhân, chỉ nhẹ nhàng đảo qua, lại khiến Ngũ Y Nhân tồn tại một loại bất an.
Hoàng đế đem phản ứng của mọi người xem ở trong mắt, rốt cục hạ quyết đoán:
" Tôn tú nữ hạ độc mưu hại phi tần, trượng trách năm mươi, đợi sau khi điều tra rõ ràng hơn, lại xử trí thêm!"
" Cái gì? Không phải ta. Không phải ta làm! Cha, không phải con hạ độc! "
Hai tên thị vệ tiến lên kéo Tôn Lộ đi, Tôn Lộ bắt đầu giãy dụa kịch liệt, hai mắt muốn nứt, gào thét với Trừng Giang Hầu.
Sắc mặt Trừng Giang Hầu cũng không đành lòng, Tôn Lộ từ nhỏ đã được ông che chở trong lòng bàn tay, chưa từng chạm qua cái gì, tuy rằng nói nữ nhi gia không có tác dụng gì lớn, nhưng dù sao cũng là con vợ cả, ít nhiều cũng có cảm tình, nhưng hôm nay lại phải chịu năm mươi đại bản, điều này khiến hắn nỡ lòng nào, thế nhưng đối với Tôn Lộ mà nói, Hoàng đế đã trừng phạt nhẹ rồi, theo lý thuyết, tội mưu hại phi tần cũng không phải có thể dễ dàng xong việc như thế.
Kỳ thật trong lòng Hoàng đế có tính toán khác, một cái Tôn Lộ có chết hay không, đối với ông mà nói không có khác biệt gì quá lớn, chỉ là nếu trực tiếp xử tử Tôn Lộ, như vậy tương đương xả được cơn giận cho Tề gia, trong lòng Tề gia cũng thoải mái hơn, nhưng nếu Tôn Lộ còn sống, Tề gia sẽ càng tức giận, trong lòng tích tụ, thậm chí không ngừng tìm Tôn Lộ hoặc Tôn gia gây phiền toái, dùng điều này đòi lại mặt mũi, đồng thời Tôn Lộ bị thương, tất nhiên người Tôn gia sẽ đau lòng che chở, nhưng càng như thế, Tề gia càng phẫn nộ hơn, cũng sẽ liều mạng chèn ép Tôn gia.
Đối với Hoàng đế mà nói, đó mới là lựa chọn tốt nhất, có người vì ông mà làm tan rã nanh vuốt của An Nguyệt Hằng, cớ sao ông không làm? Đương nhiên, còn có một chuyện, nếu ông xử lý quá nặng, Trừng Giang Hầu thuyết phục An Nguyệt Hằng mở miệng, việc này tuy đã có chứng cứ vô cùng xác thực,nhưng vô cùng có khả năng sẽ bị lật ngược, hình thành cục diện giằng co, ngược lại không bằng cho tất cả mọi người ở trong một phạm vi có thể tiếp nhận, khiến bọn họ có muốn mở miệng cầu tình, đều không thể nào mở miệng.
Tôn Lộ giãy dụa kịch liệt, hai mắt đỏ bừng, xé rách ở giữa, sợi tóc lộn xộn, đầy đầu châu báu cũng rơi xuống không ít, bị giẫm đến thay đổi hình dạng, quần áo không chỉnh tề, móng tay thật dài cào hai tên thị vệ máu me đầy mặt:
" Ta không đi, ta không đi! Mộc Tịch Bắc, ngươi tiện nhân này, nhất định là ngươi hại ta, nhất định là ngươi! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Tôn Lộ thật sự không cam lòng, mình vì Mộc Tịch Bắc tỉ mỉ thiết kế cái bẫy, còn chưa thực hiện được, nàng còn chưa được nhìn thấy dáng vẻ Mộc Tịch Bắc mang tiếng xấu, còn chưa trông thấy bộ dạng nàng ta thân bại danh liệt! Mà chính mình lại mang tiếng xấu lớn như thế, còn bị người đánh năm mươi đại bản, thật sự khiến nàng cảm thấy khuất nhục khó nhịn!
" Làm càn! Còn không mau kéo người xuống! Đánh thật mạnh cho Trẫm, thật không có giáo dưỡng, Trừng Giang Hầu, ngươi dạy con gái quả thật rất tốt! "
Hoàng đế mở miệng trách cứ, hoàn toàn quên việc trước đó đã tán dương Tôn Lộ như thế nào, quả nhiên là trở mặt vô tình.
Tuy nhiên, kỳ thật tâm tình Hoàng đế vào lúc này lại rất vui vẻ, chí ít lần này Tôn gia chịu thiệt hại nặng nề, người được lợi nhất vẫn là ông thôi.
An Nguyệt Hằng đặt ánh mắt ở trên người Mộc Tịch Bắc, tham dự trận gợn sóng này, dường như chỉ có nhất mạch Thừa tướng không có ảnh hưởng gì lớn, bình yên vô sự, mà chủ đạo hết thảy mọi chuyện, đến tột cùng là Mộc Chính Đức, hay là nữ tử trước mắt này?
Mộc Tịch Bắc tựa hồ có cảm giác, đồng dạng ngẩng đầu nhìn hắn, tiện đà gật đầu cười với hắn một tiếng, ý vị thâm trường, điều này không khỏi làm trong lòng An Nguyệt Hằng sinh ra ra một tia cảnh giác, Mộc Tịch Bắc này, rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ thật sự chỉ là thứ nữ phủ Thừa Tướng? Mà càng quan trọng hơn là, nàng ta đến tột cùng có mục đích gì?
Tôn Lộ cuối cùng cũng không địch lại hai nam tử, sinh sinh bị người kéo xuống, Hoàng đế liền mở miệng nói với mọi người:
" Được rồi, việc này dừng ở đây đi, chư vị ái khanh cùng tú nữ tạm thời về trước đi, còn có hai kiện bảo bối chưa thưởng, buổi chiều tiếp tục ở chỗ này, chúng ái khanh không nên vì vậy mà mất hứng."
" Cung tiễn Bệ hạ. "
Mọi người đều quỳ lạy, Hoàng đế dẫn đầu rời đi.
Mộc Chính Đức hai bước đi đến trước mặt Mộc Tịch Bắc, mở miệng nói:
" Bắc Bắc, hết thảy có tốt không? "
Mộc Tịch Bắc gật đầu, dịu dàng cười:
" Như người thấy, tự nhiên mạnh khỏe."
Mộc Chính Đức gật gật đầu, dặn dò vài câu, thì dứt khoát xoay người rời đi.
Ánh mắt Ngũ Y Nhân vẫn luôn rơi vào trên người Mộc Tịch Bắc, nhưng trong lòng lại lo lắng lần này mình làm hỏng chuyện, không biết bên Ngũ gia có chèn ép mình hay không, thứ không thiếu nhất ở Ngũ gia chính là nữ tử xinh đẹp, muốn nâng người nào tự nhiên sẽ nâng người đó.
Mà toàn bộ tú nữ không khỏi hưng trí dạt dào vây xem, một tú tử mặc váy ngắn màu hồng cánh sen mở miệng nói:
" Không ngờ Tôn tú nữ lại cả gan làm loạn như thế, thậm chí ngay cả Tề phi nương nương cũng dám hạ độc."
" Ngày thường nàng ta ngang ngược càn rỡ, ở trước mặt Hoàng thượng còn dám hô to gọi nhỏ, thì có gì mà không dám làm? "
Một vị tú nữ khác tiếp lời nói.
Mọi người còn chưa tán đi, một bên khác trên bãi đất trống truyền đến tiếng Tôn Lộ kêu rên mắng chửi:
" Mộc Tịch Bắc, ngươi chết không yên lành! Ngươi tiện nhân! Ta sẽ không bỏ qua ngươi!"
" Bốp! Bốp! " Từng tiếng thật mạnh nện ở trên người Tôn Lộ, rất không may chính là, người chấp hành đánh Tôn Lộ chính là hai thị vệ trước đó bị cào mặt, lần này tìm được cơ hội báo thù, tất nhiên đem toàn bộ khí lực đều sử ra.
Trượng hình ở trong cung đình, cũng không giống trong nha môn, trong nha môn phần lớn là bẹp, nhưng trong cung đình lại là tròn, đánh vào người, tuyệt đối khiến ngươi mất mấy lớp da!
" A...! Cha, cha! A...! "
Tiếng kêu thảm thiết của Tôn Lộ liên tục truyền đến, Mộc Tịch Bắc chỉ đứng ở xa xa nhìn thoáng qua, trò hay vừa mới bắt đầu, không phải sao?
Mộc Tịch Bắc không vội vã bỏ đá xuống giếng, cùng Thanh Từ khởi hành trở lại Bảo Lang Các, còn Trừng Giang Hầu thì đi đến Ngũ Y Nhân ở phía đối diện, ngữ khí không tốt:
" Quý phi nương nương, sự thật việc này còn xin nương nương cho Tôn gia ta một lời giải thích."
Cho dù Tôn Lộ không nhất định nhìn ra được, nhưng Trừng Giang Hầu tuyệt đối không phải người dễ lừa gạt như vậy, tất nhiên đã nhìn ra được việc này chính là xuất từ tay Ngũ Y Nhân.
" Việc này là do Bản cung sơ sẩy, mặc dù Tôn Lộ phải chịu nỗi khổ da thịt, nhưng Bản cung bảo đảm tính mệnh của nàng sẽ không sao, việc này Bản cung bị mắc mưu, xem như Bản cung nợ Tôn gia các ngươi một lần."
Sắc mặt Ngũ Y Nhân không tốt, nàng chỉ dám nói mình nợ bọn họ, cũng không dám nói Ngũ gia nợ Tôn gia một lần.
Trừng Giang Hầu nhìn thấy ma ma bên cạnh Ngũ Y Nhân đã chạy tới kín đáo đưa ngân phiếu cho hai vị thị vệ, sắc mặt hơi chuyển biến tốt đẹp, lại mở miệng nói với Ngũ Y Nhân:
" Bản quan nghe nói trước đó Lộ nhi tựa hồ có việc xin nương nương hỗ trợ, chỉ là cục diện bây giờ..."
Ngũ Y Nhân thấy vậy, liền chủ động tiếp lời:
" Hầu gia yên tâm, nếu đã đáp ứng Tôn tiểu thư, bản cung tự nhiên sẽ làm được, huống chi, bây giờ nàng ta cũng là kẻ thù của Bản cung, làm sao Bản cung lại không toàn lực hiệp trợ Tôn tiểu thư được?"
Trừng Giang Hầu lúc này mới hài lòng, chỉ mở miệng nói:
" Mong kế hoạch của nương nương có thể thành công, bây giờ ta phải đi nhìn Lộ nhi."
Dường như hai người đã đạt thành nhận thức chung gì đó, không nói nhiều nữa, mỗi người đi một ngả.
Thời điểm Mộc Tịch Bắc và Thanh Từ đi qua hồ tiểu tạ, lại gặp được Ân Cửu Sanh, dường như đang chờ nàng ở chỗ này.
" Mộc tiểu thư, đã lâu không gặp. "
Ân Cửu Sanh thấy Mộc Tịch Bắc dừng bước, thì nghênh diện đi tới.
"Thỉnh an Lục hoàng tử, Lục hoàng tử vạn phúc kim an."
Mộc Tịch Bắc hành lễ với Ân Cửu Sanh, vẫn gọi hắn là Lục hoàng tử như trước.
" Đứng lên đi, không cần hành lễ với ta nhiều như vậy."
Ân Cửu Sanh nhìn nữ tử cúi thấp đầu trước mặt mở miệng nói, dù sao dựa vào hai lần hắn hiểu về nàng, biết cho dù nàng thi lễ, nhưng trong lòng nữa điểm cung kính cũng không có.
Mộc Tịch Bắc nhíu nhíu mày, nàng khi nào thì quen thân với Ân Cửu Sanh như vậy:
" Nếu Lục hoàng tử không có việc gì, thần nữ liền cáo lui. "
Ân Cửu Sanh lại mở miệng, hai mắt mang theo tia thăm dò nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt:
" Ngươi thật sự muốn gả cho phụ hoàng sao? "
Mộc Tịch Bắc ngước mắt cười yếu ớt nhìn nam tử trước mặt, mang theo tia hoài nghi, không biết hắn đặt câu hỏi như thế là vì cái gì?
" Tất nhiên, nếu không phải như thế, sao ta phải tiến cung? "
Mộc Tịch Bắc hướng tới là nói một đàng làm một nẻo, tự nhiên không cần thiết phải nói thật với Ân Cửu Sanh.
Ân Cửu Sanh hơi nhíu mày:
" Vì sao ngươi muốn gả cho Phụ hoàng? Ngươi muốn cái gì? "
" Lục hoàng tử quan tâm thần nữ như vậy, lại là vì cái gì? "
Mộc Tịch Bắc hỏi ngược lại, một đôi mắt nhìn chằm chằm Ân Cửu Sanh, chẳng lẽ cũng vì quyền thế phủ Thừa Tướng?
Ân Cửu Sanh nhìn nhìn Mộc Tịch Bắc, sau đó cười nói:
" Bản hoàng tử cũng không muốn đoạt được cái gì từ chỗ ngươi, chẳng qua cảm thấy ngươi chắc hẳn cũng không muốn vào cung, nghĩ không ra rốt cuộc ngươi muốn cái gì, lại phải ủy khuất mình như vậy."
" Đa tạ Lục hoàng tử lo lắng, trong cung này lại có gì không tốt? Đồ vật mỗi người đều chạy theo như vịt, nơi này chỗ nào cũng có, chỉ cần ngươi có bản lĩnh, những thứ đó đều sẽ thuộc về ngươi, chẳng lẽ Lục hoàng tử không cho là vậy?"
Mộc Tịch Bắc trả lời.
"Nếu ngươi đã làm ra lựa chọn, ta cũng không cần nhiều lời nữa, chỉ cần chính ngươi quyết định thì tốt rồi."
Kỳ thật Ân Cửu Sanh cũng không tin Mộc Tịch Bắc thật sự là vì những thứ kia, chẳng qua hắn cũng không thật sự muốn thám thính bí mật gì, chỉ cảm thấy nữ tử này khác biệt với lúc trước, có lẽ không nên cứ như vậy gả cho phụ thân lớn tuổi của mình, ít nhiều có chút tiếc nuối.
Mộc Tịch Bắc không tiếp tục mở miệng nữa, Ân Cửu Sanh cũng xoay người rời đi, ánh mắt Mộc Tịch Bắc tĩnh mịch nhìn bóng lưng Ân Cửu Sanh, cũng không chú ý tới nam nhân đang đứng thẳng tắp sau thân cây ở xa xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.