Rắn Rết Thứ Nữ

Chương 63.1: Chướng mắt thật mạnh (1)




Rắn rết thứ nữ
Tác giả: Cố Nam Yên
Edit: Khuynh Vũ
Ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người nữ tử vừa đi ra, một thân áo màu trắng lông cừu, bọc chặt lấy nữ tử, mặt mày nhu hoà, bên môi hiện nụ cười yếu ớt, đôi mắt trắng đen rõ ràng phản chiếu toàn bộ độc sáng tối của ánh đèn.
"Tịch Bắc, hài tử này con đã chạy đi đâu vậy, bị oan ức cũng không nói với mẫu thân, sao lại chạy đi một mình, làm mẫu thân lo lắng gần chết."
Liễu Chi Lan phản ứng đầu tiên, cướp lời mà mở miệng trước nhất.
Tuy nhiên vừa mở miệng, cũng là trực tiếp định tội danh cho Mộc Tịch Bắc, nhận định Mộc Tịch Bắc là bị Lưu Đống khi nhục, giết chết Lưu Đống, bởi vì lo sợ nên mới chạy trốn đi.
Mọi người lúc này mới phản ứng.
Thì ra đây là phòng của Ngũ tiểu thư Tướng phủ a.
"Mẫu thân đang nói gì vậy, con chẳng qua là ban ngày đã làm mất trâm cài tóc, sợ bị người nhặt được sinh ra hiểu lầm, thế này mới đi ra ngoài tìm thử, làm sao lại bị người ức hiếp nha? Mẫu thân đây là làm sao vậy, sao lại kích động như thế."
Vẻ mặt Mộc Tịch Bắc mờ mịt, nhìn như đối với chuyện xảy ra hoàn toàn không biết gì cả.
"Ngươi có biết Lưu Đống chết ở trong phòng của ngươi."
Lão thái phi đánh giá Mộc Tịch Bắc từ trên xuống dưới một phen, trầm giọng nói.
Mộc Tịch Bắc mở to mắt nhìn, nhìn về phía mọi người làm thành một vòng, khó hiểu hỏi ngược lại:
"Lưu công tử không phải vừa được tứ hôn sao, sao lại đã chết? Lại làm sao có thể chết ở trong phòng của con? Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?"
Mọi người thấy vẻ mặt Mộc Tịch Bắc mờ mịt, không khỏi cảm thấy...
Thật sự là do Ngũ tiểu thư làm sao, Ngũ tiểu thư vừa từ bên ngoài trở về, nếu người là do nàng giết, làm sao còn có thể lạnh nhạt như vậy.
"Con thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì? Bắc Bắc, đừng sợ, chỉ cần con nói ra, Tướng phủ nhất định làm chủ cho con."
Liễu Chi Lan hỏi lời này là không có ý tốt.
"Mẫu thân rốt cuộc hy vọng con nói cái gì? Con đã muốn nói con là đi ra ngoài tìm trâm cài? Mẫu thân hỏi như vậy rốt cuộc là có ý gì?"
Trong giọng nói của Mộc Tịch Bắc mang theo tia chất vấn thản nhiên, thanh âm tuy rằng không lớn, nói năng lại có khí phách, rõ ràng dừng ở trong tai mọi người, trong lòng mọi người không khỏi chấn động, đem ánh mắt đều hướng về vị chủ mẫu Tướng phủ, muốn nhìn một chút lí do thoái thác của bà.
Liễu Chi Lan cười có chút lúng túng:
"Mẫu thân chẳng qua là lo lắng con bị bắt nạt thôi, mới có thể lo lắng như vậy, dù sao Lưu Đống cũng chết ở trong phòng của con, lại là bị người ta dùng bình sứ đập chết, mẫu thân chẳng qua lo lắng mọi người nghi ngờ con, mới có thể vội vàng muốn giải thích giúp con."
Lời của Liễu Chi Lan vừa nói ra lại đem ánh mắt của mọi người tập trung trên người Lưu Đống đã chết.
Đến cùng tại sao Lưu Đống lại chết ở phòng của Ngũ tiểu thư?
"Lưu công tử này thật sự là bị đồ sứ đập chết? Ta nghe nói bình thường chỉ có nữ tử mới có thể dùng bình sứ giết người, bởi vì sức lực bằng nam tử, cho nên chỉ có dịp hắn chưa chuẩn bị, làm như vậy thôi."
Trong đám người có một người mở miệng.
Mộc Tịch Bắc bĩu môi, mắt liếc người nọ một cái, giương khoé môi lên:
"Ta thật sự không biết ta có thù oán gì với Lưu công tử, lại dùng bình sứ giết chết hắn, lại không biết, từ lúc nào ta có năng lực như vậy, chẳng qua là dùng một cái bình sứ, không chỉ chính xác đập vào trên đầu Lưu công tử, còn phát đập chết hắn."
Mọi người vừa nghe, cảm thấy rất có đạo lý.
Trong mắt Tuần án Kinh đô - Tào đại nhân cũng xuất hiện tia nghi ngờ. Tuy rằng đại đa số người dùng bình sứ giết chết người đều là nữ tử, nhưng lời này của Ngũ tiểu thư quả thật cũng có đạo lý, dưới tình hình này, nếu là nữ tử gây nên, phòng ở còn có rất nhiều mảnh sứ vỡ, chung quy không chỉ có một cái, hơn nữa trước đó tất nhiên sẽ tạo ra động tĩnh rất lớn, làm cho người ta phát hiện.
Mộc Tịch Bắc quay đầu hỏi thị vệ thủ vệ, ngữ khí thoáng nghiêm khắc:
"Không biết các ngươi có nhìn thấy Lưu công tử này vào như thế nào? Phải biết rằng các ngươi tự ý cho nam tử đi vào, đây chính là thất trách nghiêm trọng."
"Hồi bẩm Ngũ tiểu thư, mấy người ty chức vẫn chưa từng cho Lưu công tử đi vào, lại chưa từng lơi lỏng, thật sự không biết Lưu công tử là đi vào từ chỗ nào?"
Một người trong thị vệ tiến lên chắp tay nói.
Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, nói với Tuần án Kinh đô Tào đại nhân:
"Tào đại nhân, tiểu nữ có việc muốn nhờ."
Tào đại nhân thoáng suy nghĩ, rồi sau đó mở miệng:
"Nói tới nghe một chút."
"Lưu công tử này đêm khuya không hiểu lại xuất hiện bên trong nữ uyển, thật sự kỳ quái, cho nên mời đại nhân phái người điều tra bốn phía, nhìn xem có dấu vết gì để lại hay không?"
Mộc Tịch Bắc dịu dàng nói, làm cho khuôn mặt thủy chung luôn hé ra màu đen của Tào đại nhân cũng không khỏi chậm ngữ khí lại.
"Ý của muội là nói, Lưu công tử có ý đồ bất chính, mới có thể đêm khuya xuất hiện bên trong nữ uyển?"
Mộc Vãn Tình lại mở miệng, trong mắt mang theo căm thù đến tận xương tuỷ.
Mộc Tịch Bắc thật sự là rất khéo miệng, mới nói mấy câu liền đem mũi nhọn chỉ hướng về nơi khác!
"Ngươi thúi lắm, con ta mới không phải là người như thế."
Lưu phu nhân với đôi mắt đỏ hoe đang ngồi ở dưới đất rốt cục mở miệng, còn tháo xuống một chiếc giày, vung thẳng vào trên mặt Mộc Vãn Tình.
"Ba" một tiếng, tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, một chiếc giày thêu liền nện vào một khuôn mặt được trang điểm một cách kỹ càng.
Một mảnh âm thanh thổn thức đánh tới, tất cả mọi người bị Lưu phu nhân làm kinh sợ, Mộc Vãn Tình sắc mặt một trận xanh một trận đỏ, khó coi cực kỳ:
" Ngươi người nữ nhân chanh chua này! Ta liều mạng với ngươi! Ngươi. Ngươi. Ngươi dám!"
Mộc Vãn Tình hô hấp thở lên thở xuống, ngực kịch liệt phập phồng, Lão thái phi mở miệng giáo huấn:
" Cãi nhau như vậy còn ra bộ dáng gì nữa! Còn không im miệng cho ta!"
Mộc Vãn Tình bị Liễu Chi Lan giữ chặt, thế này mới chịu ngừng lại, chính là đôi mắt vẫn trừng như viên bi, có chút giống cái chuông đồng lớn.
Mộc Tịch Bắc vẻ mặt nghiêm túc xoay người, đối với Lưu phu nhân đang ngồi dưới đất ôn nhu nói:
" Lưu phu nhân quả nhiên hào sảng! Không hổ là Tướng quân phu nhân!"
Khoé mắt mọi người có chút rút trừu, lại không hiểu vì sao một đám cũng đều phụ hoạ mở miệng:
" Đúng vậy, quả nhiên là nữ trung hào kiệt, thật sự là hào sảng!"
......
Mộc Vãn Tình thiếu chút nữa nôn ra một ngụm máu, nhưng cũng đem ánh mắt từ trên người Lưu phu nhân quay về trên người Mộc Tịch Bắc, chẳng qua một nữa khuôn mặt bị chiếc giày thối đánh trúng, lại đã có chút sưng lên.
Mộc Vãn Tình không dám mở miệng nữa, Liễu Chi Lan lại dây dưa không bỏ:
" Lưu phu nhân vẫn chớ nên tức giận, đây chẳng qua là một loại suy đoán thôi, cũng vì muốn có thể nhanh chóng tra ra hung thủ sát hại Lưu công tử, còn mong Lưu phu nhân thông cảm."
Lần này Lưu phu nhân cũng không lên tiếng nữa, dù sao cũng không muốn nhìn con trai mình uổng mạng không công, chủ yếu cũng phải tìm ra manh mối gì đó.
Mộc Tịch Bắc nhìn dáng vẻ đó của Liễu Chi Lan và Mộc Vãn Tình, trong lòng không khỏi cười nhạo, hai người này thật đúng là đần hết sức, không phải đang muốn đem tội danh giá họa trên đầu nàng sao? Nhưng nói cả nửa ngày rồi mà còn chưa tới chính đề, nàng đang sốt ruột đây.
" Ý của mẫu thân là Lưu công tử đêm khuya xông vào nữ uyển, ý đồ làm chuyện quấy rối con, mà con nhất thời phản kháng, mới có thể dùng đồ sứ đập chết Lưu công tử?"
Mộc Tịch Bắc hỏi ngược lại Liễu Chi Lan.
Liễu Chi Lan vốn là diễn trò, nhưng Mộc Tịch Bắc lại thẳng thắn đặt câu hỏi như vậy, không khỏi có chút chống đỡ không được:
" Bắc Bắc đây là đang nói bậy bạ gì đó, mẫu thân chẳng qua là muốn sớm tìm ra hung thủ sát hại Lưu công tử thôi, nếu không truyền ra ngoài khó tránh khỏi sẽ gây bất lợi với Tướng phủ chúng ta."
" Nhưng Bắc Bắc ngược lại là kì quái, vì sao tất cả mọi người đều nhận định Lưu công tử là bị bình sứ đập chết?"
Mộc Tịch Bắc lần nữa mở miệng, lại là một hòn đá ném xuống dấy lên ngàn cơn sóng.
Cái gì? Mọi người thảo luận vấn đề hồi lâu, Ngũ tiểu thư lại nói người này căn bản không phải bị người đập chết?
" Bắc Bắc, lời này cũng không thể nói bậy. "
Liễu Chi Lan lại nhíu mày, mở miệng khuyên nhủ.
" Con có phát hiện gì à? "
Lão thái phi cũng mở miệng hỏi thăm, ánh mắt dừng ở trên người Mộc Tịch Bắc mang theo tia vội vàng.
" Ta nghĩ Tào đại nhân khám nghiệm tử thi nhất định đã tra xét qua thi thể đi. "
Mộc Tịch Bắc mở miệng hỏi Tào đại nhân.
Trên mặt Tào tuần án hiện lên một tia tán thưởng, mở miệng nói:
" Xác thực, bản quan chưa hề nói qua người này là bị đồ sứ đập chết, không biết là người phương nào hạ kết luận như vậy!"
Mọi người nghe xong, lập tức nghị luận ầm ĩ, cái gì, thật sự không phải bị đập chết? Vậy rốt cuộc người này chết như thế nào?
Sắc mặt Liễu Chi Lan không khỏi có chút xanh mét, vừa rồi thừa dịp thời điểm hỗn loạn, Liễu Tri Thư rõ ràng phái người nói cho bà, người là bị đồ sứ đập chết, bảo bà nhất định phải trăm phương ngàn kế cắn chết Mộc Tịch Bắc, cho dù chứng cứ không đủ cũng không quan trọng.
Chỉ là bây giờ người này sao lại biến thành không phải đập chết rồi, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Vẫn là đệ đệ mình an bài, hay là Mộc Tịch Bắc đã phát hiện ra, tự nó an bài?
" Vậy người này đến cùng là chết như thế nào, còn xin Tào đại nhân giải thích nghi hoặc. "
Liễu Chi Lan quay đầu nhìn về phía Tuần án Đế đô.
" Khám nghiệm tử thi vừa mới đến báo, Lưu công tử là bị độc chết! Xem con ngươi cùng sắc môi này, thì có thể kết luận Lưu công tử là bị người hạ độc, độc này có phải một kích mất mạng hay không tạm thời không thể kết luận, chỉ là độc này cũng làm cho người ta phải chết là điều không thể nghi ngờ, cho nên Lưu công tử vốn không phải bị đồ sứ đập chết, mà nguyên nhân chủ yếu dẫn đến cái chết chính là độc này."
Tào tuần án lại trầm giọng mở miệng.
Mọi người thổn thức một trận, thì ra người này là bị người hạ độc độc chết, mặc kệ đồ sứ này là ai đập, người này cũng không phải là hung thủ.
" Báo cáo đại nhân! Ở bờ tường phía Tây nữ uyển phát hiện được vật này, ti chức cẩn thận tra xét, phát hiện dưới chân bờ tường phía tây có hai hàng dấu chân."
Một tên thuộc hạ của Tào tuần án hồi bẩm nói.
Ánh mắt của mọi người tập trung ở trên tay thị vệ kia, là một khối ngọc bội hình tròn, trên mặt dùng kỹ xảo điêu khắc chạm rỗng hai chữ Lưu Đống, có thể thấy được ai là chủ nhân của ngọc bội này?
" Ngươi nói có hai hàng dấu chân? "
Tào tuần án nhíu mày suy nghĩ sâu xa nói!
" Vâng, trải qua điều tra của thuộc hạ xác thực có hai hàng dấu chân, trải qua thẩm tra đối chiếu, một loại là của Lưu công tử, còn một loại quả thật không biết của người nào, chỉ là hai hàng dấu chân rất gần nhau, nghĩ đến hẳn là kết bạn mà đi, thậm chí ở giữa có một khoảng cách, Lưu công tử hình như đã bị người kéo đi."
Thị vệ kia lại mở miệng.
Mộc Tịch Bắc giương lên khóe môi, lúc ấy Tôn Thanh ghét bỏ Lưu Đống chân thọt động tác chậm chạp, lại sợ hắn kinh động đến thị vệ, đúng là đi vài bước, sẽ kéo Lưu Đống đi theo vài bước, làm chân hắn có chút rời khỏi mặt đất, lôi kéo hành tẩu.
Như thế lại thành chứng cớ có lợi nhất, như vậy lại có thể tẩy sạch hiềm nghi cho mình.
" Như vậy nhất định hung thủ đã sớm hạ độc Lưu công tử, nửa uy hiếp nửa cường ngạnh đưa hắn đến nơi này, từ đó giá họa cho Mộc Ngũ tiểu thư, sau khi vào trong phòng lại đập cho người choáng váng. "
Tào tuần án chậm rãi mở miệng, hình như đang đưa ra một loại phán đoán nào đó!
Mộc Tịch Bắc vẫn như cũ không mở miệng, độc này, vốn không phải Liễu Tri Thư hạ, mà là nàng hạ! Nàng phát hiện được Liễu Tri Thư nhất định sẽ giết chết Lưu Đống, tự nhiên không thể để cho người khi không hãm hại, cho nên sớm bảo Thanh Từ hạ độc Lưu Đống, đợi sau mấy canh giờ độc sẽ phát tác.
Mọi người đối với việc này đều không có dị nghị gì, Lưu công tử này đột nhiên xuất hiện ở đây quả thực rất ngạc nhiên, một mình tên què làm sao lại nhảy qua tường được, lại còn không kinh động thị vệ! Cho nên nhất định đã có người dẫn hắn tới, mà trên vết tích lôi kéo cùng dấu chân mặt đất, đã chứng minh giữa hai người nhất định không hợp, bằng không đang êm đẹp, tại sao lại kéo người ta đi chứ, nhất định là Lưu công tử không muốn phối hợp tạo thành.
Rồi sau đó mang người tới gian phòng Ngũ tiểu thư, vốn muốn hãm hại Ngũ tiểu thư, chỉ không ngờ đúng lúc Ngũ tiểu thư không ở đó, mới có thể xuất hiện sự tình như bây giờ.
" Người giết con ta là ai! Rốt cuộc là ai! Lão nương ta muốn liều mạng với ngươi! "
Đôi mắt Lưu phu nhân đỏ hoe từ dưới đất nhảy dựng lên, hiển nhiên là một con cọp cái.
" May mắn đây là cuối đông, nếu không Bắc Bắc chúng ta thật sự đã chết oan! "
Lão thái phi than thở mở miệng.
Mọi người cũng đều phụ họa gật đầu, đúng vậy, may mắn mà có nước tuyết cuối đông đều hòa tan, ngấm vào tường cùng chảy vào trong bùn đất, nếu không dấu chân này cũng không dễ dàng tìm được như vậy, e rằng đến lúc đó phải để vị tiểu thư vô tội này chịu tội.
" Rốt cuộc là ai ác độc như vậy, vậy mà hãm hại Bắc Bắc nhà chúng ta, may mà Tuần án đại nhân anh minh, thế này mới trả lại trong sạch cho Bắc Bắc chúng ta! "
Liễu Chi vẻ mặt phẫn nộ, làm đủ bộ dáng Từ mẫu.
Mộc Tịch Bắc cúi đầu cười yếu ớt, bất động thanh sắc, lần này thì cùng nhau đưa Tôn Thanh cùng Mộc Vãn Tình lên Tây Thiên đi, nàng làm người nhất quán nhân từ, mẫu thân từ ái với nàng như vậy, liền giữ đi bà ta đi.
" Phong tỏa nơi này, tất cả mọi người lại đây thẩm tra đối chiếu dấu chân, bài trừ hiềm nghi! "
Tào tuần án mở miệng với mọi người ở đây, sau lại quay đầu phân phó thủ hạ của mình:
" Mang hai đội đi chỗ ở tìm kiếm, xem có vật gì khả nghi không."
" Vâng, đại nhân! "
Hai đội quan binh liền phân tán ra, bắt đầu điều tra bốn phía.
Mộc Tịch Bắc tự nhiên là không sợ, thản nhiên để cho người ta kiểm nghiệm dấu chân của mình, Mộc Tịch Hàm nhìn Mộc Tịch Bắc, nhất thời không biết là nên vui mừng hay là nên khổ sở, nàng luôn cảm thấy cái chết của Lưu Đống có liên quan đến nó, chẳng qua hiện giờ người đã chết, có lẽ nàng không cần tái giá nữa.
Toàn bộ nữ quyến của Tướng phủ đều không có vấn đề, cho dù vóc dáng Tôn Thanh có nhỏ tới đâu, cũng là tên nam tử, chân của nam tử thường dài mà rộng, tự nhiên khác biệt với nữ tử, cho nên cơ hồ toàn bộ nữ tử đều bị loại bỏ hiềm nghi.
Nhưng còn nam tử lại không dễ dàng như vậy, ít nhiều có một số người có dấu chân ăn khớp, tràng diện trong lúc nhất thời bắt đầu náo động.
Tào tuần án lại mở miệng:
" Chư vị an tâm chớ vội, mặc dù có người có dấu chân ăn khớp, cũng không cần kích động, bản phủ hiện tại chỉ là đang ở giai đoạn điều tra, thỉnh cầu chư vị phối hợp."
Phía dưới tạm thời an tĩnh một chút, nhưng vẫn có không ít người xì xào bàn tán, đương nhiên cũng có người nghị luận đến vị Tào tuần án Đế đô này, nghe nói hắn làm người ngay thẳng, cương trực công chính, mặc dù đồng dạng sẽ có chỗ né tránh quyền quý, cũng thật sự một lòng làm việc cho dân chúng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.