*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Tới Thành Đô?" Cận Trọng Sơn dừng động tác quét tuyết, xoay người nhìn Tư Dã.
Tuyết đang rơi ở Kashgar, nhiều cửa hàng phục vụ khách du lịch trong thành phố cổ đã đóng cửa.
Nhưng các cửa hàng nhỏ mà người dân địa phương thường lui tới, như cửa hàng tạp hóa và cửa hàng quần áo vẫn mở cửa.
Một ngày ở Cận Trọng Sơn phải quét tuyết ở cửa gọn vào ven đường mấy lần.
Thời điểm Tư Dã đến vẫn còn là mùa hè, và bộ quần áo dày nhất trong vali là áo khoác lông cừu.
Sau khi vào mùa thu, mặc dù mua trên mạng mấy bộ quần áo dày, nhưng không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, luôn cảm thấy không thoải mái bằng những bộ quần áo bông thủ công ở Cận Trọng Sơn.
Lúc này abh như thường lệ mặc một chiếc áo lông cừu cỡ lớn, hai tay nhét vào trong lồng tay áo.
Quần áo quá rộng, vai và cổ rụt vào nhau, cả người trông giống như một ông già nhỏ bé đáng thương bị đông lạnh.
"Có thể không anh?" Nhưng đôi mắt ấy vẫn sáng ngời trong tư thế cổ hủ ấy, đầy vẻ chờ đợi và căng thẳng. Sợ Cận Trọng Sơn không đồng ý, lại cố tình phóng đại sự lo lắng của mình, "Em hơi lo lúc về em sẽ không làm được nữa."
"Ừ?"
"Bởi vì có anh em mới muốn sáng tạo một lần nữa. Cảm hứng là do quê hương anh trao cho. Nghĩ đến chuyện một mình về dự thi, em cảm thấy..."
Nói xong, Tư Dã không kìm được liếc mắt qua nhìn Cận Trọng Sơn, "Lúc máy bay hạ cánh ở Thành Đô, có phải chính là lúc phép thuật biến mất hay không? Giống như tiếng chuông lúc 12 giờ đêm trong Cô bé Lọ Lem. ”
Cận Trọng Sơn đặt chổi bên tường, "Không. ”
Tư Dã lắc đầu, "Nhưng em vẫn lo lắm. Anh à, nếu anh có thể đi cùng em, phép thuật có thể kéo dài lâu hơn một chút. ”
Cận Trọng Sơn chỉ nhìn anh, không nói gì.
"Không cần quá lâu, sau tết nguyên đán của chúng ta. Không, nếu anh không muốn ăn tết ở Thành Đô, chúng ta sẽ trở lại trước tết Nguyên đán! ”
Trong mắt Tư Dã có thêm một phần cầu xin, "Anh à, được không? ”
Cận Trọng Sơn không có biểu tình gì, trở về phòng cầm một hộp thuốc lá.
Tư Dã cảm thấy hắn đang do dự.
Hút xong một điếu thuốc, Cận Trọng Sơn lại nhìn Tư Dã.
Bị bao phủ bởi ánh mắt dường như có thể nhìn thấu trái tim mình, Tư Dã vô thức muốn nhắm mắt.
Nhưng anh vẫn kìm lại.
Đừng nhắm, không thì trông có vẻ như chột dạ vậy.
"Thật sự cần anh đi cùng em à?"
Một câu hỏi, nhưng gần như là giọng điệu tuyên bố.
Tư Dã vội vàng nói: "Anh, em biết anh muốn ở lại, và em đã chuẩn bị một mình quay về. Nhưng thực sự vô vọng."
Cận Trọng Sơn lạnh nhạt nói: "Ừm. ”
Tư Dã cố gắng phân biệt cái "ừm" này, phán đoán xem Cận Trọng Sơn có đi hay không.
"Đặt vé máy bay cho anh đi." Cận Trọng Sơn suy nghĩ một hồi rồi lại hỏi: "Có thể mua vị trí ngồi cạnh em không?"
Sầu lo trên mặt Tư Dã quét sạch không còn, tiến lên ôm lấy Cận Trọng Sơn, "Có thể! ”
Từ lời hứa của Cận Trọng Sơn cho đến ngày cất cánh,Tư Dã sống qua ngày trong niềm vui và sự bất an.
Lo lắng những tình huống bất ngờ xảy ra giữa chừng, Cận Trọng Sơn đi không được.
Lại cảm thấy trạng thái này của mình căn bản không giống như nhà thiết kế muốn tham gia triển lãm quan trọng.
Mục đích của anh là đột nhiên trở về Thành Đô nhận thưởng, tuyên bố "vùng hoang dã" của Tư Dã trở lại.
Biến thành người thân trở về Thành Đô, bắt cóc người yêu đẹp trai trở về.
Quyết định muốn đi, thời gian Cận Trọng Sơn không ở nhà nhiều hơn, còn quay về huyện Tháp một chuyến, sắp xếp chuyện sau khi rời đi cho thoả đáng.
Đêm trước khi đến Thành Đô, Tư Dã hưng phấn đến không ngủ được, rất cẩn thận không để Cận Trọng Sơn phát hiện.
Nhưng ngủ đến nửa đêm, Cận Trọng Sơn ôm lấy anh trong bóng tối, "Không ngủ được à?"
"A..." bị phát hiện rồi.
Tư Dã nghĩ hắn sẽ nói: Sáng mai lên máy bay rồi, ngủ sớm đi.
Nhưng Cận Trọng Sơn lại lật người, phủ lấy anh dưới thân và bắt đầu hôn anh.
Anh quá hiểu chuyện sắp xảy ra nên ngây ra một lúc, không ngờ Cận Trọng Sơn lại dùng cách này để trị chứng mất ngủ cho mình.
Cho đến khi bình minh, hai người mất ngủ cùng nhau.
Eo Tư Dã mềm nhũn không thể đứng dậy được, anh lười biếng nằm trên giường một hồi, thầm nghĩ chết rồi.
Gần như không có chuyến bay thẳng nào từ Kashgar đến Thành Đô, họ đã mua vé máy bay qua Tây An. Khoảng cách xa, mất nhiều thời gian, đến Thành Đô đã là rạng sáng.
Tương đương với cả ngày này, anh hoặc là ngồi trên máy bay hoặc ở trong phòng chờ.
Eo đã mỏi tới vậy, nơi đó càng không cần phải nói, anh có thể sống sót qua đoạn đường này sao?
Cận Trọng Sơn cũng hoang dã quá, anh đã xin tha rồi mà, lần cuối cùng Cận Trọng Sơn còn giống như một người ngoài xem cuộc vui không sợ lớn chuyện, thì thào bên tai anh nói: "Em không ngủ được mà."
Đúng đúng, đều là lỗi của anh.
Ai bảo anh không ngủ được?
Khi Cận Trọng Sơn mang vali màu cam xuống, Tư Dã biết không thể lười biếng hơn nữa.
Bữa sáng trước khi rời đi là trà sữa muối truyền thống của Kashgar với bánh nướng.
Tuy rằng Cận Trọng Sơn bị Tư Dã liên tục lừa gạt cầu xin đi Thành Đô, nhưng trong mắt cũng toát ra chờ mong về chuyến đi này.
"Sáng ở Thành Đô ăn gì?"
"Thế hệ trước thích ăn sữa đậu nành, bánh bao, cháo, còn có ở nhà thì luộc trứng."
"Còn em thì sao?"
"Em..."
Tư Dã xấu hổ nói.
Thực tế thì anh thậm chí còn không có thói quen ăn sáng trước khi đến Kashgar.
Thỉnh thoảng ăn cũng là bánh và sữa do chị Tinh mua.
Cận Trọng Sơn nhìn thấu, "Em không ăn."
"Em đã thay đổi rồi!" Tư Dã lập tức nói: "Thật ra có rất nhiều đồ ăn sáng ở Thành Đô, có cả điểm tâm Tứ Xuyên ở Thành Đô, Miền nam Tứ Xuyên thích ăn đậu hũ bột chua nóng và đậu hũ cay vào đầu giờ buổi sáng. Ngày mai em sẽ đưa anh đi nếm thử! ”
Cận Trọng Sơn nhìn anh, muốn nói lại thôi.
Tư Dã: "Hả? ”
Cận Trọng Sơn: "Em không nên ăn đậu phụ cay."
Tư Dã lên máy bay mới nhận ra ý trong lời nói của Cận Trọng Sơn, mặt lập tức bốc cháy.
Nhưng... Ở Tứ Xuyên, sao mà không có đồ ăn cay được.
Máy bay vượt qua những ngọn núi phủ đầy tuyết trắng, cuối cùng xuyên qua biển mây rồi không thể nhìn thấy mọi thứ trên mặt đất nữa.
Tư Dã buồn ngủ, chẳng bao lâu đã thiếp đi.
Lúc mở mắt đã thấy trên người đắp một chiếc chăn —— nhất định là Cận Trọng Sơn yêu cầu giúp anh.
Nghiêng đầu nhìn, Cận Trọng Sơn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ngoài cửa sổ có vô số mây mù, thoạt nhìn thì đẹp đẽ nhưng rất nhanh sẽ trở nên mệt mỏi về mặt thẩm mỹ.
Chỉ có khi còn bé Tư Dã ngồi máy bay mới cố chấp canh giữ vị trí bên cửa sổ, nhìn tới đau cả mắt, bị Tư Vũ cấm mới thôi.
Cận Trọng Sơn nhìn bao lâu rồi?
Từ khi lấy cho mình một tấm chăn, hắn đã nhìn chưa?
Sao lại giống như một đứa trẻ lần đầu tiên đi máy bay vậy?
Tư Dã không lên tiếng, trong lòng lại có chút vui vẻ.
Đột nhiên anh nhớ tới lúc trước khi chọn chỗ ngồi, anh không hỏi Cận Trọng Sơn, trực tiếp chọn hai vị trí cạnh vào lối đi và giữa.
Nếu mà không phải là muốn cùng ở cạnh Cận Trọng Sơn, anh sẽ chọn cả 2 chỗ cạnh lối đi.
Người cao lớn ngồi cạnh lối đi sẽ thoải mái hơn một chút.
Nhưng Cận Trọng Sơn nhìn, hỏi: "Có thể đổi thành bên cửa sổ không?"
"Anh muốn ngồi bên cửa sổ?"
"Ừm."
"Bên cửa sổ rất chật chội đó."
"Nhưng có thể nhìn ra bên ngoài."
Anh thay đổi chỗ ngồi của mình thuận miệng cười: "Trẻ con rất thích nhìn ra ngoài cửa sổ."
Lúc này ở trên bầu trời ngàn dặm, Tư Dã bỗng nhiên nhận ra đây không phải là lần đầu tiên Cận Trọng Sơn ngồi máy bay chứ?
Cận Trọng Sơn là "thiếu gia" gia cảnh giàu có, chỗ nào cũng có nhà có xe, trong tiềm thức Tư Dã nghĩ hắn đã từng ngồi máy bay.
Hơn nữa vừa rồi khi đi qua khu vực kiểm tra an ninh, dáng vẻ Cận Trọng Sơn không giống như mới đi lần đầu.
Anh ngủ thiếp đi, Cận Trọng Sơn còn biết tìm tiếp viên hàng không yêu cầu chăn.
Nhưng nếu không phải là lần đầu tiên đi máy bay, sao lại nhìn mây lâu như thế?
Nghĩ kỹ lại, thực ra có dấu vết cho thấy Cận Trọng Sơn chưa từng đi máy bay.
Trước khi mùa hè kết thúc, Tư Dã muốn Cận Trọng Sơn đưa anh lên đường cao tốc Độc Khố.
Cận Trọng Sơn không đồng ý.
Nguyên nhân chỉ là một đầu kia của đường cao tốc Độc Khố chính là Độc Sơn Tử, nơi đó đã là Bắc Cương.
Cận Trọng Sơn sinh ra ở cao nguyên Pamir, lớn lên ở Karakoram, sau khi trưởng thành đến Kashgar, nơi xa nhất từng đến có lẽ chính là cuối phía nam của đường cao tốc Độc Khố, Khố Xa.
Đi lại đến những nơi này, có xe là được, thậm chí không cần đi tàu hỏa.
Vì vậy, Cận Trọng Sơn chưa bao giờ đi máy bay.
Cận Trọng Sơn là đại bàng và sơn thần bảo vệ vùng đất này, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ rời khỏi chúng.
Đại bàng bay lượn thế mà không có bay đến phía bên kia Thiên Sơn xem một chút.
Bây giờ hắn đã được đưa đến tới Tứ Xuyên, một khu vực còn xa hơn.
Trái tim của Tư Dã cảm thấy se lại, tràn ngập những cảm xúc hỗn loạn.
Cận Trọng Sơn cuối cùng cũng phát hiện ra một ánh mắt nóng bỏng đã dán vào mình một lúc lâu, hắn quay lại bắt gặp ánh mắt của Tư Dã.
Tư Dã ném chăn, lao vào trong lòng Cận Trọng Sơn.
Cận Trọng Sơn sững sờ trước hành động gần như không thể giải thích được của anh, "Em, Say máy bay? ”
Tư Dã lắc đầu nguầy nguậy.
Khách hàng thường xuyên của các hãng hàng không lớn như anh sao có thể say máy bay được chứ?
Ngược lại, Cận Trọng Sơn nhất định đã lén học đủ sau lưng anh mới có thể trông giống như một khách hàng quen thuộc.
Sau đó nói ra từ ' say máy bay' không hề có sách hướng dẫn này.
Nhưng hành vi giống như đứa trẻ kia đã bán đứng Cận Trọng Sơn.
Tư Dã ngẩng đầu, "Anh, có phải đây là lần đầu tiên anh đi máy bay không?"
Đáy mắt Cận Trọng Sơn khó có được hiện ra kinh ngạc.
"Là em bắt cóc anh đi." Tư Dã vừa vui vẻ, vừa có loại đau lòng nói không nên lời, “Lần đầu tiên anh đi xa là theo em.”
Sự ngạc nhiên của Cận Trọng Sơn giống như bèo tấm nổi trên mặt nước, lặng lẽ chìm xuống.
"Anh à, em sẽ yêu anh bằng cả trái tim, mãi mãi yêu anh."
Tư Dã ở trên biển mây cao, nói ra lời thề từ tận đáy lòng mà không hề nghĩ ngợi.
Lúc này, anh vô cùng chắc chắn rằng mình sẽ bảo vệ Cận Trọng Sơn giống như đại bàng và sơn thần canh giữ cao nguyên.
Họ phải lâu dài.
Cận Trọng Sơn chớp chớp mắt, con ngươi màu xám lam vốn ngược ánh sáng hiện lên quang mang nhàn nhạt.
Bên trong phản chiếu rõ ràng hình ảnh của Tư Dã.
Giống như khi trời nắng, đỉnh Mộ Sĩ Tháp đổ bóng xuống hồ Karakul, và hồ Karakul ôm lấy đỉnh tuyết của mình.
Tư Dã cảm nhận được rõ ràng niềm hạnh phúc của Cận Trọng Sơn lúc này.
Chuyến bay dừng lại ở Tây An, Tư Dã đưa Cận Trọng Sơn đi ăn đồ ăn nhẹ nổi tiếng của Thiểm Tây.
Kashgar và Tây An đều thuộc về tây bắc, chủ yếu là mì ống, hương vị mặc dù có sự khác biệt không nhỏ, nhưng tổng thể vẫn giống hệt nhau.
Cận Trọng Sơn ăn xong không có phản ứng gì lớn, hiển nhiên rất quen, không hề ngạc nhiên.
"Đến Thành Đô thì không giống nữa." Tư Dã lấy ra quyển sổ ghi chép mang theo bên người, chuẩn bị nghiêm túc ghi chép, "Anh, anh muốn ăn cái gì nhất? Em sẽ đưa anh đi ăn. ”
Cận Trọng Sơn nói: "Đến Thành Đô đã là nửa đêm. ”
"Nửa đêm tính là cái gì, không phải anh xem video rồi sao? Bốn giờ sáng, hoa móng giò của mẹ* vẫn còn đầy chỗ ngồi."
Cận Trọng Sơn gật gật đầu, vừa lướt video vừa nghiêm túc suy nghĩ.
Tư Dã chống cằm nhìn hắn, bị mê hoặc bởi cách hắn có vẻ thờ ơ nhưng lại tập trung vào vấn đề của chính mình.
Không lâu sau, Cận Trọng Sơn để điện thoại xuống.
Tư Dã ngồi thẳng người, "Nghĩ kỹ chưa? ”
"Muốn ăn xiên que WC"
“...... Hả? ”
Tư Dã không ngờ Cận Trọng Sơn chọn nửa ngày, vậy mà lại chọn cái này.
"Vì, vì sao?"
Sắp đến giờ lên máy bay, Cận Trọng Sơn đứng dậy đẩy vali.
"Anh cùng em ăn xiên que WC, em sẽ cùng anh ăn bún ốc."
Tư Dã sững sờ tại chỗ.
Người này, đối với việc ép anh ăn bún ốc rốt cuộc có bao nhiêu chấp nhất!
Nhưng rất nhanh, Tư Dã liền phát hiện ra ý cười lộ ra ở khóe mắt Cận Trọng Sơn, mình lại bị chọc ghẹo.
_______________
Món "Hoa móng giò của mẹ" là một món ăn nổi tiếng ở Thành Đô.