Buổi chiều, khi tiết học đầu tiên diễn ra, Hầu Tước nhanh chóng tiến hành tổ chức thảo luận tin tức với những nhân vật cao
cấp của cả 2 bên. Những người bên Đọa Tinh doanh cũng biết việc này, bởi đây là điều Hầu Tước không thể tự mình xử lý.
Mà trong tiết học này, cũng vừa vặn là giờ ngữ văn của An Nguyệt
Hình. Hắn ở trên bục giảng bài, nhưng vẫn tiến hành trao đổi tin tức
cùng Hầu Tước, dù vậy cả quá trình giảng bài vẫn phi thường thuận lợi,
không có nửa điểm sai lầm.
Là người tự mình trải qua sự việc, nên Diệp Tưởng cũng được tham dự lần thảo luận này.
An Nguyệt Hình, Mộc Lam, Lý Mẫn Hà, Hầu Tước, Nam Cung, Mạc Niệm
Sinh, Meiko, Diệp Tưởng, mọi người đang tiến hành thảo luận tập thể.
Trước đó, bọn họ cũng đã khai thông tin tức kịch bản, có thể chát QQ nói chuyện phiếm. Kịch bản cho phép tính năng chatroom, nhưng chỉ trong
phim kinh dị khó giải mới có thể vận hành, người lập room có thể mời
người khác vào, và cũng có thể đá người khác ra, cũng như giải tán phòng chát. Mà lúc này người cầm chủ phòng chat là Hầu Tước. Lý do người bên
khu ma tương đối nhiều hơn, như vậy để hắn đứng ra quản lý cũng tương
đối tiện hơn. Người bên Đọa Tinh doanh cũng đáp ứng, đó là vấn đề không
lớn, không cần tranh chấp.
Trong đầu mọi người hiện ra giao diện chát QQ, thật khiến người ta
không biết nói gì. Đều nói Đằng Tấn lập nghiệp từ trộm cướp (ý tưởng),
rạp chiếu phim cư nhiên còn cướp cả của Đằng Tấn!
Nhưng đáng nhắc tới là, tuy chung trong một phòng chát nhưng vẫn có
những điểm bất đồng, chính là ở gần mới có thể liên lạc, còn cự ly quá
xa thì không thể truyền tải thông tin. Nhưng đây là biện pháp liên lạc
trước mắt. Vì thời đại này không có di động!
“Trường học này, tựa hồ tồn tại không gian nguyền rủa.”
“Ta cho rằng không đơn giản là không gian nguyền rủa.”
“Trước mắt phải áp dụng những biện pháp nhất định. Hôm nay không biết sẽ phát sinh tình huống gì đây.”
“Vận dụng vật nguyền rủa không gian hệ trước thử xem xem. Mặt khác,
các diễn viên hạng A nhanh chóng tiến hành phân chia và quản lý những
diễn viên cấp thấp hơn.”
“Như vậy...... Thợ săn Ác Ma Diệp Tưởng. Ngươi có ý kiến gì không?”
Lúc này. Mọi người đối với thái độ của Diệp Tưởng phi thường kì vọng. Làm một diễn viên hạng A được mọi người đề cao. Thực lực hắn tuyệt đối
không được phép khinh thường, Ấn Thủy Thiên tuy không phải trực tiếp
chết trên tay hắn, hơn nữa lúc ấy hắn không phải trong trạng thái cuồng
bạo nhất, nhưng cũng đủ để chứng minh thực lực Diệp Tưởng không thể
khinh nhục.
Bất quá, có một điểm, các diễn viên đều cùng chung 1 nhận thức, đó
chính là: Bộ phim kinh dị này, không thể dự tính được thương vong. Chỉ
sợ để cân bằng với độ khó bị nâng lên, 1 số bộ phận diễn diễn sẽ không
thể sống mà rời khỏi bộ phim này.
Mà những người đang tập trung ở đây, không có Sa La gia nhập. Sa La ở rạp chiếu phim thứ 10, xưa đến nay vẫn được coi là diễn viên hạng A đầy thực lực, đương nhiên, cho dù có nội gián, nhiều nhất cũng chỉ cảm giác Sa La ở trước mặt Hầu Tước không tỏ vẻ sợ hãi mà thôi. Mọi người thì
thấy Hầu Tước đối Sa La có chút cảm tình. Đối với bọn họ mà nói, Hầu
Tước là 1 nam nhân, có vài nữ nhân bên người cũng là điều bình thường.
Nói không chừng là nhất tịch chi duyên, cho nên quan hệ mới tương đối vi diệu. Chỉ thế thôi, đương nhiên không ai nghĩ đến, Sa La lại che dấu
thực lực. Mà hiện tại, Sa La cũng vẫn như trước là hình tượng giả heo ăn thịt hổ.
Trừ những diễn viên cao cấp tham gia hội nghị này ra, trong đó bao
gồm cả Hoàng Phủ. Hắn vừa vặn ngồi cùng bàn với Lý Mĩ Gia. Đối với ngày
xưa từng có được ác linh di động như hắn mà nói, tất nhiên sẽ đem tầm
mắt gắt gao tập trung vào An Nguyệt Hình trước bục giảng. Nếu có ác linh di động, hắn không cần ở vào thế bị động như vậy, tỷ lệ sinh tồn đương
nhiên cũng gia tăng. Bây giờ hắn chỉ có thể dựa vào chính mình. Về phần Mĩ Gia, nàng trước mắt vẫn coi là diễn viên gần lên hạng A không hơn,
thế nhưng, tiềm lực của nàng quả thực rất lớn.
Mĩ Gia đang nhìn sách ngữ văn trước mắt, trong đầu nhận được 1 tin nhắn. Mà người gửi tới chính là......
Sa La!
“Thật lâu không gặp. Mĩ Gia.”
“Đã lâu không gặp. Sa La.”
Lúc này, không ai biết, Sa La ở rạp chiếu phim thứ 10 cùng Lý Mĩ Gia của rạp chiếu phim thứ 17 đang cùng trò chuyện!
Sa La ngồi cùng hàng với Lý Mĩ Gia nhưng ở một bàn khác. Nàng nhìn
bóng dáng Lý Mĩ Gia, tiếp tục phát tin nhắn:“Tuy rằng không trong buổi
thảo luận, bất quá ngươi cũng đoán được nội dung những người đó nói
chuyện?”
“Đại khái cũng đoán ra được một chút. Bất quá, nếu ngươi có thể khôi
phục thực lực như xưa mà nói, cũng có thể tham dự cuộc thảo luận này.
Ngươi ngày xưa là nữ nhân vật chính trong [ác mộng cuối cùng]. Ta bất
quá chỉ là nữ thứ thứ 3 mà thôi......”
“‘Hắn’. Có lẽ rất muốn rời khỏi.”
Thời điểm Lý Mĩ Gia nghe đến câu này, trong lòng đột nhiên run lên, thậm chí quay đầu lại, liếc mắt nhìn Sa La!
Nàng tiếp tục phát tin nhắn:“Thật sự? Ngươi, ngươi không nói đùa chứ?”
Trong đầu Lý Mĩ Gia nhớ lại thân ảnh của “Hắn”!
“Hoàng Phủ Vô Kỵ có biết thân phận của ngươi không?”
“Hắn biết một chút......”
“Ngươi thích hắn sao?”
“Này...... đây là chuyện của ta.”
“Tốt nhất buông tay đi. Trước mắt thực lực của Hoàng Phủ Vô Kỵ bất
quá cũng chỉ coi như diễn viên hạng A thôi, so với Ấn Thủy Thiên ngày
xưa còn kém hơn một chút. Nếu như trước đây còn có ác linh di động, có
lẽ còn có chút đáng nói, nhưng hiện tại đã vô dụng rồi. Hơn nữa, nói
không chừng trong bộ phim kinh dị này, hắn phải chết cũng không
chừng......”
“Im miệng! Sa La!”
“Ta nói sự thật.‘Hắn’ một khi ra được, chuyện đầu tiên hắn làm, chính là mang chúng ta quay trở về toàn bộ. Ngươi nên biết đến,‘Hắn’ xưa nay
phong lưu, tuyệt đối không cho phép nữ nhân của mình ở bên người nam
nhân khác, vô luận hắn đã có bao nhiêu nữ nhân bên cạnh!”
“Hừ...... Ta biết! Không phải đây là khuôn mẫu nhân vật chính tiêu
chuẩn trong tiểu thuyết trên internet sao? Ta sau này cũng nghe vài diễn viên mới nói qua, 3 năm sau văn học internet vô cùng hưng thịnh, mà
kiểu nhân vật ấy cũng rất phổ biến! Hắn thật cho rằng mình là nhân vật
chính, chúng ta là một dàn mỹ nữ ngày đêm thương nhớ hắn? Hắn cho rằng
hắn là thần sao? Nằm mơ! Ta tuyệt sẽ không trở lại bên người hắn! Vĩnh
viễn không có khả năng!”
Sa La không khỏi thở dài:“Điều này không phải ý chí của ngươi có thể quyết định.”
“Thật sự đáng tiếc là Tứ Quý đã chết trong [ Ma cốc ]. Những người
cùng thời với chúng ta tạm thời chỉ còn ta và ngươi. Nếu nàng còn sống, hôm nay cũng có thể sẽ tham diễn bộ phim kinh dị này.”
“Tứ Quý...... có thể chưa chết.”
“Cái gì...... Cái gì? Ngươi nói đùa phải không? Tứ Quý còn sống?”
“Tứ Quý cùng ngươi và ta không giống nhau. Ta vẫn cảm giác, nàng sẽ không đơn giản mà chết như vậy.”
“Cái kia...... Ngươi sao không lợi dụng điểm này xúi giục Diệp Tinh
Vẫn? Ngươi cũng biết chuyện của Diệp Tinh Vẫn cùng Tứ Quý a!”
“Ta vẫn chưa thể xác định. Không xác định tình hình chính xác, ngược
lại khiến Đọa Tinh doanh chú ý tới sự tồn tại của chúng ta mà tiến hành
lợi dụng. Chuyện này, ngay cả Heine ta cũng không nói...... Huống chi
ngươi cũng biết, linh hồn Diệp Tinh Vẫn đã không hề thuộc về hắn nữa,
hắn không có khả năng quay đầu lại, cho dù biết được sự tình của Tứ Quý, cũng như nhau.”
“Tứ Quý...... nàng là loại nữ nhân đem ái tình coi như sinh mệnh của
chính mình. Nàng sống vì nam nhân của đời mình. Cho nên, nếu nàng thật
sự yêu một ai, thì nguyện hi sinh cả tính mạng vì người đó. Thời điểm
nghe được chuyện của nàng, ta còn thực tiếc hận. Nàng vì có quan hệ với Diệp Tinh Vẫn mới quyết định trở thành một phần của Đọa Tinh doanh, ta
còn nghĩ nếu thật sự ta cùng nàng là địch nhân, vậy nên làm cái gì mới
tốt...... Đợi đã…. ngươi chẳng lẽ, muốn tiến vào [ Ma cốc ], cứu Tứ Quý
ra sao?”
“Đương nhiên. Ta dù thế nào, cũng nhất định phải cứu Tứ Quý ra.”
“Cứu ra thì có tác dụng gì? Ngươi nên biết, Tứ Quý không có khả năng trở mặt cùng Diệp Tinh Vẫn! Tuyệt không có khả năng!”
“Về sau nói đi. Còn bộ phim kinh dị này. Ta có ý nghĩ của ta.”
“Ân, kỳ thật ta cũng có ý nghĩ của ta.”
Sa La cùng Lý Mĩ Gia. Cứ như vậy trao đổi tin tức với nhau.
“Quả nhiên là...... Như vậy sao?”
Trống trường tan học.
Bảo vệ Trần Ngũ Sinh ngáp dài nhìn những học sinh ra ra vào vào trong trường, một bên lắng nghe radio. Trần Ngũ Sinh vào năm 1997 mới chỉ hơn ba mươi tuổi. Hắn khi đó, đặc biệt ham thích tiểu thuyết võ hiệp của
Kim Dung cùng Cổ Long, có lẽ là bởi vì duyên cớ này, sau khi Hoàng Dịch
lập ra một tân phái võ hiệp mới, hắn không thể nào không xem. Giờ phút
này, trên radio đang phát tiểu thuyết Kim Dung. Lúc này chính là một
đoạn cao trào trong [ thần điêu hiệp lữ ], đoạn Dương Quá ám sát đại hãn Mông Cổ.
Hắn lúc này vừa bóc lạc vừa ngồi nghe, rất có hương vị, đồng thời
cũng tưởng tưởng: nhân tâm không bao giờ cổ, ở thời hiện đại, nơi nào
còn có tinh thần giang hồ hiệp nghĩa như Kim lão cái? Nhân sinh tại thế, mọi người làm sao có thể giống như Quách Tĩnh, Dương Quá, vì nước vì
dân, đó mới chính là thống khoái! Hơn nữa kết cục của [ Thiên Long Bát
Bộ ] đã bị sửa lại, không nói đến chia rẽ nhân gia Đoàn Dự cùng thần
tiên tỷ tỷ, kịch tình của Kiều Phong cũng có vài chỗ xử lý rất không hợp lý, thật sự khiến người ta phiền lòng! Vẫn là thời đại này tốt hơn a! Không có nhiều tiểu thuyết bậy bạ trên internet, làm mất hết giá trị
quan đáng quý!
Nghe Dương Quá dùng một hòn đá ném chết đại hãn Mông Cổ, Mông ca,
khiến Trần Ngũ Sinh đang ăn củ lạc không khỏi hô to một tiếng “Hảo! Đây mới chính là hảo nam nhi!” Giờ này khắc này hắn thậm chí có cảm giác
vài phần lệ nóng quanh tròng. Nghĩ đến về sau trên mạng internet nói cái gì “ tính cách Dương Quá trước sau biến hóa quá lớn, như thế nào có thể biến thành đại hiệp ”“Tiểu Long Nữ cùng Dương Quá hẳn là kết cục bi
kịch mới hợp lý” giờ phút này được nghe thần điêu hiệp lữ một lần nữa,
hắn thống hận hô to một tiếng “Các ngươi đều đọc lại nguyên tác một lần
cho ta đi ”!
Người này chính là một tên si mê võ hiệp. Thế cho nên hiện tại hắn đã quên mất chính mình đang diễn phim kinh dị, cũng không ngẫm lại, vừa
rồi hô lên câu nói kia có khả năng sẽ bị NG hay không. Một An Huy bình
thường đến trường học trông cửa, vậy mà sau khi nghe radio chưa được một nửa đã đứng lên kêu ầm trời là sao? May mà trời thương xót, không có bị dính NG, bằng không oan uổng biết bao nhiêu?
Nhưng đúng lúc này, hắn bỗng nhìn thấy cách đó không xa, Lưu lão sư phòng giáo vụ, đang hướng tới cổng trường đi đến.
“Ân?”
Trần Ngũ Sinh lập tức, nhìn về phía Lưu lão sư.
Hắn muốn tận mắt nhìn thấy Lưu lão sư đi ra cổng, nhưng lại không cẩn thận đụng phải radio, khiến nó đổ xuống đất!
“A!” Hắn vội vàng nhặt chiếc đài lên, vừa ngẩng đầu lên......
Lưu lão sư, đã không thấy đâu nữa![ chưa xong còn tiếp......]
PS: Hướng Kim Dung chào! Hiện tại văn học internet đa số đã được cải biên, chờ mong mọi người không cần đọc tiểu thuyết trên internet, mà có thể chân chính đọc được bản gốc để cảm nhận nghệ thuật văn học! Vô luận thời gian có trôi qua bao lâu, kinh điển vĩnh viễn là kinh điển!