Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Chương 60: Nghịch lý thời gian




Cuối thế kỷ hai mươi, đề tài “ lữ hành Thời gian” bắt đầu trải rộng trong khắp các loạt tác phẩm, trong loạt đề tài khoa học viễn tưởng, kể cả phim ảnh hay văn học, đều lấy rất nhiều ý tưởng liên quan tới lữ hành thời gian.
Bất quá, lữ hành thời gian lại mang tới 1 loại “nghịch lý hiện thực”. Một thuyết pháp cho rằng, lữ hành thời gian căn bản không có khả năng thực hiện, nhưng sau đó không lâu lại xuất hiện giả thuyết thế giới song song. Giả thuyết này cho rằng, 1 khi trở lại quá khứ làm lịch sử thay đổi, thời gian sẽ phát triển theo 1 phương hướng bất đồng, cuối cùng diễn biến thành thế giới song song. Chươ𝙣g‎ mới‎ 𝙣hất‎ tại‎ ﹙‎ TrUmTru𝘆𝐞𝙣.𝘝𝙣‎ ‎ ﹚
Lúc đầu khái niệm lữ hành thời gian xuất hiện trong 1 loạt các tác phẩm khoa học viễn tưởng, đa số chỉ mang tính giải trí, tỷ như cỗ máy thời gian của doraemon, khái niệm lữ hành thời gian cực kỳ hỗn loạn. Một phương diện đưa ra giả thiết lữ hành thời gian có thể làm thay đổi tương lai, một phương diện lại nói, lữ hành thời gian có thể thay đổi lịch sử, mang tính cải biến số mệnh của nhân loại hiện thời. Trong [ Dragon Ball ] có 1 đoạn đề cập tới lữ hành thời gian, nhưng lại không đi sâu vào, hiển nhiên tác giả là vì đi theo trào lưu, nhưng cuối cùng phát hiện vấn đề tình tiết kịch bản xuất hiện quá nhiều mâu thuẫn không thể sửa chữa, cuối cùng dẫn tới quan niệm thế giới song song. Nhưng tác giả đối với mâu thuẫn lịch sử thay đổi không thể giải thích hợp lý, nó trở thành cái xương kẹt trong cổ họng.
Đương nhiên, tất cả những điều trên đều được dùng góc độ khoa học để giảng giải. Khoa học kỹ thuật trước mắt của nhân loại rất khó đem thời gian hoàn toàn phân tích rõ ràng. Thế nhưng trong phim kinh dị, nguyền rủa thời gian hoàn toàn không thuộc về suy xét khoa học. Bất quá, phim kinh dị đề cập tới đề tài lữ hành thời gian tương đối ít, vì thế tạo thành vật nguyền rủa hệ thời gian có thể nói hiếm như phượng mao lân giác. Điều này là vì, phim kinh dị so với phim khoa học viễn tưởng càng thêm không cần tính logic, trong kịch bản thiết lập tình tiết xuyên việt, rất dễ dàng dẫn tới vấn đề đối chọi không hợp lý giữa lịch sử và hiện tại. Sự thật cũng chính là như thế, nếu không thể giải quyết vấn đề “ nghịch lý hiện thực” thì lữ hành thời gian sẽ trở thành điều cực kỳ phi logic.
Mà trong những bộ phim khó giải, xuất hiện thời gian nguyền rủa thường chiếm đa số. Có thể nói, thời gian nguyền rủa là vấn đề lớn nhất, chính theo như lời Hầu Tước đã nói: Tương lai” đã bị chú định, nó là 1 vấn đề cực kỳ đáng sợ, thế nhưng, tiền đề là nó không đánh vỡ “ nghịch lý hiện tại”. Vạn nhất trong phim xuất hiện thời không song song, như vậy có thể coi như là tuyệt vọng chưa từng có. Cái này có nghĩa, hiện tại cho dù ngươi tránh được tử vong, nhưng ngươi vẫn có khả năng bị kéo vào quá khứ. Thời gian hoàn toàn bị nguyền rủa trở nên hỗn loạn mà nói…
Mọi người, đều sẽ chết! An Nguyệt Hình, cũng không ngoại lệ!
Vấn đề này Vũ Sóc từ khi bộ phim bắt đầu cũng đã suy xét qua. Từ ban đầu nàng đã nghĩ xem bộ phim này tột cùng sẽ đi theo loại hình thức nào. Mà bạch y nữ tử trước mặt nàng, luôn miệng nói ra 4 chữ “Thay đổi lịch sử” này!
Lịch sử là có thể thay đổi!
Cái này hiển nhiên là điển hình của lý luận “thời không Song song”. Nếu quá khứ có thể thay đổi, như vậy thời gian hiện tại sẽ như thế nào? Hơn nữa, lịch sử có thể thay đổi lần thứ nhất cũng có thể thay đổi lần thứ 2, thứ 3. Thông qua những can thiệp biến đổi lịch sử như thế… đến cuối cùng sẽ diễn biến thành 1 thế giới độc lập… Nếu nói như vậy, bọn họ còn có thể coi như đang sống sao? Có lẽ ngay khi bọn hắn rời khỏi bộ phim này, chỉ cần phòng học còn tồn tại, bọn họ 1 lần nữa chết đi trong quá khứ, sẽ làm cho bọn họ trong tương lai biến mất…
Đây không phải nói chuyện giật gân, phải biết, nếu có cá nhân xuyên việt tới quá khứ giết cha mẹ ngươi hoặc là ngươi trước đây [giống như trong Chung kết giả], mà ngươi lại không thể ngăn cản [nếu đã trở về rạp chiếu phim], như vậy thì nên làm thế nào đây? So với tương lai bị chú định nó còn là tình huống càng thêm tuyệt vọng. Cho nên Vũ Sóc khi nghe đến thời điểm lịch sử có thể thay đổi, không hề cảm thấy bất cứ cảm xúc hưng phấn nào. Đối với nàng mà nói, lịch sử có thể thay đổi, ngược lại làm sự việc càng thêm khó khăn.
Cho nên, kế tiếp nàng nhất định phải xác nhận vài chuyện.
Thứ nhất, thay đổi lịch sử có hạn chế số lần hay không? Thứ 2, nhân loại có năng lực xuyên toa thời gian hay không? Thứ 3, lịch sử thay đổi đối với hiện tại có bao nhiêu ảnh hưởng? Thứ 4… cũng là việc quan trọng nhất, trên lý luận đầy đủ, thay đổi lịch thực sự có thể xảy ra.
Xác nhận xong những việc này, Vũ Sóc mới có thể đưa ra đối sách mang tính quyết định. Dù có thế nào, nàng cũng tuyệt đối không để cho mình và Diệp Tưởng lưu lại nhược điểm trí mạng trong bộ phim này.
“Ngươi nói thay đổi lịch sử là như thế nào?”
“Cụ thể, ta không thể nói quá nhiều.”
Hạn chế tin tức, tự nhiên để gia tăng độ khó khi thay đổi lịch sử.
“Ngươi trở về quá khứ như thế nào? Không có khả năng trong tương lai phát minh ra cỗ máy thời gian đó chứ?”
Trong Doraemon, cỗ máy thời gian được phát minh trong thế kỷ 22 gì đó, nhưng điều này hiển nhiên không có khả năng, đây chỉ là 1 loại ảo tưởng mà thôi [ Trên thực tế Doraemon còn có rất nhiều những vũ khí hạt nhân khủng bố, và nó cư nhiên được dân dụng hóa khắp nơi]. Như vậy, nàng tất yếu phải biết rõ con đường bạch y nữ tử xuyên việt trở về quá khứ. Nàng phỏng chừng, trên người đối phương rất có khả năng có vật nguyền rủa hệ thời gian loại ký sinh!
“Thực xin lỗi...... cái này ta cũng không thể nói được.” Bạch y nữ tử nói tới đây liền vội vàng bổ sung một câu:“Thật là như vậy, bằng không ta sẽ đem nhiều sự tình khác nói ra với ngươi! Xin ngươi tin tưởng ta đi, mụ mụ!”
Vũ Sóc bình phục tâm tình, tiếp tục hỏi:“Như vậy, tương lai sẽ phát sinh chuyện gì không thể nói, con đường thay đổi lịch sử và tính khả thi cũng không thể nói, ngươi xuyên việt như thế nào cũng không thể nói… như vậy chuyện nào ngươi có thể nói?”
Tôn Tích Kính bị hạn chế không được phép để lộ tin tức, nhưng sự xuất hiện của nàng cũng là 1 tình báo quan trọng. Bất quá...... thân phận của nữ nhi này làm Vũ Sóc cảm giác rất quái dị. Trước kia nàng chưa bao giờ diễn vai nữ tử đã kết hôn, lại càng không cần phải nói tới vai diễn loại mẫu thân này. Thế nên, muốn đối với “Nữ nhi” trước mặt sinh ra tình cảm thân tình, khá là khó khăn.
Nàng tất yếu trước khi ký ức bị xóa bỏ, phải moi thêm được nhiều tin tức hơn nữa sau đó giao cho Diệp Tưởng.
“Những điều ta biết kỳ thật cũng rất có hạn. Đại đa số là chính mụ mụ nói cho ta biết. Bất quá, có một số việc người cứ úp úp mở mở, cho nên ta không thể hiểu rõ ràng được. Về chuyện tương lai, ta không thể nói cho người, nhưng có 1 vài việc, đến thời điểm ta sẽ nói.”
“Nói cách khác, có một số việc,‘Hiện tại’ còn chưa thể nói ra?”
“Đúng vậy, mụ mụ.”
Hiện tại không thể nói...... Như vậy, chỉ có thể để Diệp Tưởng mang nàng về năm 1997, sau đó đợi tới lúc nàng có thể mở miệng. Trước mắt xem ra đây là biện pháp duy nhất. Hơn nữa, hiển nhiên không phải nàng không muốn nói, mà là vì bị 1 hạn chế nào đó cho nên không thể nói. Huống chi đã biết nàng là “Nữ nhi” của mình, vô luận vì tính logic hay góc độ tình cảm, đều không thể bức cung.
Ta có thể tin tưởng ngươi sao? Vũ Sóc tự dùng trái tim để hỏi, tuy rằng đã tin đối phương xác thực là nữ nhi của mình, nhưng loại cảm giác này quá mức quái dị, thật sự rất khó để sinh ra tình cảm “Mẫu ái”.
Thế nhưng, nhìn ánh mắt cực kỳ tình cảm của đối phương, Vũ Sóc cuối cùng lựa chọn dừng lại. Tích Kính khiến Vũ Sóc nhớ tới mẫu thân của nàng, từ khi tiến vào rạp chiếu phim Địa Ngục, nàng không có lúc nào là không nhớ cha mẹ, nhất là mẫu thân, nàng hoàn toàn có thể tưởng tượng được mẫu thân sau khi biết nàng mất tích sẽ bi thương tới mức độ nào.
Khác với Hầu Tước tuyệt đối lý trí, Vũ Sóc chung quy vẫn suy xét vấn đề thiên về mặt tình cảm.
Nàng chỉ hy vọng, quyết định của nàng là chính xác.
Ngay tại thời điểm nàng chuẩn bị rời khỏi hắc động, nàng bỗng nghĩ tới một vấn đề, quay đầu lại hỏi:“Đúng rồi, có 1 vấn đề ta cảm thấy có chút tò mò......”
“Là cái gì? Mụ mụ?”
“Phụ thân của ngươi là ai? Vì cái gì lại theo họ mẹ?”
Tôn Tích Kính tựa hồ đã sớm đoán được nàng sẽ hỏi câu hỏi này, cười khổ 1 tiếng:“Cái này… ngược lại có thể nói. Thế nhưng nếu ta nói ra, chỉ sợ mụ mụ sẽ không cùng ba ba kết hôn sinh hạ ra ta.”
“Nói cách khác...... Ngươi sẽ không còn tồn tại nữa sao?”
“Ân...... Phải.”
Quả thế.
Nàng thực hiển nhiên, tin tưởng chính mình có thể thay đổi lịch sử.
Bất quá, phụ thân của Tích Kính, nàng cũng đại khái đoán ra được. Hẳn là Diệp Tưởng đi. Chung quy Kim Thư Đông cùng Tôn Di Hoa là nam nữ nhân vật chính, thực khó tưởng tượng Tôn Di Hoa cùng người khác sinh ra hài tử.
Nếu nói như vậy...... Tôn Tích Kính, chính là nữ nhi của mình và Diệp Tưởng......[ chưa xong còn tiếp......]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.