Thành phố Đông Giang.
Lúc này đang là tháng tám, vốn nên là mùa hè nóng bức, nhưng không
khí lại có vẻ u ám tối tăm. Hơn nữa không biết vì sao, đang là mùa hạ mà mưa tựa hồ nhiều hơn so với năm vừa rồi.
Năm 1997 đã trôi qua hơn 1 nửa.
Bánh xe lịch sử vẫn như trước vận chuyển không thôi.
Từ sau ngày đó, không còn ai nhìn thấy Dante nữa. Hắn dường như đã triệt để biến mất khỏi thế giới này.
Một ngày này.
Diệp Tưởng thức dậy rất sớm.
Hắn đánh răng rửa mặt, mặc quần áo chỉnh tề. Thời điểm mẫu thân tỉnh
dậy nhìn thấy hắn đang chuẩn bị điểm tâm, sửng sốt không thôi.
“Thư Đông, con đó sao?”
Diệp Tưởng cười cười nói với Kim mẫu:“Báo trong hộp thư ngoài cửa con đã lấy vào, đang đặt trên bàn.”
“Không phải...... Con, sao mà dậy sớm như thế?”
“Hôm nay là ngày tới lớp bổ túc.”
“Ân...... Nhưng cũng không cần phải dậy sớm như vậy đi?”
Đối với Diệp Tưởng mà nói, một lần nữa có được lực lượng, có thể bảo
vệ Vũ Sóc. Hơn nữa, vì bị khế ước hạn chế, nếu Ôn Vũ Phàm cũng tham gia
lớp bỏ túc, hắn tất yếu phải bảo vệ tốt cho nàng.
Bất quá thực kỳ quái, đoạn kịch tình về lớp bổ túc cũng không chiếm
bao nhiêu thời gian trong điện ảnh, nội dung kịch bản cũng rất ít ỏi,
chỉ là đề cập, vì để tìm hiểu về bí mật sau lưng trường trung học quảng
nguyệt, Kim Thư Đông cùng huynh muội Tôn Di Tinh, Tôn Di Hoa quyết định
điều tra hết thảy.
Chuẩn bị sẵn sàng, Diệp Tưởng nhanh chóng bước ra ngoài.
Nguyên bản, hiện tại đang là tháng tám, mặt trời phải thực gay gắt
mới đúng, nhưng vừa ra khỏi cửa, chỉ thấy bầu không khí thực u ám.
Thời tiết quỷ dị như vậy, ngay cả các nhà khoa học về khí tượng cũng
không lý giải nổi. Vài thập niên qua chưa từng xuất hiện hiện tượng như
thế này.
Diệp Tưởng đi tới trạm xe công cộng.
Một trận gió quét đến, trên mặt đất không ít rác rưởi và lá rụng bay
tán loạn. Một vài mảnh báo bỏ đi cũng quấn tới chân Diệp Tưởng.
Diệp Tưởng giật mảnh báo ra khỏi chân, tin tức phía trên là thời gian công chiếu [ tàu Titanic ] bị lùi lại tới tháng 12. Đây là bộ điện ảnh
đạt kỷ lục phòng vé tối cao toàn cầu trước [ Avatar ]. Mà hình ảnh con
tàu Titanic bị chìm xuất hiện trước mắt hắn, phối hợp với từng đợt gió
lạnh đang thổi tới tựa như đang biểu thị ý chí tử vong.
Diệp Tưởng vo mảnh báo thành 1 đoàn, ném qua thùng rác cách hắn ít
nhất hơn 20m. Khó tin là nó không hề bay trật, mà cứ thế đâm thẳng vào
miệng thùng rác!
Qua 1 hồi, xe buýt trườn tới.
Cưỡi xe buýt tới trường học, vừa bước xuống, Diệp Tưởng đã nhìn thấy Vũ Sóc đang đứng đợi.
Hắn ba bước làm thành 2 bước nhanh chóng tới trước mặt nàng.
“Tích Kính vẫn đang ở nhà chứ?”
“Ân, ta đã thuyết phục nàng, kêu nàng không cần tiếp tục tới đây nữa.”
“Như vậy thì tốt.”
Tiếp đó hắn đánh mắt nhìn Vũ Sóc. Dùng ngữ khí thật vững vàng
nói:“Nhớ kỹ, Di Hoa. Chúng ta là cha mẹ, nên bảo hộ Tích Kính chứ không
phải để nàng tới bảo hộ chúng ta.”
Những lời này tuy âm điệu không cao, thế nhưng lại bao hàm đầy đủ tin tưởng cường liệt!
Giờ khắc này, Diệp Tưởng bỗng chuyển tầm mắt nhìn về 1 hướng nào đó!
Đó là một nữ tử có làn da trắng như tuyết, nàng đang từ xa xa đi tới. Gương mặt nàng cứng ngắc không biểu tình, giống như người rối được lên
dây cót vậy.
Nữ tử này, Diệp Tưởng nhớ được là 1 người trong hậu cung của Long Ngạo Thiên.
Tư Mã Đông Hài!
Nàng là 1 trong những người khiến người ta phải cảnh giác, kiêng kị.
Cự ly của Tư Mã Đông Hài cách Diệp Tưởng cùng Vũ Sóc càng ngày càng
gần, nhưng thời điểm đi qua bên người 2 người lại căn bản giống như
không nhìn thấy bọn hắn, thậm chí chẳng chớp mắt lấy 1 cái, cứ thế đi
thẳng tới cổng trường.
Diệp Tưởng phán đoán, thực lực của nàng ta rất mạnh, chỉ sợ... có thể so với ảnh đế!
Điểm này, lúc trước cơ hồ không có người nhìn ra. Nhưng nay thực lực
của Diệp Tưởng đã khôi phục, rốt cuộc phát hiện được, Tư Mã Đông Hài có
thực lực tương đương với ảnh đế!
“Di Hoa!”
Một âm thanh khác hấp dẫn sự chú ý của Vũ Sóc, chính là Thiên Sơn Nguyệt sắm vai Tống Cẩn Vũ.
Thiên Sơn Nguyệt ngược lại khác với những người khác. Những người
khác nhìn thấy Long Ngạo Thiên phóng ra khí thế bá vương liền muốn ôm
chân làm tiểu đệ, nhưng Thiên Sơn Nguyệt vẫn quyết định đánh cược 1 phen trên người Hầu Tước và Diệp Tưởng. Cái gọi là thiêu hoa trên gấm đương
nhiên sao có thể sánh bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Hiện
tại đầu nhập vào Long Ngạo Thiên, nàng là 1 diễn viên hạng A nhưng không thể so sánh với thực lực dàn hậu cung của hắn, có thể phân được bao
nhiêu tài nguyên, bao nhiêu sự bảo hộ? Nói không chừng tới thời điểm,
còn phải đi làm pháo hôi! Nhưng đám người Hầu Tước lại bất đồng. Bọn họ
nay đang tứ cố vô thân, Diệp Tưởng biến thành 1 người thường, nếu nàng
là 1 diễn viên hạng A lựa chọn nương tựa vào bọn họ, nhất định sẽ làm
bọn họ cảm động đến rơi nước mắt, toàn lực tranh thủ đạt thành đồng minh với mình. Hơn nữa, cái gọi là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây,
Hầu Tước chung quy cũng là 1 lão cường giả, ai mà biết trong tương lai
sẽ như thế nào. Không bằng cứ đơn giản đặt cược trên đám người Hầu Tước, vạn nhất trong tương lai bọn họ lại lần nữa phát đạt, lấy tính cách
thưởng phạt phân minh của hắn, tự nhiên sẽ không bạc đãi mình.
“Các ngươi tới rồi?” Thiên Sơn Nguyệt cười cười:“Sao còn chưa đi vào?”
“Đang chuẩn bị vào.”
“Di Hoa, ca ca ngươi đâu?”
“Đã vào trường rồi.”
Tâm tư của Thiên Sơn Nguyệt không chỉ Hầu Tước, Vũ Sóc cũng thấy được rõ ràng. Bất quá dù có thế nào, có 1 vị diễn viên hạng A tham gia bọn
hắn đương nhiên không sẽ không cự tuyệt. Nay thực lực của Diệp Tưởng đã
khôi phục lại, tiểu đoàn thể của bọn hắn có thể nói như hổ thêm cánh.
Trước mắt, trong lớp 10-6, sự cô lập đối với Kim Thư Đông đã ngày
càng nghiêm trọng. Mà cũng vì như thế, những người thường ngày tương đối thân cận với Diệp Tưởng như Di Hoa, thậm chí Di Tinh cũng bị người khác cách ly. Bởi vậy, càng có thêm nhiều người gia nhập về phía Long Ngạo
Thiên, thời điểm về sau cho dù gặp phải nguy hiểm tuy chưa chắc đã được
bảo hộ hay trợ cấp. Nhưng có người mạnh mẽ như thế chống lưng, vẫn là
cảm giác có lực để liều mạng.
Thời điểm bước vào trường học, không gian bên trong rất yên tĩnh.
Sân thể dục trước kia, nay vô cùng tĩnh lặng.
Ngày đó, cảnh tượng vô số quỷ hồn trồi lên trong sân thể dục, tuy
Diệp Tưởng không tận mắt chứng kiến nhưng cũng có thể hình dung ra sự
đáng sợ của nó.
Bất quá, cho dù trường hợp như vậy tái diễn, hắn sẽ dốc toàn lực để thay đổi tất cả.
Mà lúc này, Tư Mã Đông Hài bước lên cầu thang.
Hai mắt nàng nhìn vô hồn như mắt người chết, không thể tìm ra nổi 1
tia sinh khí nào. Nếu cẩn thận chú ý mà nói sẽ phát hiện, từ đầu tới
cuối nàng chưa từng chớp mắt lấy 1 lần.
Thực làm người ta cảm giác...... Dị thường quỷ dị.
Trong phòng học mới lác đác vài bóng người. Chung quy không phải ai
cũng nguyện ý đang nghỉ hè tới lớp bổ túc. Tuy rằng mùa này không được
coi như mùa hè.
Lúc này, Long Ngạo Thiên đã đứng trên bục giảng, nhìn thấy Tư Mã Đông Hài đi vào.
“Giám thị như thế nào rồi?” Long Ngạo Thiên liếc mắt nhìn nàng rồi
lại đem ánh mắt tập trung lên giáo án, chỉ dùng tin nhắn để hỏi.
“Về phương diện linh dị, không có tình huống nào đặc biệt. Diệp Tưởng đã khôi phục lại thực lực, dựa theo ước tính, khoảng 53%.”
“53% sao?”
“Ta sẽ tiếp tục quan sát để tiến hành đánh giá.”
“Chú ý quan sát.”
“Tuân mệnh.”
Trong hậu cung của Long Ngạo Thiên có ba người là thực lực ảnh đế.
Ba người kia phân biệt chính là Sa La, Lâm Tâm Du, cùng Tư Mã Đông
Hài! Nay Sa La đã chết, như vậy còn lại hai vị ảnh đế, cũng chỉ có Tâm
Du cùng Đông Hài!
Một lần này, cùng Đông Hài quay chụp phim kinh dị, đối với Long Ngạo
Thiên mà nói, phần thắng lại lớn hơn một phần. Mà bởi vì hắn tiến hành
tin tức phong tỏa, nếu không phải Diệp Tưởng hôm nay nhìn ra được, những người khác căn bản không biết Tư Mã Đông Hài cư nhiên là ảnh đế!
Hơn mười phút sau, tất cả mọi người tiến vào phòng học.
Hầu Tước, Vũ Sóc, Diệp Tưởng, còn có Mộc Lam, Diệp Tinh Vẫn toàn bộ đều đang ngồi.
Long Ngạo Thiên bắt đầu điểm danh.
“Dương Hứa Thành!”
Diệp Tinh Vẫn giơ tay lên.
“Lâm Viễn!”
Mộc Lam nhấc tay.
“Kim Thư Đông!”
Diệp Tưởng nhìn Long Ngạo Thiên trước mắt, đưa tay lên.
Lúc này, Long Ngạo Thiên cùng Diệp Tưởng đối mặt. Theo sau...... Bọn họ giống như muốn nhìn thấu linh hồn đối phương!
“Như vậy...... Kế tiếp ta sẽ bắt đầu giảng bài. Hiện tại các ngươi
giở sách ngữ văn năm 2 ra. Trọng điểm trong đó, đầu tiên chính là nắm
giữ thể văn ngôn.”
Đúng lúc này, phía dưới lầu đột nhiên truyền đến 1 tiếng vang thật lớn!
Thanh âm kia nghe vào tai giống như 1 thứ gì đó bị nện mạnh xuống nền đất mà phát ra.
Bất quá, Long Ngạo Thiên vẫn không để ý tới.
Bởi vì căn cứ yêu cầu của kịch bản...... Trong lúc lên lớp, vô luận phát sinh chuyện gì cũng không được phép rời khỏi phòng học!