Căn cứ vào nội dung kịch bản, trọng điểm quay chụp ngày hôm nay là buổi trưa sau khi tan học.
Thẩm Đình Thanh muốn gia nhập vào 1 tiểu tổ, mà nghĩ tới nghĩ lui,
thích hợp nhất chính là bạn tốt Tôn Di Hoa. Tuy vì tiến vào năm 2 chương trình học nặng nề, cạnh tranh điểm số khiến Đình Thanh ngày càng đố kỵ
Di Hoa, nhưng dù sao cũng là bạn tốt nhiều năm, tầng quan hệ này thủy
chung không thể xóa bỏ, cho nên nàng cũng chỉ có thể xin Di Hoa để mình
gia nhập vào tiểu tổ. Mà một mặt khác, Tôn Di Tinh vẫn luôn có hảo cảm
với Thẩm Đình Thanh, bất quá hắn là người xưa nay luôn lấy việc học làm
đầu, hiện tại dù gì cũng chỉ mới là năm 2, ý nghĩ này vẫn giấu trong đáy lòng, chưa bao giờ biểu lộ ra mà thôi.
Mà muốn hợp lý hóa tình huống cho phép Mộc Lam cùng Tư Mã Đông Hài
gia nhập vào tiểu tổ nghiên cứu, cần phải làm chút an bài. May mà 2
người kia còn chưa có chính thức quyết định gia nhập 1 tiểu tổ nào, chủ
yếu là vì hiện tại mọi người vẫn đem trọng điểm đặt vào việc ôn tập,
loại tiểu tổ nghiên cứu ngoại khóa gì đó không mấy ai coi trọng, người
lớn trong nhà cũng không yêu cầu bọn hắn bỏ vào đó quá nhiều tinh lực.
Nhờ vậy mới tạo cho bọn họ cơ hội lần này.
Mà nhân vật Tư Mã Đông Hài sắm vai tên là Chiêm Minh Giai. Phần tính
cách cũng tương đối gần giống với Tư Mã Đông Hài, đều là loại người
hướng nội, trầm mặc ít nói. Đương nhiên biểu hiện của Tư Mã Đông Hài lại càng thêm triệt để, cả người từ đầu tới đuôi rõ ràng là 1 con rối! Với
tính cách của nàng, cuối cùng quyết định để Di Hoa mời nàng gia nhập.
Sau khi nếm thử, may mắn không bị NG.
“Lâm Viễn cùng Minh Giai cũng gia nhập sao?” Diệp Tưởng nhìn Mộc Lam
cùng Tư Mã Đông Hài. Lại nhìn Vũ Sóc, tự sáng tác ra lời kịch:“Như
vậy...... Cũng tốt.”
Mà vô luận là Mộc Lam hay là Tư Mã Đông Hài, từ đầu tới cuối đều chưa từng liếc mắt nhìn qua Diệp Tưởng. Ở trong lớp này, rất nhiều người
không có nửa điểm hảo cảm đối với Kim Thư Đông.
Một trận chiến này, cực kỳ hung hiểm.
Mùa đông, tuyết là một chủ đề vĩnh hằng.
Chẳng qua hôm nay, tuyết rơi đặc biệt lớn.
Mộc Lam tuyệt sẽ không quên ngày trước, ngày tuyết rơi đầu tiên tại
thành phố Đông Giang, hắn nhìn ngắm Mẫn Hà đứng trong tuyết mê mẩn ngây
người.
Hiện tại cũng giống thế, tia tình cảm này...... được nuôi dưỡng ở sâu dưới đáy lòng, càng ngày càng trở nên cường liệt.
Hắn là người từng trải cuộc sống, cũng rất hiểu, bên trong hoàn cảnh
địa ngục này, con người sống tôn thờ càng nhiều hơn chính là dục vọng và bản năng mà không phải tình yêu. Nhưng hắn lại bị hãm sâu vào trong
loại tình cảm này.
Diệp Tưởng, Vũ Sóc, Hầu Tước, Tích Kính, thêm vào Mộc Lam. Mẫn Hà,
cùng với Tư Mã Đông Hài, bảy người đi tới nhà Tôn Trọng Phong.
Mà nơi này chủ định chính là nơi xảy ra 1 hồi ác chiến.
Ở trong kịch bản gốc, tuy chỉ chết đi 1 Thẩm Đình Thanh, nhưng ai nấy đều hiểu, cái này liên quan tới quang hoàn nhân vật chính. Quang hoàn
của Diệp Tưởng mạnh mẽ cũng ảnh hưởng tốt tới những người bên cạnh hắn,
nhưng Thẩm Đình Thanh không hề được quang hoàn nhân vật chính gia thân,
tự nhiên phải chết không cần nghi ngờ. Về phần Mộc Lam là dự khuyết nhân vật chính tự nhiên tốt hơn nàng không ít.
Thời điểm ngồi trên xe buýt, ai nấy đều trầm mặc không nói, bởi vì bọn hắn đang ngồi đọc lại thật chi tiết kịch bản.
Kịch tình kế tiếp, bọn hắn đều nắm rõ trong lòng...
Đám người Kim Thư Đông tìm hiểu về lịch sử trường học, mục đích trên
thực tế hoàn toàn có thể coi là muốn biết đến sự tình đã phát sinh năm
đó, làm sáng tỏ những bí ẩn trên người Ngô Quảng Liệt, Lý Vĩnh Quân.
Thế nhưng, sau khi đến nhà Tôn Trọng Phong, mọi người sẽ gặp phải
hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm. Nếu không phải như thế sao phải xuất đầu
nhiều ảnh đế như vậy. Mộc Lam cần gì phải xin Long Ngạo Thiên để Tư Mã
Đông Hài xuất mã?
Nội dung kịch bản chỉ có thể dùng để tham khảo, đến cuối cùng thật sự có bao nhiêu người chết căn bản không thể nói chính xác. Một khi cục
diện rơi vào hỗn loạn, Diệp Tưởng tự hỏi, cho dù là hắn cũng không thể
nói tuyệt đối cam đoan an toàn!
Vừa đọc kịch bản, đồng thời cũng thông qua trao đổi tin tức về các
loại năng lực chiến đấu của mình, phương diện này cần phải phối hợp
thống nhất. Nhiều vị ảnh đế hợp tác chính là muốn tận khả năng hạn chế
nhân số bị giảm xuống!
Tuyết rơi gió lớn, càng tới gần nhà Tôn Trọng Phong, người trên xe
cũng càng ít đi. Nhà Tôn Trọng Phong nằm ở biên giới nội thành và ngoại
thành, thêm vào không khí mùa đông rét mướt như hiện tại, khẳng định sẽ
không có nhiều người.
Cuối cùng...... tới trạm cần đến.
Thời điểm xuống xe, ai nấy đều bung dù, mà qua không tới 1 hồi, các loại ô sặc sỡ sắc màu càng nổi bật trên nền tuyết trắng.
Mặt đường đã hoàn toàn kết băng, chỉ cần hơi vô ý 1 chút là sẽ ngã sấp mặt trên đường.
Ở cách đó không xa, chính là 1 tiểu khu dân cư nho nhỏ.
Tuyết lớn khiến mọi người đều muốn ở trong nhà. Một vài cửa hàng gần
đó, có không ít đã bắt đầu kết hoa trang trí đón lễ Giáng Sinh.
Thời điểm đi vào tiểu khu, liếc nhìn phòng bảo vệ chỉ thấy vị bảo vệ
đang nằm gục trên bàn, o o ngủ say, hoàn toàn không có chút trách nhiệm
hoàn thành công việc gì cả.
“Vào đi thôi.”
Người nói chuyện là Diệp Tưởng. Một câu “Vào đi thôi” đã khiến mọi người dâng trào chiến ý!
Diệp Tưởng bắt đầu kêu gọi trong đầu:“Đế Thính!”
Thần Thú Đế Thính, thủ hạ của Địa Tạng vương lúc này xuất hiện trong
lớp đất xen kẽ băng đá dưới chân Diệp Tưởng! Bởi vì xuất hiện bên dưới
mặt đất cũng giống như đem vật nguyền rủa đặt trong túi vải vậy, không
bị khấu trừ vé chuộc cái chết.
Đế Thính nghe theo lệnh Diệp Tưởng, tới địa chỉ nhà Tôn Trọng Phong
tra xét 1 phen. Tuy đã có kịch bản tham chiếu, thế nhưng kịch tình có
thể thay đổi trong nháy mắt. Mù quáng tin vào kịch bản, có bao nhiêu cái mạng cũng không đủ chết.
Bản thân Mộc Lam sao lại không có chuẩn bị đây, hắn đã sẵn sàng tùy
thời mở ra Mephisto chi môn, cũng đồng thời chuẩn bị khoác lên người ma
quỷ hài giáp. Ma quỷ hài giáp là năng lực mới của hắn, một khi mặc hài
giáp này lên, hắn có thể chống đỡ linh thể và công kích nguyền rủa trên
phạm vi lớn, đồng thời có thể tăng lên lực lượng Ác Ma tự thân!
Vũ Sóc và Mộc Lam sẽ phối hợp với nhau, khi hắn triệu hoán ra ma quỷ
hài giáp cũng sẽ phóng thích ra rất nhiều nguyên tố hắc ám, mà đối với
hắc ma pháp sư mà thôi, đó là điều kiện vô cùng tốt để thi pháp, có thể
rút ngắn lại thời gian niệm chú và thời gian pháp thuật phục hồi. Bởi
vậy, song phương phải sớm đàm thảo để phối hợp tốt với nhau. Tuy nàng và Mộc Lam có tử cừu, thế nhưng mọi việc cần phải biết biến báo, dưới loại cục diện này, mượn dùng lực lượng của Mộc Lam là lựa chọn tốt nhất.
Mà nói tới Hầu Tước, mọi người lại có 1 ý tưởng khác. Trong khoảng
thời gian này hắn đã chuẩn bị rất đầy đủ để trở thành 1 tử linh pháp sư, hơn nữa hắn phát hiện bản thân rất thích hợp đi theo con đường này. Mà
lấy thực lực của Hầu Tước, mọi người cũng coi hắn thành con bài bảo mệnh chưa lật, là đòn sát thủ cuối cùng. Mặt khác, Tư Mã Đông Hài cũng sẽ
phối hợp ra tay cùng với Hầu Tước, nàng sẽ mượn dùng lần chiến đấu này
để kiến thi ma màu đỏ gia nhập thực chiến.
Tiểu khu rất yên tĩnh, nước trong bể phun đã đóng băng. Ngoài đường không có 1 bóng người.
Hơn nữa...... Sắc trời cũng trở nên tối đi 1 cách quỷ dị.
Rốt cuộc, bọn hắn bước tới phía trước tòa chung cư.
Dựa theo kịch bản, bọn họ phải đi thang máy lên lầu, thang máy trong
phim kinh dị là địa phương cực kỳ nguy hiểm, nhưng bỏ qua thang máy đi
cầu thang bộ sẽ bị NG. May mà trong đám người ở đây ai cũng đều có Bất
Tử chi Thân, đi thang máy gặp chuyện không may cũng không có người để ý. Cho dù thang máy này đứt cáp rớt từ trên cao xuống cũng không có người
nào chết.
Thời điểm tiến vào bên trong chung cư, Diệp Tưởng cảm ứng được Đế Thính đã trở về dưới chân mình.
Mọi người thu ô lại, Diệp Tưởng cũng nói ra lời kịch tương ứng trong kịch bản:“Aizz, chân chúng ta đều bị ướt hết rồi.”
“Ta cũng vậy, ướt sũng.” Thời điểm Tích Kính thu ô lại, liếc nhìn tuyết bám đầy vào đôi giầy dưới chân.
Diệp Tưởng trong lúc nói chuyện cũng đồng thời tiếp nhận tình báo Đế Thính truyền tới.
Thế nhưng làm cho hắn khiếp sợ là, Đế Thính lại run rẩy, 1 câu cũng không dám nói!
Một câu...... Cũng không dám nói!
Điều này có ý nghĩa như thế nào không cần nói cũng biết!
Một bóng ma lạnh lẽo bắt đầu bao phủ trong lòng Diệp Tưởng, hắn có dự cảm cực kỳ không ổn. Chỉ sợ lúc này không thể tin vào nội dung kịch bản nữa rồi.
Diệp Tưởng thở sâu, trận chiến này xem ra Đế Thính không có tư cách tham chiến.
Đối phương là...... bóng trắng kia sao?
Một lần này là lúc hắn chết đi càng thêm lâu, hay là...... hắn lúc mới trở thành căn nguyên nguyền rủa?
Không ai có thể trả lời Diệp Tưởng.
Bất quá, Diệp Tưởng biết, tự thân hắn sẽ được đối mặt với đáp án.
Hắn nhanh chóng bước về phía thang máy, nhấn nút.
Con số trên màn hình thang máy bắt đầu nhảy lên, từ cao xuống thấp.
Diệp Tưởng lúc này cũng gửi 1 tin tức đi cho mọi người.
“Trận chiến này... cần phải toàn lực ứng phó! Bằng không.....nó sẽ là trận chiến cuối cùng của các ngươi!”[ chưa xong còn tiếp ]