Lão bản lúc này tim đập có chút thình thịch,cảm
giác thiếu nữ này thật kỳ quái, không chọn sách mà đứng trước giá sách
đầu lại cúi nhìn mặt đất.
Rốt cuộc là bị sao vậy?
Lão bản này quen biết với Kim Thư Đông đã lâu, bởi vì Kim Thư Đông
thường xuyên tới đây mua truyện tranh, thời gian dài, lão bản cũng quen
mặt. Ở trong điện ảnh, nhân vật tôm tép như thế không phải diễn viên tới diễn, chỉ là npc mà thôi.
Hắn tự nhiên căn bản không biết, bản thân đang sinh hoạt trong thế giới của 1 bộ phim kinh dị.
“Này bạn học, có sao không?”
Hắn hỏi một câu, nhưng đối phương căn bản không trả lời.
Mái tóc thiếu nữ kia hoàn toàn bị xối ướt lòa xòa buông xuống, từ bên cạnh khó mà nhìn thấy rõ mặt. Nước dọc theo thân thể nàng từng giọt rơi xuống mặt đất.
Lúc này trên TV đang phát lại chương trình Đặng Tiểu Bình nói chuyện, chợt màn hình tắt phụt!
Lần này làm lão bản sợ tới mức không nhẹ.
Mưa vẫn rơi như trước, bên ngoài cơ hồ không còn mấy người đi đường.
Ngã tư sau trường học này, trong lúc nghỉ hè cũng không có bao nhiêu
người tới.
“Này bạn học kia... nếu ngươi không muốn mua sách thì nên rời đi... nước trên người ngươi làm nơi này ướt hết rồi....
Lão bản lúc này đang chà xát 2 tay, lời nói mang theo vài tia khẩn cầu.
Thiếu nữ chậm rãi di động thân thể.
Nhưng trong quá trình thân thể nàng di động, chỉ có cơ thể là di chuyển, còn cái đầu, từ đầu tới cuối vẫn luôn nhìn xuống dưới.
Lão bản mím môi, cố kiếm thêm chút can đảm, nghĩ ngợi, chẳng phải chỉ là 1 nữ sinh thôi sao? Sợ cái đầu a!
“Ừm, ngươi đang tìm cái gì sao?”
Nhưng thiếu nữ kia không mở miệng nói chuyện.
Hắn bước về phía thiếu nữ, nhưng mới đi được vài bước hắn chú ý tới, dưới chân vừa có cái gì đó lăn qua.
Theo bản năng lão cúi đầu nhìn lại.
Hô hấp của lão nháy mắt dừng lại......
Theo sau lão hoảng sợ ngẩng đầu, đã nhìn thấy thiếu nữ kia đứng trước mặt mình.
Nàng đã ngẩng đầu lên
Trong con mắt trái của thiếu nữ... cư nhiên chỉ là 1 lỗ máu!
Mà cái con ngươi kia, lúc này đang lăn dưới chân lão!
Một ánh chớp chợt lóe trên bầu trời.
“Mưa càng rơi càng lớn.”
Đình ven hồ trong công viên, Diệp Tưởng nhìn mưa to bên ngoài.
“Năng lực của ngươi đã mất rồi sao?”
Trong kịch bản truyền tới tin nhắn của Hầu Tước.
“Đúng vậy.” Diệp Tưởng trả lời:“Ngươi làm sao biết được?”
“Ta dù sao cũng là Linh môi. Linh hồn ngươi hiện tại đã suy yếu đến cực điểm.”
“Ta đã không còn năng lực Thợ săn Ác Ma. Trong phim này là nhân vật chính nhưng lại yếu đến cực điểm.”
“Có cách nào giải quyết vấn đề này chưa?”
“Trước khi quay [phòng học dị độ 2], ta không có cơ hội diễn bộ phim
nào khác, hiện tại chỉ có thể dựa vào hắc ma thuật trên người Vũ Sóc mà
thôi.”
Trải qua khoảng thời gian này, thực lực của Vũ Sóc đột nhiên tăng
mạnh. Tin tưởng ở trong bộ phim này nhất định có thể phát huy chút tác
dụng nhất định.
“Trong bộ phim này ngươi nên đề phòng Long Ngạo Thiên.”
“Ta biết.”
Trong [phòng học dị độ 2], vỏn vẹn chỉ có dự khuyết nhân vật chính
cùng chuẩn nhân vật chính là Diệp Tưởng mới biết được 1 tin tức.
Bộ phim này sẽ tiến hành sắp xếp bài danh dự khuyết nhân vật chính 1
lần nữa. Nói cách khác, bài dang lúc trước bị hủy bỏ. Ngay cả Diệp Tưởng trong bộ phim này cũng bị mất đi địa vị chuẩn nhân vật chính. Rất có
khả năng chuẩn nhân vật chính sẽ biến thành 1 người khác, mà hắn chỉ trở thành dự khuyết. Quang hoàn nhân vật chính của hắn cũng thuộc về người
khác.
Long Ngạo Thiên nhất định là đối tượng cạnh tranh gắt gao nhất.
“Hắn rất mạnh.” Đánh giá của Hầu Tước đối với Long Ngạo Thiên chỉ có ba chữ này.
Mà ba chữ này đã đủ rồi!
Trong nội tâm Diệp Tưởng cũng bắt đầu trở nên ác liệt.
Đối với nhân vật như Long Ngạo Thiên, hiểu biết của Diệp Tưởng về hắn là nghiêm trọng không đủ. Chỉ vỏn vẹn liên thủ ngắn ngủi trong những
giây phút kết thúc là có thể phán đoán ra, người này rất bất phàm.
Hắn chân đạp phi kiếm, tựa như chân thần giáng lâm!
“Hầu Tước, thực lực của ngươi... trước mắt thế nào rồi?”
Vì trận chiến ấy, Hầu Tước cũng tổn hao không ít vật nguyền rủa, thậm chí nhục thể hiện tại là 1 lần nữa đắp nặn nên. Thực lực linh môi ngược lại không hao tổn chút nào. Nhưng nói thật, thực lực trước mắt của hắn
cơ hồ được quyết định hoàn toàn bởi Vũ Phàm. Có thể nói, hắn sở dĩ có
thể từ trạng thái linh hồn hấp hối biến thành như bây giờ cũng là do
quan hệ cộng sinh với Vũ Phàm. Trong mối quan hệ này, hiện tại Vũ Phàm
đang chiếm thế chủ đạo. Nếu nàng gặp chuyện không may hoặc là chết đi,
như vật sẽ khiến Hầu Tước bị thương nặng. Trái lại, nếu Vũ Phàm trở nên
mạnh mẽ, như vậy Hầu Tước không chỉ có khả năng khôi phục hoàn toàn thực lực đỉnh phong như lúc trước mà còn có thể tiến thêm 1 bước.
Bởi vậy, hắn và Ôn Vũ Phàm chân chính trở thành vận mệnh cộng đồng,
nhất vinh đều vinh, nhất tổn đều tổn. Đương nhiên, sự tình này hắn sẽ
không nói cho Diệp Tưởng. Chung quy, đây chính là nhược điểm lớn nhất
của hắn. Để Long Ngạo Thiên biết được, nhất định sẽ nghĩ mọi cách xuống
tay với Ôn Vũ Phàm. Cho nên bí mật này vĩnh viễn phải bị che giấu. Diệp
Tưởng cùng Ôn Vũ Phàm ngày xưa tuy từng là chiến hữu cùng rạp chiếu
phim, nhưng ngày sau khó đảm bảo sẽ không trở thành đối thủ. Điểm này,
hắn đã dặn dò Ôn Vũ Phàm.
Mấy tháng qua, hắn tiến hành huyến luyện các loại phương diện cho Ôn
Vũ Phàm. Các kỹ năng sinh tồn trong phim kinh dị, làm cách nào để tăng
lên tinh thần lực của mình, làm thế nào tránh lãng phí vé chuộc cái
chết, nắm chắc thời cơ sử dụng vật nguyền rủa cùng với trao đổi với diễn viên khác v.v. Đối với Hầu Tước mà nói, hoàn toàn là từ con số 0 dạy dỗ lại nàng.
Thiên tư của Ôn Vũ Phàm không phải nói, nhưng nàng không hiểu cách
làm người. Điểm này, Hầu Tước không có khả năng trong thời gian ngắn dạy cho nàng, chỉ có thể tận lực bồi dưỡng. Đổi lại là trước kia, hắn tuyệt không tự thân đi làm những chuyện này, bộ hạ của hắn nếu làm không tốt
còn phải bị trừng phạt. Nhưng Ôn Vũ Phàm hắn lại phải toàn lực bảo hộ,
không thể xảy ra bất cứ sai lầm nào. Nàng chính là căn bản để hắn Đông
Sơn tái khởi.
Cảm thụ hổ lạc đồng bằng không phải bất luận kẻ nào cũng có thể thừa
nhận. Thế nhưng đối với loại nhân vật như Hầu Tước, có câu nằm gai nếm
mật, ngày sau mới có thể tạo nên bá nghiệp. Trên đời này không có lực
lượng vĩnh viễn, chỉ cần còn sống, cơ hội sẽ 1 lần nữa tới.
“Vũ Phàm nàng...... không đem lại cho ngươi phiền toái chứ?”
Diệp Tưởng đối với tính cách của Ôn Vũ Phàm tương đối hiểu rõ, cho
nên vẫn luôn lo lắng cho. Không biết ở chung với Hầu Tướccó hay không có chỗ nào không thỏa đáng.
“Nàng rất có thiên phú, ta quyết định toàn lực bồi dưỡng nàng.”
“Phải không? Vậy là tốt.”
Ôn Vũ Phàm dù sao cũng là mối tình đầu của Diệp Tưởng. Tuy hắn nay đã buông bỏ 1 đoạn tình cảm này, bất quá chung quy vẫn luôn có chút ảnh
hưởng.
Chỉ mong...... Nàng có thể... sống sót trong bộ phim kinh dị này.
Mà lúc này Ôn Vũ Phàm tự nhiên không biết những chuyện đó.
Bởi vì trời đổ mưa, nàng và Thiên Sơn Nguyệt chia tay, ai về nhà nấy.
Nàng hoàn toàn không nhớ được bản thân đã nhận được 1 cú điện thoại,
chỉ nhớ bản thân đã ra ngoài, nhưng không chớ chính mình đã nhìn thấy
thi thể của bản thân.
Bất quá, nàng vẫn như trước cảm thấy bất an.
Sau khi về nhà, nàng đem ô đem Thiên Sơn Nguyệt mua giúp cất vào góc, lại lần nữa mở TV ra.
Trên TV không còn nói về hoạt động Hongkong trở về nữa, mà là bộ phim hoạt hình [ thám tử lừng danh Conan ]. Bộ phim này đã được chiếu hơn
nửa năm, hấp dẫn vô số người xem. Trong trường học, những người thảo
luận về nó không chỗ nào không có. Khi đó mọi người còn không biết, bộ
phim này chỉ nhập vào Trung Quốc 1 bộ phận mà thôi, tất cả đều cho rằng, Conan có thể thoát khỏi thân phận học sinh tiểu học, lần nữa biến trở
về thành học sinh cấp 3.
Hứa Gia Bích cũng rất thích bộ phim này, vì thế ngồi trước TV chăm chú xem.
Lúc này, bên dưới sô pha nàng đang ngồi, một mảnh âm u.
Mà trong bóng tối âm u đó... bỗng nhiên loáng thoáng hiện ra... bóng 1 người đang bò!
Bóng người kia vặn vẹo bên dưới sô pha, sau đó 1 đôi tay thò ra, chụp vào 2 chân Ôn Vũ Phàm!
“Chân tướng chỉ có một!” Trong màn hình, Conan lúc này đang thay thế Mori Kogoro xác nhận hung thủ:“Phạm nhân chính là ngươi!”
Ôn Vũ Phàm lập tức đứng lên, lộ ra biểu tình kích động, nhìn về phía hung thủ trong TV.
Hành động này khiến đôi tay kia không thể bắt được nàng.
Vì thế...... thân ảnh kia lần nữa biến mất trong bóng tối âm u bên dưới ghế sô pha.
“Nguyên lai quỷ kế của hung thủ là như vậy!” Ôn Vũ Phàm hoàn toàn
không biết gì cả, còn làm 1 bộ dáng “Hưng phấn”: “Thật sự không nghĩ
tới, cư nhiên lại sử dụng thủ pháp như vậy giết người!”
Hết thảy phát sinh bên dưới sô pha, Ôn Vũ Phàm, tự nhiên không hề hay biết
Mưa, vẫn đang rơi.
Không biết khi nào mới dừng lại......[ chưa xong còn tiếp..]