Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Chương 4: Liệp sát tang thi đi!




Lịch sử, bởi vì các loại nguyên nhân mà trong vòng tuần hoàn này hướng tới một hướng đi bất đồng.
Mà nguyên nhân tạo thành sự thay đổi to lớn của lịch sử chính là Dante. Dante vì khiến thực lực Diệp Tưởng biến cường, khiến bộ phim bị gia tốc. Làm Diệp Tưởng vì tiếp nhận số mệnh nhân vật chính mà dẫn ra một mặt hắc ám trong tâm hồn. Cũng làm cho hắn phát hiện sự thật tàn khốc, nữ nhi nguyên lai là ác linh cấp căn nguyên. Bằng không,[ phòng học dị độ] sẽ không chấm dứt nhanh như vậy ở phần thứ hai.
Mà tất cả những điều Dante làm đều là vì Ôn Vũ Phàm. Tuy hắn cũng vì thế mà thuận lợi sinh ra, nhưng phần lớn là vì mẫu thân.
Đương nhiên, Dante tuần hoàn này cùng với Dante giao dịch với Diệp Tưởng thuộc về thời không song song khác nhau.
Chung quy,[ phòng học dị độ] là thế giới điện ảnh không thể lại tiến vào.
Mà Ôn Vũ Phàm cũng biết, Dante là vì nàng mà làm hết thảy.
Từ nhỏ đến lớn, nàng vì tinh thần khép kín, đánh mất hết thảy cảm tình, tình yêu, tình bạn, tình thân với người khác mà trở nên vô cùng quái gở và tự ti. Nhưng Hầu Tước lại dẫn đường nàng ra khỏi gông xiềng nội tâm, việc trước đây chưa từng có người làm cho nàng. Mà hiện tại, ở thế giới địa ngục này nàng đã có người thân, Dante.
Về phần thân phận “Ác Ma” của Dante, nàng quả thật có chút lo lắng, nhưng Dante vì cứu nàng mà làm hết thảy, nàng thân là mụ mụ, sao có thể không để ý? Giống như Diệp Tưởng vậy, nàng cũng muốn làm một mẫu thân hảo hảo bảo vệ hắn.
Mười năm......
Đối với Ôn Vũ Phàm mà nói, nuôi nấng Dante thành người là chuyện tình nàng tự hào nhất.
Đồng thời, nàng cũng biết mệnh của nàng là do Dante đổi lấy. Sau khi kết thúc [phòng học dị độ], tất cả những ký ức bị tẩy đi đều khôi phục, cho nên chuyện Hầu Tước tới thế giới song song, nơi đó có Sa La nhưng không có nàng tồn tại, Ôn Vũ Phàm cũng không khó phỏng đoán được. Cho nên, bởi vì Dante tham gia mà dẫn đến lịch sử bị thay đổi.
Lịch sử bởi vì sự thay đổi này mà tất cả đều xoay chuyển. Nói cách khác, nguyên bản nên do Sa La sắm vai Hứa Gia Bích, cùng Hầu Tước diễn cảnh giường chiếu, thậm chí sinh hạ hài tử cũng có thể là Sa La. Ít nhất tại một thời không song song khác là như thế.
Điều này làm nội tâm Ôn Vũ Phàm rất phức tạp. Về phần Hầu Tước, tuy hắn cái gì cũng không nói. Thế nhưng nàng hiểu tâm tư hắn, cho nên nàng chưa bao giờ trước mặt Hầu Tước nhắc tới chuyện này.
Áp lực xây dựng thế giới mộng đối với nàng đã càng lúc càng lớn. Không chỉ tiếp cận cực hạn thời gian gia tốc, càng quan trọng hơn là cấu tạo quá mức tinh tế của thế giới này. Nàng dùng tất cả tri thức từ chỗ Hầu Tước tạo nên mỗi một chi tiết cấu tạo nhỏ nhất, có thể nói nàng đã dốc hết tất cả tâm huyết. điều này đối với con đường phát triển thần niệm sư của nàng là rất bất lợi, nhưng nàng vẫn làm mà không hề chùn bước.
Bữa tiệc sinh nhật bắt đầu.
Một chiếc bánh chocolate thật lớn, bên trên có viết “Mong ước Tịch Kính, Dante sinh nhật vui vẻ”.
Vũ Phàm nhìn một màn trước mắt, bỗng nhiên khóe mắt có chút chua chua.
Dưỡng dục con cái vất vả, quả thật chỉ có đương sự mới cảm nhận được.
“Xin lỗi......” Vũ Phàm chú ý tới bản thân có chút thất thố, mà Dante ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng kéo tay nàng.
“Không có việc gì.” Diệp Tưởng có thể hiểu được tâm tình của Vũ Phàm. Hắn và Vũ Sóc cùng nhau vất vả nuôi lớn nhi nữ, so với Hầu Tước không thường xuyên làm bạn bên người nàng mà nói, tốt hơn rất nhiều.
Sau đó, mọi người bắt đầu hát bài ca chúc mừng sinh nhật.
Hầu Tước cùng Diệp Tưởng. Vũ Phàm cùng Vũ Sóc, đều nhìn về phía đứa nhỏ của mình. Trong thế giới địa ngục này, dưỡng dục con cái quả là một sự tình không dễ dàng.
Mà từ một ngày này trở đi...... Bọn chúng sẽ phải cáo biệt sự ngây thơ trong sáng, hướng tới thế giới địa ngục tàn khốc kia.
“Chúc các ngươi sinh nhật vui vẻ! Dante, Tịch Kính!”
“Sinh nhật vui vẻ! Nữ nhi!”
Hầu Tước nhìn chăm chú nhi tử, cắt cho hắn một phần bánh ngọt. Nói:“Từ hôm nay, ngươi phải bắt đầu gánh vác trách nhiệm. Phải hảo hảo hiếu thuận mẫu thân ngươi.”
Ôn Vũ Phàm đối với Hầu Tước, không phải người yêu, mà Dante sinh ra cũng là chuyện ngoài ý muốn. Bất quá hắn dù gì cũng là cốt nhục của mình. Vũ Phàm là mẫu thân hắn. Hầu Tước tuy rằng thường ngày sát phạt quyết đoán, thế nhưng hắn có hai điểm mấu chốt. Thứ nhất, tuyệt không bùa bỡn khi dễ nữ nhân. Thứ hai, coi trọng hiếu đạo với cha mẹ. Mấy năm nay, Vũ Phàm vì hắn mà nuôi dạy nhi tử, hiện tại nên do nhi tử bảo vệ nàng, đây là điều nàng xứng đáng.
Mà Diệp Tưởng cũng đưa cho Tịch Kính một phần bánh ngọt, không thể không nói, nữ nhi và Tích Kính trước kia khác biệt không hề ít. Tính cách chưa đủ ổn trọng, làm việc thường thường không được chu toàn. Dante lại hoàn hoàn là bộ dáng tự mình có thể đảm đương mọi việc, nhưng nữ nhi... vẫn còn cần rèn luyện thêm.
“Dante...... chúng ta có thể đối bánh ngọt được hay không?...... miếng bánh của ngươi dường như lớn hơn ah......” Tịch Kính nhìn chằm chằm vào miếng bánh ngọt trên tay Dante.
“Ăn của ngươi đi! Đừng nhiều lời!” Vũ Sóc vội vàng lôi kéo Tịch Kính, miếng bánh kia chính là Hầu Tước chuyên môn cắt cho nhi tử a!
“Nga......” Tịch Kính không dám trái ý mẫu thân, nàng từ nhỏ chủ đạo là do mẫu thân dạy bảo. Trong phương diện giáo dục con cái, Vũ Sóc càng thêm am hiểu hơn so với Diệp Tưởng.
Sau khi ăn xong, Dante chủ động giúp đỡ dọn dẹp bát đũa, còn giúp mẫu thân rửa bát. Tịch Kính vốn ngồi im không nhúc nhích, nhưng bị mẫu thân trừng mắt một cái, chỉ có thể phụng phịu đi vào nhà bếp giúp Dante.
Còn lại bốn người, bắt đầu ngồi đàm luận về vấn đề kế tiếp dạy bảo bọn trẻ.
“Không biết...... các ngươi có tin ta hay không?” Vũ Phàm nhìn về phía nhà bếp, tiếp theo nói:“Tịch Kính và Dante, ta sẽ đối xử bình đẳng .”
“Cảm ơn thành ý của ngươi, Vũ Phàm. Thế nhưng...... Chúng ta không thể mặt dày như thế,” thần sắc Vũ Sóc lộ ra một tia áy náy:“Năm đó Diệp Tưởng làm như vậy với Hầu Tước, dù thế nào cũng là không nên. Nữ nhi, cứ để chúng ta tự mình chỉ bảo.”
Diệp Tưởng cũng có ý nghĩ như vậy:“Ta sẽ tự mình chỉ bảo nữ nhi, không phiền nhị vị.”
Tuy nói năng coi như uyển chuyển, thế nhưng vẫn mang theo chút ý tứ bất hòa. Hầu Tước tự nhiên hiểu ý nghĩ của Diệp Tưởng, hắn lo lắng mình động tay động chân với nữ nhi của hắn. Chung quy song phương vì có cùng địch nhân là Long Ngạo Thiên mới tạm thời đứng chung lập trường. Huống chi, nếu Diệp Tưởng giết chết Long Ngạo Thiên, tất nhiên lại càng thêm cường đại. Hầu Tước đối với aura nhân vật chính cũng đồng dạng phải đạt được.
Song phương sớm hay muộn cũng sẽ là địch.
Lời của Vũ Phàm ngược lại xuất phát từ nội tâm, nàng chưa bào giờ coi Diệp Tưởng và Vũ Sóc là người ngoài. Lúc ấy tuy trong [phòng học dị độ] có chút quyết liệt, thế nhưng chỉ là nổi giận nhất thời mà thôi. Quay đầu suy nghĩ cẩn thận, phần nhân tình năm đó sao có thể dễ dàng gạt bỏ? Đương nhiên, nàng cũng hiểu tâm tính Hầu Tước. Tương lai sớm muộn sẽ có ngày quyết liệt, nàng chỉ có thể kiệt lực lui lại một ngày đó. Trông vào việc phân phối nhân vật khiến bọn họ đừng bị vây ở lập trường đối địch.
Hầu Tước đối với nàng chính là cha của nhi tử, mà Diệp Tưởng và Vũ Sóc đối với nàng, chính là đồng bạn sinh tử. Một khi tình thế trở nên quyết liệt, nàng rất khó lựa chọn. Cho nên hiện tại, dùng phương thức công bằng chỉ bảo Dante cùng Tịch Kính cũng là có chút tính toán đường lui cho Diệp Tưởng cùng Vũ Sóc. Nàng đã không phải Ôn Vũ Phàm trước kia, tâm tư đã trở nên rất kín đáo. Nàng biết Hầu Tước khẳng định hiểu được ý nghĩ của nàng, những nàng vẫn quyết tâm thực hiện.
“Không sao đâu” Vũ Phàm lại khuyên:“Cứ làm vậy được không?”
Tầm mắt Hầu Tước thỉnh thoảng lại quét về phía Vũ Phàm, hắn biết, Vũ Phàm hi vọng tận khả năng làm một vài việc vì đám người Diệp Tưởng.
Tiệc sinh nhật kết thúc, Vũ Phàm liền tiến vào mộng cảnh nàng xây dựng độc lập, hơn nữa mang theo Dante cùng Tịch Kính.
Địa điểm lựa chọn là một thành phố tới ngày tận thế.
“Đây là mô hình ta hao phí rất nhiều thời gian mới xây dựng nên.” Vũ Sóc chỉ về phía các góc thành phố, có thể nhìn thấy rất rõ ràng, trong thành phố, một số lượng kinh người những tang thi đang hoạt động.
“Đây là nơi thích hợp để thí luyện các ngươi. Ở trong này các ngươi sẽ không chết, nhưng những thống khổ nếm phải vô cùng chân thật.” Vũ Phàm nhìn hai đứa nhỏ nói:“Các ngươi có thể thi đấu, tiến hành liệp sát tang thi. Tang thi là quỷ hồn thuộc đẳng cấp thấp nhất, dùng làm đối tượng luyện tập cho các người không tệ. chờ khi các ngươi có chút thành tựu, chúng ta sẽ thưởng cho các ngươi vật nguyền rủa.”
“Cái này......” sắc mặt Tịch Kính biến hóa kịch liệt, bên dưới, quần thể tang thi thật quá mức khủng bố!
“Đừng lo lắng. Dùng vật nguyền rủa yếu nhất là có thể đối phó với bọn chúng. Ta sẽ cho các ngươi mỗi người một vận nguyền rủa loại khu quỷ, các ngươi chỉ cần phát huy là có thể giết chết một tang thi! Như vậy...... Đi thử xem!”[ chưa xong còn tiếp ]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.