Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Chương 59: Nơi trục xuất linh hồn (7)




“Chúng ta rời khỏi nơi này thôi.”
Diệp Tưởng hạ quyết tâm.
Hắn không có tin tưởng, dưới ánh Hồng Nguyệt đối mặt với quỷ triều.
Càng xâm nhập, ma cốc lại càng hiển lộ ra vẻ đáng sợ.
Điểm này Ám Hà cũng tán đồng. Tình huống trước mắt, đích xác là nên làm như vậy.
Vũ Phàm cũng đồng quan điểm, còn Lâm Tâm Du đang bị vây trong trạng thái thất thường, ai cũng không biết hiện tại nàng suy nghĩ cái gì.
Diệp Tưởng đứng lên bước về phía cửa lớn, đẩy cánh cửa ra!
Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, tùy thời sẽ phóng thích nghiệp hỏa hoặc là Lôi Đình. Còn Lục Đạo chuyển luân là thủ đoạn đáy hòm, hắn tạm thời còn chưa tính toán sử dụng.
Cửa mở ra.
Bên ngoài......
Không có một bóng người.
Diệp Tưởng thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Chung quy hành động kế tiếp là hoàn toàn vi phạm kịch bản, sẽ không còn dự trắc được kịch tình nữa.
Người đưa ra quyết sách này chính là Diệp Tưởng, hắn tự nhiên phải phụ trách sinh mệnh những người nơi này, đương nhiên không bao gồm Lâm Tâm Du. Long Ngạo Thiên còn chết trong tay hắn, hắn tự nhiên cũng không bỏ qua cho nữ nhân của tên đó.
Hồng Nguyệt......
Diệp Tưởng ngẩng đầu nhìn vầng Hồng Nguyệt, hắn cũng cảm giác được, Hồng Nguyệt đang không ngừng tiếp cận Ngân Nguyệt.
Cảm giác bất an bắt đầu nổi lên, hắn xiết chặt nắm tay.
“Đi thôi.”
Hắn bước ra một bước, những người phía sau cũng theo đó tiến ra.
Tiếp theo, đương nhiên là vẫn đi theo chỉ dẫn của dòng máu.
Mà một đường tiến lên này, bọn hắn cực kỳ áp lực.
Đầu óc của Lâm Tâm Du thủy chung không thể khôi phục, gửi tin nhắn hỏi thăm nàng không hề trả lời. Tựa hồ như, đầu óc nàng ta đã rơi vào trạng thái hỗn loạn.
Ai cũng không biết. Bước tiếp theo sẽ phát sinh cái gì.
“Ta có thể hỏi ngươi vấn đề này được không?” Lúc này, Lâm Tâm Du bỗng nhiên nhìn về phía nàng, nói:“Từ Vũ, ngươi có biết... những tượng đá kia là sao hay không?”
Lúc này mọi người đều lắp bắp kinh hãi.
Loại thời điểm như thế, sao có thể tùy tiện nói ra nguyên lời kịch!
Thế nhưng, Vũ Phàm lại ma xui quỷ khiến thế nào nói ra một câu.
“Giống như...... Ta lúc trước đã từng tiếp xúc qua những bức tượng như thế......”
Nói đến đây, nàng dường như nhớ ra:“Đúng...... Đúng vậy. Ta đã thấy qua...... quỷ hồn sau khi biến thành thạch đầu xuất hiện trước mặt ta... ta đã từng nhìn thấy....”
Lúc này. Diệp Tưởng cũng cảm giác hoảng sợ!
“Ngươi suy nghĩ cái gì vậy? Vũ Phàm!” Hắn vội vàng phát tin hỏi thăm:“Trong kịch bản căn bản không hề có lời kịch này! Ngươi không sợ ng sao?”
Thế nhưng, thật lâu sau vẫn không có tin nhắn trả lời.
“Vũ...... Vũ Phàm?”
Diệp Tưởng bỗng nhiên nhìn thấy trong đôi mắt Ôn Vũ Phàm, bị ánh trăng màu đỏ chiếu rọi ra một màu máu tươi mỹ lệ.
“Ta đã từng thấy, quỷ hồn bị biến thành thạch đầu, ở trước mặt ta từng chút một biến mất... cùng thời điểm kia rất giống...”
Như thế nào có thể?
Ôn Vũ Phàm lại thức tỉnh ký ức của Từ Vũ?
Nhưng vì sao nàng lại không thông qua nhắn tin kịch bản, thông tri cho Diệp Tưởng?
“Từ Vũ? Ngươi nói là...... Thật sự?”
Diệp Tưởng phát hiện, không có ng! Cái này cũng ý nghĩa, những lời vừa rồi của Vũ Phàm cũng không phải giả dối!
Như vậy...... Là thật? Câu kịch này là thật? Như vậy đến tột cùng đã có chuyện gì xảy ra?
“Ngươi lại thức tỉnh ký ức mới sao? Trả lời ta, Vũ Phàm!”
Nhưng, dưới vầng Hồng Nguyệt chiếu rọi, hai mắt đỏ bừng của Vũ Phàm lại chậm chạp không có khôi phục.
Lúc này, Diệp Tưởng hiểu được, nữ nhân đứng trước mặt hắn không phải Ôn Vũ Phàm, mà là Từ Vũ!
Nguyên lai, Thương bạch vu nữ cũng không phải quỷ hồn đầu tiên xuất hiện trước mặt đôi tỷ muội này sao?
Chỉ sợ, không chỉ là Từ Vũ, tình huống của Từ Tố cũng là như vậy. Lâm Tâm Du giờ phút này cũng là bị Từ Tố ảnh hưởng. Tuy rằng không biết tình tiết tiếp theo sẽ phát triển như thế nào. Nhưng nghĩ đến, chắc hẳn sẽ có liên quan rất lớn tới đôi tỷ muội này.
Thiện ác Song Tử...... chính là ý chỉ như vậy sao?
Chỉ sợ sẽ không đơn giản như thế.
“Ngươi còn nhớ rõ được những gì? Từ Vũ?”
Vuốt ve chính khuôn mặt mình, Vũ Phàm làm bộ đang tận lực nhớ lại.... cái này chỉ sợ không phải kỹ xảo biểu diễn, mà nàng thật sự đang lật tìm trong kho ký ức của mình!
Nàng...... nhớ được cái gì sao?
Thế nhưng, nào có thể dễ dàng như thế?
Thật lâu sau...... Nàng mới nói:“Không nhớ rõ. Ta tạm thời, chỉ nhớ được vài thứ như vậy. Không...... phải nói từ nhỏ đến lớn nhìn thấy qua quá nhiều quỷ hồn, cho nên ta cũng không dám xác định...”
Lúc này, nàng lại quay sang nhìn Lâm Tâm Du, hỏi:“Tỷ tỷ, ngươi...... có nhớ được không? Ngươi có từng nhìn thấy qua......”
“Không...... Không nhớ rõ...... Ta hoàn toàn không nhớ rõ......”
“Về quỷ hồn biến thành thạch đầu kia......” Diệp Tưởng thanh thanh cổ họng, hỏi:“Ngươi có nhớ chi tiết cụ thể hay không? Từ Vũ?”
Hắn muốn biết...... Ôn Vũ Phàm biến thành Từ Vũ đến trình độ như thế nào!
Hắn muốn biết điểm này!
Nhân vật phản khống đến tột cùng có thể làm ra tình trạng gì!
“Đó là...... Tại...... Tại......” Vũ Phàm nói đến đây, lại nhìn bốn phía, phân vân: “Không...... Không nhớ rõ...... Ta hoàn toàn không nhớ rõ......”
Thiện lương?
Lại nói...... thời điểm Diệp Tưởng nhận lấy kịch bản liền suy xét một vấn đề.
Thiện lương và tà ác, giới định như thế nào?
Chỉ là sẽ không thương tổn người sao? Thế nhưng trên thực tế, dựa theo lời tỷ muội Từ gia, trừ cha mẹ nuôi ra, không có những người khác chết trong tay quỷ hồn. Cho dù là ác linh Từ Tố nhìn được, dưới đa số tình huống cũng sẽ không tổn thương nàng. Như vậy, các nàng làm sao giới định được quỷ hồn nào là thiện lượng, quỷ hồn nào là tác ác?
Chẳng lẽ là lấy hình tượng dữ tợn của quỷ hồn làm nền tảng? Thực chỉ dựa vào điểm ấy sao? Thế nhưng đối với 1 người mà nói, một kẻ đã chết đi lại xuất hiện trước mặt mình, vô luận hình tượng có đáng sợ hay không, đều sẽ cảm thấy kinh hãi từ tận đáy lòng đi? Còn có thể suy xét, đối phương là thiện lương hay tà ác sao?
Giới định thiện ác, đến tột cùng là cái gì?
Mà giờ khắc này, quỷ hồn bị biến thành thạch đầu kia giống như bóng ma, xẹt qua trong đầu hắn.
Dựa theo chỉ dẫn của dòng máu, một hàng bốn người tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng sau khi chuyển qua một ngã rẽ, bọn hắn nhìn thấy được một màn!
Một tượng đá cứ như thế lẳng lặng đứng giữa đường!
“Này...... Đây là......” Vũ Phàm bỗng nhiên nói:“Trong số những tượng đá lúc trước, ta có từng thấy qua bức tượng đá này!”
Tượng đá kia thoạt nhìn là một thanh niên hai mươi mấy tuổi, thân thể hơi ngửa ra sau, trên mặt là bộ dáng kinh hoàng.
“Cẩn thận một chút.”
Đối với tượng đá này, Diệp Tưởng đã nâng lên cảnh giác 10 phần. Ai cũng không biết tượng đá này có đột ngột biến thành lệ quỷ hay không.
Khối tượng đá này hắn cũng có ấn tượng, bởi vì nó là bức tượng ở ngay phía bên trái tượng đá Tây Môn Khả Lệ!
Mọi người đi xuyên qua, tận lực kéo giãn khoảng cách với tượng đá, đồng thời tầm mắt vẫn luôn tập trung trên gương mặt tượng đá. Chỉ cần một tia biến hóa nhỏ bé, đều sẽ lập tức động thủ! Hiện tại hết thảy thay đổi đều không có kịch bản tham chiếu, không ai có thể đoán trước ngay sau đó sẽ phát sinh chuyện gì.
Diệp Tưởng có tin tưởng, trong nháy mắt tượng đá phát sinh biến hóa, hắn có thể dùng Tịch Tà thần lôi đem nó nổ nát!
Bất quá...... May mà cái gì cũng không xảy ra.
Lại chuyển đi tới giao lộ phía trước, bọn họ ngây dại.
Diệp Tưởng chỉ nhìn thấy, có ba tượng đá cứ thế đứng lẳng lặng giữa đường![ chưa xong còn tiếp ]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.