Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Chương 2: Hồng y cùng mộ địa




Hạ Hầu Huyến Âm lưng đeo ba lô leo núi, đi lại trong rừng núi.
Mười phút trước, nàng lạc mất tung tích nam tử mặc áo trùm kia.
Hắn và nàng mục đích giống nhau... đều muốn tới Mân sơn.
Lại nói, tuy rằng nói Mân sơn là cố hương tổ mẫu, thế nhưng nàng rất ít khi nghe cha mẹ nhắc tới tổ mẫu. Tổ mẫu là loại người nào đều không hề nói qua.
Chỉ là...... thời điểm Tổ mẫu qua đời, đã từng trở về Mân sơn một lần.
Nàng vẫn còn nhớ rõ, trước khi tổ mẫu qua đời yêu cầu nàng và mẫu thân rời đi, chỉ đơn độc nói chuyện với phụ thân. Tuy không biết nói cái gì, nhưng hẳn là không thể nói cho mẫu thân biết. Sau đó mẫu thân từng hỏi qua, thế nhưng phụ thân chưa bao giờ ngay mặt trả lời. Nếu không phải tổ mẫu nghèo rớt mồng tơi, chỉ sợ mẫu thân sẽ hoài nghi có phải bà bí mật cho phụ thân một khoản tài sản nào đó hay không.
Mặc kệ có phải hay không, chẳng lẽ cứ thế không quản tới nam nhân mang mũ trùm kia sao?
“Không được...... Không thể cứ thế buông tay, ta phải tiếp tục điều tra!”
Lòng tự trọng của Hạ Hầu Huyến Âm rất mạnh, là loại hình tương đối cố chấp. Một khi nàng nhận định chuyện gì đó, liền không dễ dàng buông tay.
“Nếu hắn cũng đi Mân sơn, như vậy...... có thể gặp lại nhau cũng không chừng......”
Tới hiện tại, bộ dáng lúc tổ mẫu qua đời nàng vẫn ghi tạc trong lòng.
Không biết vì cái gì, bộ dáng lúc đó của tổ mẫu rất kỳ quái. Nàng không sợ hãi tử vong đang tới, mà chỉ vội vàng dặn dò phụ thân điều gì đó.
Tựa hồ như... đối với cuộc sống vẫn tràn ngập lưu luyến.
Không biết vì cái gì, tựa hồ là vì nguyên nhân này, nàng đối với cố hương của tổ mẫu có phần không muốn xa rời. Bất quá lần này đến Mân sơn là nàng gạt cha mẹ. Lừa bọn họ nói bản thân đi du lịch vài ngày. Cha mẹ hỏi đi nơi nào, nàng liền nói đi Phúc Kiến.
Ở trong rừng núi đi lại hồi lâu, nàng dừng chân, chung quy cũng có chút mệt mỏi.
Nơi này đã có thể nhìn thấy Mân sơn.
Nàng ngồi xuống, từ trong ba lô lấy ra chai nước khoáng, uống vài ngụm, thở hổn hển miệng lẩm bẩm:“Cùng thời điểm năm đó... không có biến hóa bao nhiêu.”
Bất quá......
Tổng cảm giác thật hoang vắng.
Hơn mười phút sau, nàng nghỉ ngơi đủ liền gấp rút chuẩn bị lên đường, vừa đứng lên quay đầu lại, liền nhìn thấy một bà lão già cả lam lũ, má hõm cả vào, đứng ở trước mặt nàng!
“A! Ngươi......”
Bà lão mặc một thân quần áo mầu trắng, gương mặt thoạt nhìn, nói là một trăm tuổi cũng có thể tin.
“Ngươi......” Hạ Hầu Huyến Âm che ngực,“Ngươi làm ta sợ......”
Bà lão xem xét Hạ Hầu Huyến Âm, tiếp theo mở cái miệng đã rụng sạch răng, phát ra tiếng nói không rõ ràng:“Thanh Liên, là ngươi sao?”
A?
Xem ra là lão thái thái thần chí không được tinh mẫn.
Bất quá Thanh Liên...... cái tên này có chút quen thuộc?
Nàng bản không tính để ý tới, nhưng bà lão lại một phen nắm chặt tay Hạ Hầu Huyến Âm.
“Là ngươi, Thanh Liên...... Thanh Liên!”
Lão thái thái đột nhiên bóp cổ Huyến Âm!
“Chết đi...ngươi đi chết đi...”
Khí lực của lão thái thái lớn kinh người, hoàn toàn không giống như người già!
“Dừng...... Dừng tay a!”
Huyến Âm muốn đẩy ra, nhưng sức lực ngày càng yếu đi, sau đó không lâu, hai mắt đã bắt đầu trắng dã......
Đúng lúc này, bỗng nhiên một hắc ảnh xuất hiện, cầm chặt tay lão thái thái, hung hăng lôi ra sau!
Huyến Âm được thả ra liền ho khan, nàng nhìn lão thái thái cùng người cứu nàng.
Là nam tử mang mũ trùm đầu!
Hắn nhìn lão thái thái, nói:“Ngươi như thế nào lại ra đây? Ngươi biết thế nào là nghe lời không?”
Che cổ, Huyến Âm nhìn nam tử trước mắt, nói:“Ngươi...... Nàng là người thân của ngươi? Nàng là kẻ điên sao?”
Nam tử mang mũ trùm lạnh lùng nhìn nàng.
“Lăn.”
Trong miệng hắn, vỏn vẹn chỉ nói ra 1 chữ như vậy liền xoay người đỡ lão thái thái trở về.
“Lăn...... Lăn?”
Nàng vọt lên, túm lấy nam nhân kia hô:“Vừa rồi chính là giết người bất thành! Ngươi không nói lời xin lỗi ta còn chưa tính, ngươi cư nhiên còn muốn ta ‘Lăn’? Ngươi......”
Thế nhưng nàng đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, lập tức buông lỏng tay.
“Thanh Liên......” Lão thái thái lại chỉ Huyến Âm,“Ngươi là Thanh Liên, không sai! Ta muốn giết ngươi, giết ngươi......”
Nhưng vào lúc này, Huyến Âm bỗng nhớ tới một việc......
Không sai......
Thanh Liên là tên của tổ mẫu nàng!
Hạ Hầu Thanh Liên!
Phụ thân cũng từng nói, bề ngoài của nàng rất giống tổ mẫu thời trẻ.
“Mau cút đi, đây là cảnh cáo cuối cùng của ta.”
Lúc này, ánh mắt lão thái thái nhìn Huyến Âm, nếu ánh mắt có thể giết người mà nói... Huyến Âm tin tưởng bản thân đã chết vô số lần.
Nàng kêu Thanh Liên, ý chỉ tổ mẫu sao?
Rất có khả năng!
Tiếp theo, hắn liền mang lão thái thái tiến về phía sâu trong rừng rậm.
Nhìn nam tử và lão thái thái dần biến mất, nàng cũng tiến lên. Đương nhiên là bí mật theo dõi.
Không biết qua bao lâu......
Bất quá, địa hình nơi này tương đối phức tạp, hơn nữa khá gập ghềnh. Đi hồi lâu, Huyến Âm liền mất dấu hai người.
Lúc này, nàng đang đi lại trên một bãi đá. Mân sơn đã gần trong gang tấc.
Bỗng nhiên, nàng đem thân mình nấp sau một tảng đá!
Ở phía trước, có hai nam nhân mặc quần áo màu đỏ từ xa đi tới.
Bộ quần áo màu đỏ trên người hai nam nhân hoàn toàn may bằng tơ lụa, nhìn vào có vài phần quỷ dị. Nhìn thế nào cũng có cảm giác vài phần giống Đông Phương Bất Bại.
Tốc độ hai người kia rất nhanh, không bao lâu sau đã đi gần đến chỗ Huyến Âm ẩn nấp.
Huyến Âm lúc này bỗng nhiên tự hỏi:“Ta...... Vì sao phải trốn đi?”
Giờ phút này, một nam tử trong đó mở miệng:“Dạ Vương...... Hôm nay sẽ trở về?”
“Phải.”
“Ta không muốn nhìn thấy hắn......”
“Ngậm miệng.”
“Vâng......”
Ánh mắt hai người giống như là cương thi, không hề thấy chút sinh khí nào!
Rất nhanh, hai người biến mất ở phía cuối con đường núi.
Huyến Âm lúc này mới nhô đầu ra.
“Hai đại nam nhân ăn mặc lòe loẹt như vậy...... Cảm giác thật kì quái.”
Tiếp theo, nàng lại nhìn về phía Mân sơn, tiếp tục tiến lên.
Nàng men theo con đường núi tiến về phía Mân sơn.
Trong trí nhớ, phụ thân rất ít khi nói tới Mân sơn. Đây là nơi hoàn toàn không tìm thấy trên bản đồ, một nơi cực kỳ thần bí.
Nếu nhất định phải nói...... Chính là nơi này vẫn giữ lại phong tục thổ táng. Nàng cho đến nay vẫn còn nhớ, ngày đưa tang tổ mẫu, tổ mẫu được chôn tại nơi khi còn sống sớm đã tuyển chọn. Mà khối mộ địa kia chính là dưới chân núi. Nguyên bản, người già khi còn sống chọn chỗ chôn tốt cũng không kỳ quái. Thế nhưng trong trí nhớ của nàng, thời điểm đem quan tài tổ mẫu chôn vào mộ địa, biểu tình của mọi người rất kỳ quái.
Không phải loại cảm xúc thương tiếc......dường như chỉ là làm theo phép mà thôi. Mọi người đối với chuyện này không hề biểu lộ ra chút tình cảm nào.
Hoàn toàn...... không giống như cáo biệt người đã khuất.
Nhất là phụ thân...... sau khi tổ mẫu nhập thổ vi an, thời điểm rời khỏi Mân sơn, tốc độ phụ thân lái xe đặc biệt nhanh, hơn nữa còn đặc biệt nói một câu.
“Ta sẽ không bao giờ trở lại, sẽ không bao giờ!”
Không phải rất kỳ quái sao?
Mộ của Tổ mẫu ở nơi này, thân là con trai không phải nên thường xuyên tới tảo mộ hay sao? nhưng phụ thân lại thực hiện lời nói đó rất triệt để. Vô luận là ngày giỗ của tổ mẫu, tết Trung Nguyên, hay là tiết Thanh Minh, một lần cũng chưa từng trở về.
Nếu đến đây nơi này......
Không bằng...... Đi xem mộ tổ mẫu như thế nào?
Trong trí nhớ, nàng vẫn còn nhớ rõ mộ của tổ mẫu.
Mân sơn...... dường như không có bao nhiêu thay đổi.
Không mất bao lâu nàng liền tìm được khu mộ địa kia.
Mà quy mô khu mộ địa so sánh với năm đó đã tăng lên vài lần.
“Cái này... nhiều bia mộ như vậy?”
Bởi vì là thổ táng cho nên khoảng cách giữa các nấm mộ khá lớn. Chính vì vậy, muốn tìm mộ tổ mẫu của nàng, dường như có chút khó khăn.
“Hạ Hầu Thanh Liên...... Nếu không phải vì lão thái thái kia, ta còn thực không nhớ ra......”
Mà lúc này, nàng bỗng nhiên chú ý tới, có một nữ tử mặc quần áo màu đỏ đang đứng trước một nấm mộ.
Nàng lập tức chậm rãi bước qua.
Quần áo trên người nữ tử kia cùng với hai nam nhân lúc nãy hoàn toàn giống nhau!
“Cái kia...... Xin hỏi?”
Nữ tử ngẩng đầu, nhìn về phía Huyến Âm.
“Ngươi...... Có biết mộ của Hạ Hầu Thanh Liên ở nơi nào không?”
Nháy mắt người kia nghe được cái tên Hạ Hầu Thanh Liên, sắc mặt...... Triệt để thay đổi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.