Thừa nhận vinh diệu aura nhân vật chính đương nhiên cũng phải trả một cái giá thật lớn.
Hạ Hầu Dạ Vương chính là như thế.
Ưu thế lớn nhất của hắn là nhận được aura siêu nhiên xa xa vượt qua
nhân loại bình thường. Nhưng đại giới phải trả giá chính là hết thảy
nhân vật đều lấy giết chết hắn làm mục tiêu.
Đem nhân vật chính giết chết, trong bất cứ tác phẩm nào đều tuyệt
không có khả năng làm được, cho dù giết chết cũng có thể lập tức sống
lại. Thế nhưng thế giới rạp chiếu phim Địa Ngục lại không có bốn chứ
“không có khả năng”.
Giờ phút này......
Bên trong một ôn tuyền cánh hoa phiêu tán là một nữ tử cả người trần trụi.
Hai bờ mông của nữ tử cong nẩy theo một đường cong kinh người, mà
trước ngực nàng hai luồng cao ngất đủ để làm tất cả nam tử điên cuồng,
da thịt toàn thân có thể nói không có tỳ vết đáng nói.
Trong hơi nước mờ mịt mơ hồ chiếu rọi dung nhan khuynh quốc khuynh thành của nữ tử.
Nàng đi đến trung tâm ôn tuyền, chậm rãi ngồi xuống, hai luồng nhũ phong cao ngất bị cánh hoa bao trùm.
Bên cạnh ôn tuyền, bọn hồng y thị nữ không ngừng đem cách hoa trong lẵng rắc lên mặt nước.
Trước khi nhật thực toàn phần đến, mọi người trong Hạ Hầu gia tộc,
đặc biệt người trong tông tộc đều sẽ cẩn thận tắm rủa dâng hương.
Hạ Hầu Thái Lam ở bên trong ôn tuyền cảm thụ làn nước ấm áp, tương phản, trong lòng nàng lại dị thường rét lạnh.
Nàng đọc lại kịch bản một lần lại một lần, đem tất cả lời kịch đều thuộc làu làu.
Nàng từ trong nước nâng lên một đống cánh hoa, chậm rãi đem chúng thổi bay.
Cánh hoa khẽ phiêu tán lại rơi lên mặt nước.
Từ trong kịch bản cũng có thể nhìn ra, Hạ Hầu Dạ Vương là hiện thân
của hắc ám, chỉ là loại hắc ám này cũng đồng dạng nảy sinh trong lòng
nàng.
Không phải như vậy sao?
Diệp Tưởng?
Nàng nhắm hai mắt lại.
Sinh tồn ở trong địa ngục, chung quy là thân bất do kỷ. Vô luận là
nhân vật nào, cuối cùng vẫn phải dựa theo yêu cầu kịch bản mà sắm vai.
Cuối cùng, thời điểm bản thân không còn là bản thân mới phát hiện, đây
là sinh tồn chi đạo trong
địa ngục.
Thần hay là Ác Ma, nguyên lai cũng chỉ là theo chuyển biến của diễn viên mà tùy thời đổi chỗ mà thôi.
Đối với Hạ Hầu Thái Lam mà nói, Hạ Hầu Dạ Vương là đối tượng tất yếu
phải giết chết. Thế nhưng từ một nguyên nhân nào đó, ám sát Hạ Hầu Dạ
Vương là một chuyện dị thường khó khăn.
Thế nhưng, nhật thực toàn phần đến là một cơ hội tuyệt hảo cho bọn
họ, một khi qua đi sẽ không còn cơ hội giết chết Hạ Hầu Dạ Vương!
Một khi cơ hội này đến, nàng cũng sẽ động thủ!
Chỉ là, làm như thế nào giết chết Hạ Hầu Dạ Vương. Kịch bản trước mắt còn chưa lộ ra chút manh mối nào. Hiển nhiên là tránh cho việc diễn
viên tự tiện hành động.
Sau khi tắm rửa xong, thay một thân đồ đỏ, Thái Lam đi ra khỏi phòng tắm. Mà ở đó đã có người chờ nàng.
Hạ Hầu Phương Diễn, Hạ Hầu Lục Sinh.
Hai ly hương trà được hồng y nữ phó đưa tới, bưng đặt ở trước mặt hai huynh đệ.
“Đây là lá trà đặc trưng của gia tộc, ta cũng chỉ được phân năm cân
mà thôi, rất quý báu.” Nàng mỉm cười nói:“Các ngươi cứ từ từ thưởng
thức.”
“Sớm nghe nói Thái Lam ngươi nhận được sự yêu thích của gia chủ, lời
ấy quả nhiên không giả.” Phương Diễn hơi nâng chén trà lên, lại không
vội mà uống, quan sát lá trà xanh biếc lắng đọng dưới đáy ly.
Tầm mắt Thái Lam cơ bản đều tập trung lên người Hạ Hầu Phương Diễn.
“Bất quá...... Ta nghĩ các ngươi tới chơi, không có khả năng tới để uống trà đi?”
Hạ Hầu Phương Diễn rốt cuộc nhẹ nhấp một ngụm nước trà, lại nhìn sang Thái Lam vừa tắm xong, càng thêm vẻ thanh lệ động người, mím môi cười
nói: “Chuyện chúng ta muốn làm giống nhau.”
Nhưng thái độ của Hạ Hầu Thái Lam lại khác với trong tưởng tượng của Phương Diễn.
“Không tất nóng vội.” Thái Lam đan mười ngón tay vào nhau, ý vị quan
sát Phương Diễn:“Muốn giết hắn, đầu tiên phải cam đoan lấy được bản đồ.”
“Điểm này, chúng ta đương nhiên biết.”
“Không, các ngươi không biết.” Thái Lam nói tới đây, thái độ lại càng trở nên lạnh lẽo:“Địch nhân lớn nhất của chúng ta cũng không phải ‘Dạ
Vương’, không phải sao?”
Nói tới đây, Phương Diễn tự nhiên hiểu nàng đang nói gì.
“Cho dù có ‘Bản đồ’, chuyện chúng ta cần làm chính là tiến vào âm phủ, ngươi nên biết đi?”
Trong nhất thời, không khí liền trở nên âm trầm.
Ngoài cửa sổ, bên ngoài Thái Dương hình tròn, xuất hiện một vầng màu đen.
Hiện tượng này hoàn toàn khác với bất cứ hiện tượng nhật thực toàn phần nào.
“Chúng ta phải thông qua bản đồ,‘An toàn’ xuất nhập âm phủ cùng dương gian. Trong quá trình này sẽ phát sinh chuyện gì ai cũng không đoán
được.”
Lúc này, Lục Sinh nghi hoặc hỏi:“Không phải có bản đồ là có con đường ‘An toàn’ rồi sao?”
“Không có cái gọi là con đường tuyệt đối an toàn. Trước mắt lối vào
chúng ta có thể thăm dò được đều phải dựa vào việc phát tiền âm phủ chế
tạo ra con đường ‘An toàn’ mà thôi. Thế nhưng, một khi chân chính tiến
vào âm phủ, các ngươi cho rằng...... còn có khu vực an toàn như vậy
sao?”
Không khí trở nên nghiêm túc hẳn lên.
“Cho dù là mạnh mẽ như gia chủ, một khi xâm nhập âm phủ cũng vô pháp
cam đoan tuyệt đối an toàn.” Thái Lam nói đến đây không khỏi nhìn ra
ngoài cửa sổ, hình dángThái Dương được bao bởi một vòng tròn màu
đen:“Cho nên trước lúc đó, chúng ta vẫn cần ‘Dạ Vương’. Đây cũng là
nguyên nhân quan trọng vì sao gia chủ để hắn sống đến ngày hôm nay.”
Phương Diễn lộ ra thần sắc suy nghĩ.
“Không thể thử bàn bạc với hắn sao?” Lục Sinh đưa ra ý kiến bất
đồng:“Thực ra cũng không phải nhất định phải cùng hắn ngươi chết ta sống đi? Một khi chúng ta......”
“Ta hỏi ngươi một vấn đề.” Phương Diễn đem chén trà đặt xuống cái bàn bên cạnh, hỏi:“Nếu có một người, có thể kêu ngươi canh ba chết, ngươi
tuyệt đối không có năng lực sống tới canh năm, như vậy ngươi sẽ cho phép người như thế tồn tại trên thế giới này sao?”
Không khí liền trở nên có một chút lãnh liệt.
“Chúng ta từ nhỏ đến lớn khi nhục Dạ Vương, đủ để có thể viết thành
một quyển sách, mà lấy tính cách có thù tất báo của hắn, làm sao có khả
năng bỏ qua chúng ta? Thỏa hiệp? Tuyệt không có khả năng. Lục Sinh,
ngươi tốt nhất nên triệt để đánh nát ý nghĩ này đi!”
Nhưng mà biểu tình của Lục Sinh lại không cho là đúng.
Thực hiển nhiên, nhân vật Hạ Hầu Lục Sinh này cùng Hạ Hầu Phương Diễn có khác biệt nhất định.
Hắn thuộc về cái loại điển hình ‘cỏ đầu tường’. Nói cách khác, đều
không muốn đắc tội chết với cả hai phương, như vậy cuối cùng, vẫn là còn đường để cứu vãn.
Một khi Dạ Vương trở thành người thắng cuối cùng thì làm sao? Nói vậy còn không bằng cúi đầu xưng thần, đổi lấy cơ hội sống sót. Kế hoạch
giết chết Dạ Vương quả thực có quá nhiều biến số. Một khi thất bại, hậu
quả quá mức đáng sợ.
Hạ Hầu Lục Sinh rất hiểu Dạ Vương.
Hắn là loại người có mỹ đức tuyệt đối không “Khoan thứ”. Phàm là người đắc tội với hắn, phải trả giá gấp trăm lần!
Bên trong tầng hầm.
Hạ Hầu Dạ Vương đưa Hạ Hầu Huyến Âm rời khỏi nơi này.
“Nhớ kỹ chuyện mà ta muốn làm.”
“Ta hôm nay...... sẽ giết rất nhiều người. nhưng phàm là người mang
họ ‘Hạ Hầu’, một kẻ cũng không dư thừa, ta sẽ làm bọn hắn toàn bộ tiến
vào âm phủ, một kẻ cũng không lưu!”
Lúc này, Dạ Vương tựa hồ vừa ý thức được đứng trước mặt hắn cũng là
một kẻ mang họ “Hạ Hầu”, nói:“Đương nhiên, ngươi và ta là ngoại lệ.”
Một cũng không chừa...... Toàn bộ giết chết![ chưa xong còn tiếp..]
ps: Ta không biết độc giả là lấy cái gì logic lý giải thành Huyến Âm
diễn viên là tam trọng môn đại năng nữ nhi? Ta chỉ là chọn lựa diễn
viên Nguyên Huyết Tầm hảo không hảo?