Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Chương 31: Âm ti




Trên một con đường núi hiu quạnh, một đội ngũ màu đỏ đang tiến lên, mà ở phía trước nhất của đội ngũ là hai cỗ kiệu.
Ở phía sau đội ngũ cũng đồng dạng có một cỗ kiệu.
Bên trong cỗ kiệu phía sau, Hạ Hầu Dạ Vương ngồi ở đó, mà chung kiệu với hắn còn có Huyến Âm.
“Chúng ta đây, là đang đi đâu?”
Huyến Âm sau khi trầm mặc một hồi vẫn là không thể kiềm được mở miệng hỏi.
Nàng đương nhiên biết, Dạ Vương xưa nay im lặng là vàng, hơn nữa, nếu là sự tình hắn không chủ động lên tiếng, cho dù hỏi thăm cũng là vô dụng.
Thế nhưng...... Huyến Âm đã thức tỉnh năng lực linh môi lại cảm giác bất an mãnh liệt.
“Nhìn thấy hai cỗ kiệu phía trước hay không?” Dạ Vương lẩm bẩm nói:“Trong đó có một cỗ là của gia chủ.”
“Phải, ta biết. Như vậy...... cỗ kiệu khác là?”
Căn cứ những gì trước mắt nàng biết, gia chủ phu nhân sớm đã qua đời, nguyên nhân là vì tử kỳ đã đến. Gia chủ Hạ Hầu Địa Tạng nguyên bản có một nhi tử, tên là Hạ Hầu Tần Quảng.
Tần Quảng, chính là tên của diêm vương thứ nhất trong Âm Ty Thập Điện Diêm La. Cũng là vị Diêm La vương tương đối nổi tiếng trong dân gian. Trong sự đặc thù của dòng họ Hạ Hầu này, Huyến Âm tin tưởng, cái này tuyệt đối không phải trùng hợp.
Chẳng qua...... cỗ kiệu được đi song song với gia chủ, sẽ là ai?
Là ai?
“Cỗ kiệu còn lại kia......”
“Ngươi cho rằng? Là ai đây?”
Sẽ là ai?
Huyến Âm suy tư một hồi, lập tức một ý nghĩ khủng bố lóe lên trong đầu!
“Chẳng lẽ......”
Cái đáp án kia làm cho người ta sợ hãi quá mức, nàng giờ phút này có thể nói là cảm giác khó có thể tin tưởng.
Vừa định mở miệng. Bỗng nhiên nàng nghe bên ngoài truyền đến một tiếng “Phù phù”!
Huyến Âm nhanh chóng nhìn ra bên ngoài...... Quả nhiên, có nô bộc hồng y ngã xuống đất!
Cũng giống như thời điểm kia!
“Không cần quản bọn hắn.” Dạ Vương tỏ thái độ không hề khác biệt với Tiêu Nham:“Đối với gia tộc chúng ta, bọn hắn chỉ là nô bộc mà thôi.”
Huyến Âm đối với điều này không còn tỏ vẻ dị nghị, cũng sẽ không hành động ngu ngốc như trước nữa.
Về phần gia tộc Hạ Hầu, có quá nhiều bí ẩn, thế nhưng, Dạ Vương sẽ không nói cho nàng biết.
“Thi cốt bên trong tầng hầm kia......” Huyến Âm bỗng nhiên nói:“Có phải là đám nô bộc hồng y hay không?”
Dạ Vương lạnh lùng nhìn nàng, lại từ chối cho ý kiến. Cái này cùng nghĩa với đồng ý
“Bọn họ đối với gia tộc các ngươi, quả nhiên là nô bộc. Cho dù chết cũng sẽ không có nơi để mai táng chính mình, mà bị các ngươi......”
“Trên thế giới này, con người không có bình đẳng. Có ‘Chủ’ cũng sẽ có ‘Nô’. Đồng dạng...... Có ‘Vương’ cũng sẽ có ‘Thần’. Đây là giới hạn không thể đi quá.”
Thời điểm nói tới chữ “Vương”, Dạ Vương cố ý tăng thêm âm điệu, thậm chí trong ánh mắt còn lộ ra một tia khát máu!
“Ngươi cho rằng, ngươi là ‘Vương’ sao?”
Huyến Âm không biết như thế nào lại đưa ra vấn đề dễ làm Dạ Vương động nộ.
“Ta sẽ ngồi lên ‘Vương tọa’ kia.” Dạ Vương dùng âm thanh lạnh lẽo có thể đông cả địa ngục nói:“Sau đó, chính là lúc ‘Thẩm phán’.”
Huyến Âm không nói thêm điều gì.
Nàng đã phỏng đoán được sự tình kế tiếp mà gia tộc Hạ Hầu muốn làm, cũng biết cỗ kiệu khác là sao.
Thái Dương cơ hồ đã bị bóng tối che phủ, thời khắc nhật thực toàn phần cũng chính là lúc âm mạch trên Mân sơn bị kích phát toàn diện. Lúc này, cả ngọn núi đều có vẻ quỷ khí sâm sâm.
Rốt cuộc...... bóng tối bao phủ toàn bộ đại địa. Bất quá.... Huyến Âm hiện tại xưa đâu bằng nay, nếu nàng lúc này xốc mành kiệu lên vẫn có thể nhìn thấy cảnh tượng chung quanh.
Nhưng vào lúc này, Dạ Vương lại kéo tay nàng.
“Không cần nhìn. Hiện tại là thời điểm nhật thực toàn phần, tiền âm phủ...... Không hẳn hữu dụng. Nô bộc hồng y bên ngoài kia chính là hy sinh thay cho chúng ta.”
Tay Huyến Âm run nhè nhẹ.
“Chúng ta...... Đã tiến vào ‘Chỗ đó’ sao?”
Tay nàng run rẩy biên độ càng ngày càng lợi hại, mà đồng thời nàng cũng cảm giác được, giờ phút này nhiệt độ càng ngày càng thấp, cái này không phải là nhiệt độ không khí bình thường, mà là.... âm khí chân chính!
“Hư --” Dạ Vương làm ra thủ thế im lặng, hạ giọng:“Không cần lo lắng, lần này đều là nô bộc bài danh trong vòng 100, có thể đủ chống đỡ được đến......”
Huyến Âm cảm giác dạ dày quay cuồng.
Bài danh một trăm? Nguyên lai con số chính là bài danh của nô bộc. Như vậy, ba mươi hai chẳng phải là một bài danh khá cao sao? Cũng khó trách có thể đảm nhiệm chủ quản tại nghĩa trang Nhâm Thủy.
Chỉ là đối với Hạ Hầu gia tộc mà nói, đám nô bộc hồng y thật sự thuần túy chỉ là tiêu hao phẩm!
Khí tức âm trầm càng ngày càng đậm, vị trí Huyến Âm ngồi không khỏi cảm thấy run rẩy.
“Chúng ta hiện tại đang ở nơi nào?”
Thời điểm Huyến Âm nói chuyện, hàm răng không nhịn được va vào nhau, dẫn đến lời nói không được rõ ràng.
“Ngươi vẫn là không biết thì tốt hơn.”
Nhưng mà một câu như vậy so với trả lời còn khủng bố hơn.
“Không cần sợ, có gia chủ, còn có ‘Ta’ ở đây.”
“Phải...... Phải không?”
“Không bằng ngươi ngủ một giấc, khi tỉnh dậy có lẽ đã đến nơi.”
“Thật sự...... Không có nguy hiểm sao?” Nhưng Huyến Âm vẫn không yên lòng.
Dạ Vương nhìn bộ dáng sợ hãi không chịu nổi của nàng, nụ cười lạnh trên mặt càng thêm nồng đậm:“Chút trình độ này đã sợ rồi? Nếu nhất định phải nói, nguy hiểm...... Đương nhiên là có. Chúng ta chung quy không phải đi du ngoạn. Chung quy nơi chúng ta đi có không ít khu vực bản đồ không ghi rõ, còn có vài nơi, cho dù là gia chủ... cũng chỉ có thể như con kiến, vô vọng cầu sinh!”
Con kiến!
Trong đầu, hiện ra cảnh tượng biển địa ngục trùng trên núi St. Diois cùng với tầng tầng quỷ triều trong trường trung học Quảng Nguyệt!
Khi đó chính mình...... Còn có Diệp Tưởng, không phải đều là con kiến sao?
Đây là một con đường hung hiểm vạn phần, theo thời gian trôi qua, nhất định sẽ xuất hiện kẻ hy sinh nhiều đếm không được. Các diễn viên biết điều này, nhưng lại chỉ có thể tiến về phía trước.
Trong bộ phim kinh dị cuối cùng, không có khái niệm NG.
Không có đường lui đáng nói!
Bộ điện ảnh này cũng không phải vài bộ “Phim dở” có thể so sánh.
Bọn họ còn là con kiến, như vậy những diễn viên hạng 2,3 kia, thậm chí diễn viên hạng a được tính là gì? Chẳng lẽ ngay cả con kiến cũng không bằng?
Đây là mượn lời kịch trong kịch bản để nói cho họ, bộ điện ảnh này hung hiểm tới trình độ nào!
Không biết lại qua bao lâu......
Cỗ kiệu dừng lại.
Lúc này, Dạ Vương nhanh chóng làm thủ thế im lặng trước mặt nàng, đồng thời hắn tự thân đem khí tức cả người hạ xuống, hô hấp và nhịp tim dường như không còn tồn tại.
Huyến Âm không biết lúc này bên ngoài cỗ kiệu đang phát sinh chuyện gì, nhưng... trong lòng cũng có một ít phỏng đoán.
Đoạn thời gian chờ đợi này, tràn ngập áp lực.
Hai tay nàng ôm lấy đầu gối, đầu cúi hơi thấp, từng giọt mồ hôi lạng ngừng kết trên trán theo đó rơi xuống mu bàn tay. Trong quá trình này, nàng thậm chí không dám thở mạnh.
Thậm chí nàng cũng không dám thả ra cảm giác Linh môi, bằng không có thể biết rõ bên ngoài đang xảy ra chuyện gì. Bất quá, ngay cả như vậy, nàng vẫn mơ hồ có chút cảm ứng.
Tay nàng vươn ra bắt lấy bàn tay Dạ Vương.
Giờ này khắc này nàng không hề có bất cứ cảm giác an toàn nào.
Cho dù lúc trước bị vây trong vô tận quỷ triều cũng không bằng sợ hãi giờ phút này.
Đây chính là... bộ phim kinh dị cuối cùng!
Thái Dương đã không còn tồn tại, đã bị hắc ám tinh La Hầu chi phối.
Trong truyền thuyết, La Hầu là ngôi sao âm phủ hắc ám, chính là tượng trưng cho tai ách, tử vong.
Nhưng mà, khiến Huyến Âm không nghĩ đến là... Dạ Vương cũng đồng dạng cầm thật chặt tay nàng. Tuy rằng bàn tay kia tràn ngập hàn ý, thế nhưng trong nội tâm Huyến Âm lại có một tia ấm áp.
Chung quy, nam nhân này là nhân vật chính có aura nhân vật chính! Hắn chưa tới kết thúc, quả quyết sẽ không chết!
Tuy rằng hắn không nói thêm cái gì, nhưng hành động này là đang trấn an nàng, không có việc gì.
Nhưng đúng vào lúc này, bỗng nhiên mành kiệu xốc lên! Thứ gì đó xông vào!
Huyến Âm thiếu chút nữa kêu lên thảm thiết, Dạ Vương mau chóng bịt miệng nàng lại.
Nàng nhìn qua.
Nhìn này cũng không phải là dùng mắt thường, thái dương đã bị hắc ám thôn phệ khiến mắt nàng không thể thấy rõ, chỉ có thể thông qua Linh môi để thay thế thị giác.
Đó là......
Cô Hoạch điểu!
Cô Hoạch điểu từng nhìn thấy ở sơn trang Hạ Hầu gia!
Chỉ là một lần này Cô Hoạch điểu bay vào, so với con lúc trước lớn hơn, hơn nữa âm khí tản ra càng thêm dày đặc!
Cô Hoạch điểu lập tức phát ra tiếng kêu quái dị, thanh âm kia, giống như một nữ nhân đang khóc thảm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.