“Vì cái gì... lại đưa tấm địa đồ này cho ta?”
Huyến Âm không thể hiểu nổi... thiếu nữ này thật sự rất khác thường.
“Đem đi đi... Ngươi là người nhà Hạ Hầu ư? Ngươi liệu có biện pháp nào giải tà thuật trên tấm địa đồ này?”
“Tà thuật? Cái này rốt cuộc là chuyện gì?”
“Ta cũng không biết... Ta thật sự không biết... Thế nhưng, nãi nãi làm ta cảm thấy rất khác thường, thực sự rất khác thường...”
Nàng lúc này bỗng nhiên đè thấp âm thanh: “Nãi nãi tỉnh lại... ngươi
nhỏ tiếng chút, không được nói! Nhớ kỹ, cất tấm địa đồ này đi, nhất định phải giữ lấy nó, tuyệt đối không được rời khỏi tay! Tuyệt đối!”
Hiển nhiên... Thiếu nữ kia lúc này đang rất hoảng loạn.
Nghĩ đến lão bà kia khiến Huyến Âm cảm giác có chút khác thường. Hơn
nữa liên tưởng tới lão thái bà lúc trước bóp chặt cổ nàng. Tất cả chuyện này rốt cuộc là như thế nào đây?
Hết thảy... Từ khi mới bắt đầu đã không bình thường...
Từ khi gặp được nam nhân đội mũ trùm đầu kia, mọi chuyện bắt đầu trở nên...
Nàng đưa mảnh địa đồ lên trước mặt xem xét.
Thực quỷ dị... Một khi rời mắt khỏi nó, liền hoàn toàn không thể nhớ được đường đi, chỉ có tiếp tục nhìn mới có thể...
Nhưng vào lúc này, hai mắt nàng đột nhiên phát hiện tại rìa địa đồ, chỗ bị xé ra kia.
“Ta...”
Nắm chặt tấm địa đồ, nàng không biết thân thể tại sao lại tự nhiên run rẩy.
Đột nhiên, một tiếng sấm nổ vang bên tai! Tấm địa đồ từ trên tay rơi xuống đất!
Lát sau, nàng mới cảm giác tỉnh táo trở lại.
“Vừa rồi... đã xảy ra chuyện gì? Vì cái gì mà ta cảm giác... Muốn dựa theo đường đi trên tấm địa đồ này... Đi qua... xem?”
Đây là vì cái gì?
Bỗng nhiên một trận gió bên ngoài cửa sổ thổi tới, muốn cuốn tấm địa đồ ra bên ngoài cửa sổ!
Nàng hoảng sợ. Vội vàng chồm người lên chộp lấy, may mắn... còn thiếu chút nữa liền bay ra ngoài cửa sổ.
Nàng nhanh chóng tiến lên đóng cửa sổ lại, sau đó nhảy lên trên
giường, dùng chăn đắp kín cả người, đồng thời nắm chặt tấm địa đồ trong
tay.
Nàng nhớ lời thiếu nữ kia dặn... Tuyệt đối không được để rời tay...
Tuyệt đối... Không được rời tay...
Không được... Rời tay...
Không lâu sau đó, nàng mơ màng ngủ thiếp đi.
Trong lúc ngủ mơ...
Nàng lái xe vùn vụt trên một con đường quốc lộ. Mà nàng thi thoảng
quay đầu lại... nàng nhìn thấy Quân Hạo rõ ràng chết rồi, cứ thế ngồi ở ghế sau cùng nàng...
Sau đó, nàng nhấn chân ga, đem chiếc xe lao đi vùn vụt.
Thế nhưng, vào lúc này, quốc lộ phía trước tự dưng xuất hiện một người.
Người kia...
“Nãi Nãi?”
Chiếc xe trực tiếp đụng thẳng vào người bà nội.
Thân thể Bà nội đập vào cửa kính xe, đối diện với Huyến Âm lộ ra một nụ cười quỷ dị!
“Ngươi trốn không thoát...”
“A a a a a a a!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Thời điểm nàng giật mình tỉnh lại, trước mặt nàng là gương mặt lão bà kia... cứ thế nhìn chăm chăm vào mặt nàng!
“Ngươi... Tỉnh rồi.”
“A... Ta...”
Lão bà dùng giọng điệu khàn khàn nói: “Mưa đã tạnh. Ta tự mình đưa ngươi xuống núi.”
“Vâng... Ta... Ta đã biết...”
Nàng nhanh chóng đem tấm địa đồ trong chăn nhét vào trong túi.
“Mau đứng lên. Quần áo đã khô. Mặc xong rồi lập tức đi ngay.”
Đi?
Thế nhưng...
Hiện tại nàng lại không muốn đi.
Tấm địa đồ kia có ma lực cực quỷ dị, sẽ khiến người ta muốn đi tới thăm dò một phen.
Chính nàng cũng không biết bản thân mình làm sao. Lúc này nàng thực
sợ hãi sẽ khiến cho lão thái bà phát hiện, nàng đem tấm địa đồ giấu trên người. Thậm chí, thời điểm bị lão bà nhìn, nàng đều có loại cảm giác có tật giật mình.
“Cô nương kia đâu rồi? Ta muốn nói với nàng vài lời trước khi đi...”
“Nàng ở nhà dưới. Lập tức theo ta, ta đưa ngươi xuống dưới núi.”
“Không... Không cần đưa, ta có thể tự đi một mình...”
“Ngươi còn muốn tính toán trở lại sao?”.
“Không... Không phải, ta sẽ không trở lại...”
Nhưng ánh mắt lão thái bà lúc này dường như đột ngột lồi ra, giống như muốn nhìn xuyên qua thân thể nàng vậy.
“Ngươi còn tính toán muốn trở lại sao?”.
Hoàn toàn là cùng một câu nói, nhưng âm lượng được đề cao lên rất nhiều.
Khuôn mặt cũng trở nên vặn vẹo, vô số nếp nhăn chen chúc với nhau, tựa
như sắp biến thành từng lưỡi đao bén nhọn... thật khủng bố.
“Ta... Ta sẽ không trở lại...”
“Ngươi còn muốn trở lại sao?”.
Lúc này, gương mặt lão bà cơ hồ dán sát vào mặt nàng. Nàng bỗng nhiên có cảm giác, lão thái bà trước mặt sẽ giống như lão bà nổi điên hôm
qua, bóp lấy cổ nàng!
“Được... Ta, ta biết, ta sẽ đi...”
Vì cái gì... lại đuổi nàng giống như ôn dịch? Vì cái gì?
Mân sơn tràn ngập vô số bí ẩn.
Còn có... Tấm ảnh chụp kia..
Lúc ấy, nam nhân đội mũ dường như muốn nói gì đó với nàng, muốn nàng nhớ lại những gì đã quên trước đó...
Trên ngọn núi này chỉ sợ có bí mật không thể cho ai biết.
Bí ẩn nào đó không thể tưởng tượng được...
Tại lúc nàng nói ra những lời này, lão thái thái rốt cuộc khôi phục nguyên dạng.
“Mặc quần áo, lập tức đi.”
Đổi quần áo, xác nhận tấm địa đồ vẫn nằm trong túi, nàng liền cùng lão bà đi ra khỏi phòng.
Lúc này... Đã là đêm khuya.
“Hiện tại là... Ban đêm sao?” Điều này làm Huyến Âm cảm thấy sửng
sốt, vừa rồi vì cửa sổ đóng cho nên nàng còn tưởng rằng chính mình ngủ
đến trởi sáng rồi chứ!
“Hiện tại... Hiện tại muốn ta rời đi sao? Khuya như vậy, không thể chờ đến ban ngày sao?”
Nếu trời đổ mưa có thể cho nàng tạm thời ngủ lại, vì cái gì nhất định khuya như vậy phải rời đi?
Nhưng lão bà lạnh lùng nói: “Ta không thể giữ ngươi đến ngày mai. Đến ngày mai, ta cần làm một vài thứ.”
“Nhưng...”
“Đi theo ta.”
Lão bà này thật không bình thường... rất không bình thường!
Huyến Âm giờ phút này không chút nghi ngờ, nếu nàng không đi, bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra với mình! Bất cứ chuyện gì!
Cứ như vậy... Đi theo sau lão bà tiến về phía trước. Mà mỗi lần đi
được mười bước đến mười lăm bước, lão bà sẽ quay đầu lại nhìn nàng,
giống như cho rằng nàng sẽ chạy trốn vậy.
Thế nhưng, nàng giống như bị tấm địa đồ kia hấp dẫn, dù có thế nào cũng không muốn rời khỏi Mân sơn.
Dù có thế nào cũng không thể rời đi...
Nàng cũng không biết vì cái gì...
Nhìn lão thái thái trước mặt, hai mắt nàng gắt gao nhìn chằm chằm vào sau gáy lão bà.
Giờ phút này, nếu trên tay nàng có một miếng gạch... Nếu nện lên...
Dưới ánh trăng, đôi mắt nàng lẳng lặng nhìn chung quanh tìm tảng đá...
“Ngươi sao mà đi chậm như vậy?” Lão bà đột ngột quay đầu lại nhìn nàng, “..Sao vậy, sao tự nhiên lại ngồi xổm xuống?”
Lúc này, tay nàng đã sắp chạm vào tảng đá ven đường!
Giật mình, Huyến Âm thanh tỉnh lại.
Ta... Ta đang làm cái gì vậy?
Vì cái gì... Ta lại muốn làm như vậy?
Nếu không phải lão bà quay đầu lại, nàng thật sự sẽ cầm tảng đá này lên, đập vào gáy lão bà trước mặt.
Lúc này, nàng đã hiểu được cái mà thiếu nữ gọi là “Tà thuật” kia. Đối với tấm địa đồ này, tình cảm của thiếu nữ cũng thực mâu thẫn. Nếu chỉ
đơn giản là sợ hãi liền có thể vứt bỏ hoặc hủy đi. Nhưng, nàng ấy tựa hồ không chỉ cảm thấy như vậy.
“Ta... Bụng ta có chút đau.”
“Đi mau!”
“Vâng... vâng.”
Nàng tiếp tục đứng lên đi theo sau lão bà. Lúc này, nàng thử thăm dò
hỏi: “Xin hỏi... Ngươi có biết chuyện về nhà Hạ Hầu không? Trên thực tế, ta mang họ Hạ Hầu...”
Lão bà lại lần nữa quay đầu.
“Ngươi họ Hạ Hầu?”
“Đúng vậy. Tên của ta là Hạ Hầu...”
Thế nhưng, nàng trợn to mắt nhìn lão bà kia bay thẳng đến chỗ mình!
“Ngươi muốn cướp tấm địa đồ có phải hay không? Người nhà Hạ Hầu chính là đến muốn cướp tấm địa đồ của ta đúng hay không?”
Huyến Âm nhìn lão bà chạy như bay về phía mình, dưới ánh trăng, gương mặt nhăn nheo của lão bà nhìn cực kỳ dữ tợn! Không bao lâu, nàng đã vọt tới trước mặt, một phen nắm lấy quần áo Huyến Âm!
“Ngươi muốn tấm địa đồ của ta phải không? Chẳng lẽ ngươi muốn cướp nó đi? Mơ tưởng, mơ tưởng!”
Điên rồi... Đều điên rồi...
Không... Không phải... Ta cũng điên rồi...
Nàng chỉ cảm thấy đầu óc một mảnh hỗn loạn. Tới khi đầu óc nàng tỉnh táo trở lại, trên tay nàng đã nhiều ra thêm một tảng đá.
Trên tảng đá thấm đầy máu tươi.
Mà lão bà kia lại đang nằm sõng soài trên mặt đất.
Huyến Âm nhìn tảng đá đang nhỏ máu, bỗng nhiên trong đầu nhớ tới điều gì.
Ngày đó...
Sau khi ta lên xe, nhìn Quân Hạo...
Lúc ấy, ta thật sự rất muốn giết hắn...
Khi đó, ta có đạp chân ga không? Ta... Thật sự cứ như vậy rời khỏi sao?
Ký ức bắt đầu trở nên hỗn loạn. Nàng đi tới trước mặt lão bà, cười lạnh nói: “Địa đồ là của ta... Ngươi không được cướp đi...”
“Là của ta!”
Tiếp theo nàng giơ tảng đá lên cao, hướng tới đầu lão bà, hung hăng đập xuống![ chưa xong còn tiếp...]