Tấm địa đồ bị rách vẫn ở trước mặt Huyến Âm theo
gió tung bay, mặc cho nàng không ngừng đi tới lại tựa như vĩnh viễn
không thể chạm vào được.
“Không được...... Không được!”
Huyến Âm phát ra tiếng kêu khàn cả giọng, vẫn cố xông về phía tấm địa đồ!
Rốt cuộc......
Nàng túm được địa đồ, dùng hai tay gắt gao nắm thật chặt, người chúi
về phía trước, làm cơ thể ngã xuống lăn vài vòng trên mặt đất!
Sau khi nắm được tấm địa đồ, nàng ôm nó chặt chẽ trong lòng.
Sau một hồi, nàng rốt cuộc đứng dậy.
Trên mặt nàng bị trầy ít da, chỗ lúc trước bị thương khiến nàng cảm
giác càng thêm đau đớn. Bất quá nàng lúc này chỉ để ý tới tấm địa đồ bị
rách.
“Rốt cuộc... lấy được rồi...địa đồ... địa đồ..”
Ở trong đêm đen, dưới ánh trăng mờ ảo, nàng mở xem địa đồ trong tay, nhìn lộ tuyến trong đó.
“Tới...phải tới chỗ đó...”
Sau khi cầm tấm địa đồ, cả người nàng giống như bị ma nhập, không còn cảm thấy đau đớn từ những miệng vết thương trên người nữa.
Tầm mắt nàng chỉ chăm chú nhìn vào địa đồ, sau đó hai chân nâng lên,
đi lại một cách cơ giới hóa. Tựa như có một sợi tơ nhìn không tới quấn
quanh, khiến nàng cử động giống như một con rối gỗ.
Nàng hiện tại đang đi về phía sâu trong Mân sơn.
Bóng tối...... Nguyệt quang...... Cùng với......
Tử vong......
Mân sơn...... còn lớn hơn so với trong tưởng tượng.
Ngọn núi này nằm ở vị trí phương bắc Trung Quốc, chính vì thế vào ban đêm sẽ càng thêm rét lạnh. Tương đối mà nói, Huyến Âm quần áo đơn bạc
lại không có nhiều cảm giác. Nàng cơ giới hóa, dựa theo lộ tuyến trong
địa đồ đi tới.
Nàng thậm chí mất đi khái niệm thời gian và không gian, thuần túy bị
địa đồ điều khiển. Thế nhưng một khi mất đi địa đồ, nàng sẽ không thể
nhớ được lộ tuyến, cũng không biết nên tiếp tục đi về phía nào.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu... nàng bỗng nhiên dừng lại.
Phía trước, có một ánh lửa đỏ lóe lên.
“Ngươi là ai?”
Huyến Âm lập tức đem địa đồ dấu sau lưng. Đứng ở cách nàng không xa là một nam tử mặc quần áo màu đỏ cầm đèn lồng.
Nam tử kia nhìn Huyến Âm. Ánh mắt tập trung vào quần áo trên người
nàng. Thật lâu sau lại tiếp tục hỏi:“Ta hỏi một lần nữa, người là...
Ai?”
Huyến Âm nhìn nam tử mặc hồng y, ánh mắt tập trung lên bộ đồ hắn đang mặc.
“Nơi này là nghĩa trang Nhâm Thủy của Hạ Hầu gia. Ngươi nhìn rất lạ mắt. Dù có thế nào, mời ngươi rời đi cho.”
“Ta...... Là người nhà Hạ Hầu.” Huyến Âm cuối cùng cắn chặt khớp hàm, nói: “Ở trong mộ địa của nhà Hạ Hầu, có tên của ta!”
“Ta không nhớ trong nhà Hạ Hầu lại có người như ngươi. Hơn nữa, nếu
ngươi thực là người nhà Hạ Hầu, vì sao lại không mặc quần áo đỏ?” Hồng y nam tử lạnh lùng nói:“Ngươi đến cùng là ai!”
“Tên của ta là Hạ Hầu Huyến Âm.” Huyến Âm giờ phút này thẳng thắn nói thật tên mình:“Là huyết mạch nhà Hạ Hầu!”
“Hạ Hầu...... Huyến Âm?” cánh tay hồng y nam tử cầm đèn lồng run lên, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì nói:“Chẳng lẽ ngươi là......”
Hắn tiến về phía Huyến Âm, dùng đèn lồng soi rõ mặt nàng:“Nói như vậy, tựa hồ có điểm giống.”
“Phải không? Ta......”
“Ngươi quyết định trở về gia tộc sao?”
“Ta......”
“Được rồi. Kế tiếp vừa lúc là thời điểm bận rộn, nhiều người đến hỗ
trợ cũng tốt. Ngươi đã là người nhà Hạ Hầu, ta sẽ mang ngươi đi gặp
người phụ trách nghĩa trang Nhâm Thủy này.”
“Hảo...... Ta biết.”
Nơi này nghĩa trang, là nơi đặt quan tài chưa hạ táng, cũng tương đương với nhà tang lễ.
Cũng chính vì thế, ở đây khắp nơi quỷ khí sâm sâm.
Sau khi tiến vào nghĩa trang không lâu, Huyến Âm nhìn thấy những
người làm việc ở nơi này đều mặc đồ đỏ, cầm đèn lồng đi lại chung quanh. Toàn bộ nghĩa trang đều bị khí tức tử vong bao phủ.
Nghĩa trang Nhâm Thủy......
Nói như vậy, thời điểm tổ mẫu, trước khi hạ táng cũng từng ở trong
nghĩa trang lấy mệnh danh Thiên Can này nằm một đoạn thời gian.
“Ngươi...... biết tổ mẫu của ta sao? Tên nàng là......”
“Ta biết. Người không biết tổ mẫu ngươi, trong nhà Hạ Hầu cơ hồ không có, cho dù là hạ nhân như chúng ta. Có lẽ ngươi không nhớ rõ......thời điểm tổ mẫu ngươi qua đời, ta đã từng thấy ngươi. Bất quá đã lâu lắm
rồi, cho nên vừa nãy ta mới không nhận ra ngươi.”
“Là như vậy sao......”
“Thứ cho ta nói thẳng...... tổ mẫu ngươi có nói qua với ngươi chuyện tình về ‘địa đồ’ hay không?”
“Địa đồ?”
Thật lâu sau, Huyến Âm lắc đầu:“Xin lỗi, tổ mẫu không có nói chuyện này với ta......”
“Thật sự không có sao?”
Nam tử kia nhìn kỹ gương mặt nàng, còn cố ý đem đèn lồng giơ lên cao, tựa như muốn nhìn rõ biểu tình của nàng.
“Chuyện về địa đồ, ta hoàn toàn không biết.”
“Thật sự không có sao? Đó là chuyện rất lâu trước kia, ngươi thử cẩn thận nhớ lại coi, xác định không có sao?”
“Không có. Ta không nhớ rõ.”
Tổ mẫu chưa từng nói qua chuyện này với Huyến Âm. Hoàn toàn chưa từng.
“Phải không?” nam tử không nói nhiều nữa, hắn quay đầu, tiếp tục đi về phía trong nghĩa trang.
Trong lúc vô tri vô giác, Huyến Âm không biết đi bao lâu, thời điểm
tiến vào trong phòng, nàng được nam tử kia dắt qua từng dãy quan tài, đi vào bên trong.
Thời điểm đi qua những cỗ quan tài kia, nàng mơ hồ có chút bất an.
“Những quan tài này nhiều nhất chỉ có thể nằm ở đây bảy ngày, sau bảy ngày tất yếu phải hạ táng.”
“Là...... cái mộ địa ở chân núi kia?”
“Đúng vậy. Người sinh ra tại Mân sơn đều sẽ chôn ở đó.”
“Vì cái gì nhất định phải táng ở nơi đó?”
“Những mộ bia kia đều là người nhà Hạ Hầu làm ra. Chi có ở trong đó... vong hồn mới có thể thuận lợi tới âm phủ.”
Nghe được lời này, không khỏi làm người ta sởn tóc gáy.
Thuận lợi tới âm phủ? Cái này đến tột cùng có ý nghĩa gì?
Rốt cuộc, đi vào trong phòng, nam tử mang Huyến Âm đi gặp người phụ trách ở nghĩa trang này.
Đó là......
Một nam tử tuấn mỹ vô song, hai mắt nam tử dường như tràn ngập ma tính, làm người ta vừa thấy liền khó quên.
Đây là một căn phòng cổ kính, nam tử tuấn mỹ kia cũng mặc trên người một thân quần áo đỏ.
Tuấn mỹ nam tử nhìn nam nhân kia mang theo Huyến Âm tiến vào, buông
bút lông trong tay đang viết trên giấy Tuyên Thành xuống, nói:“Ba mươi
hai, nàng là ai?”
Ba mươi hai?
Đây là tên người sao?
“Nàng là cháu gái của Hạ Hầu Thanh Liên.”
Nghe đến câu này, nam tử tuấn mỹ lập tức đứng dậy, nhìn chăm chú vào nàng.
“Như thế nào? Nàng đi theo phụ thân nàng trở về sao?”
“Không phải. Là ta tự mình trở về, phụ thân không biết.”
Hồng y nam tử trầm mặc hồi lâu, nói:“Ngươi trở về, có mục đích gì?”
“Vì cái gì...... mộ bia của ta lại ở đó?” Huyến Âm truy vấn:“Trả lời ta...... Vì cái gì?”
Hồng y nam tử cẩn thận nhìn chăm chú vào hai mắt nàng, tiếp theo
nói:“Ngươi đi đi. Nếu đã lựa chọn rời khỏi Hạ Hầu gia thì không nên trở
về. Lần người trở về, nên là sau khi ngươi đã chết.”
“Sau khi ta chết? Sẽ không đâu, tương lai ta và phụ thân có chết, cũng sẽ không muốn được an táng tại nơi này!”
“Sẽ không?” Nhưng hồng y nam tử lại dùng giọng điệu thực quỷ dị, nói ra một câu làm người ta phi thường sởn tóc gáy.
“Ngươi hay là phụ thân ngươi, sau khi chết...... sẽ tự động trở về
ngọn núi này, tiến vào trong phần mộ của các ngươi.”[ chưa xong còn
tiếp..]