Khi màn đầu tiên kết thúc, «Hầu tước» cũng không rời đi ngay mà tiếp tục hỏi:
-Trong phân xưởng có đồng nghiệp nào có quan hệ khá tốt với anh trai em không ? Em muốn biết xem anh ấy lúc này ở chỗ nào.
-Nghe ra có vẻ khá nghiêm trọng đấy ! Chẳng lẽ Tiểu Kỷ đã xảy ra chuyện gì?
Quản đốc phân xưởng nói đến đây bèn qua ra phía sau nói với 1 người đàn ông mặc quần áo bảo hộ lao động màu xanh lá cây:
-Tiểu Vương, cậu tới đây một chút. Thẩm Bắc và Quý Quân đâu rồi?
Người đàn ông tên Tiểu Vương đi tới rồi nói:
-Em cũng không biết ! Để em thử đi tìm xem sao !
-Xin lỗi nhé !
Quản đốc phân xưởng quay lại giải thích:
-Dạo gần đây xảy ra rét đậm nên nhu cầu dùng điện của các hộ dân không ngừng gia tăng,dẫn đến điện áp phụ tải cũng gia tăng, khiến chỗ chúng tôi chịu áp lực rất lớn trong việc truyền tải điện. Lúc đó Tiểu Kỷ không biết vì sao chưa xin phép nghỉ đã bỏ bê công việc, mà gọi điện thoại cho cậu ấy cũng không được nên bộ phận nhân sự quyết định đuổi việc cậu ấy,sau đó để bộ phận tài vụ trả cho cậu ấy 1 khoản lương cuối cùng. Hai đồng nghiệp thân nhất của cậu ấy trong công xưởng này là Thẩm Bắc và Quý Quân.
(Giải thích về phụ tải điện : Dòng điện sử dụng trong nhà là dòng điện xoay chiều có tồn tại 1 góc φ. Càng sử dụng nhiều các thiết bị điện có nhiều cuộn dây điện thì dòng điện chạy qua các thiết bị đó sẽ càng sớm pha hơn so với dòng điện cung cấp. Do đó cần phải thêm tải phụ để chỉnh độ lệch pha của dòng điện. Trong vật lý lớp 12 cũng có giải thích các vấn đề trên.)
-Được ! Em biết rồi.
«Hầu tước» xử sự có vẻ vô cùng bình tĩnh, mà y cũng tỏ ra rất kiên nhẫn trong lúc chờ đợi.Từ đầu đến cuối y cũng chỉ đứng nguyên 1 chỗ. Vì thế, Diệp Tưởng cũng phải đứng, đồng thời để tránh ảnh hưởng đến công tác của những người khác, bọn họ tìm 1 góc để đứng.
-Cậu đừng lo, Nhất Hàng.
Diệp Tưởng “an ủi”:
-Có lẽ sẽ không có chuyện gì đâu.
Đương nhiên nói câu này bây giờ căn bản là chẳng có ý nghĩa gì cả vì đến trên 50% là Kỷ Nhất Chu đã không còn trên thế giới này nữa rồi.Thế nhưng Diệp Tưởng lúc này lại không thể nói « Anh cậu đã không còn ở trên đời nữa rồi ! » được.
Shirley cũng “an ủi”:
-Đúng vậy ! Anh đừng quá lo lắng làm gì! Hỏi han đồng nghiệp của anh trai anh thì có lẽ chúng ta có thể biết được một hai.Nếu thật sự không được thì chúng ta mới báo cảnh sát.
-Hy vọng là vậy.
«Hầu tước» thản nhiên trả lời.
Rất nhanh, hai người đồng nghiệp đi tới. Một người thoạt nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi, còn một người có vẻ như đã hơn bốn mươi đi tới trước mặt bọn họ rồi hỏi :
-Ai trong mấy em là em trai của Nhất Chu?
«Hầu tước» lập tức tiến bước tới nói:
-Dạ là em ạ !
-Ồ !
Người đàn ông hơn 30 tuổi kia nói:
-Tôi là Thẩm Bắc, còn anh ấy là Quý Quân. Bọn anh và Nhất Chu là đồng nghiệp rất thân.Nói lại thì bọn anh cũng rất lo cho cậu ấy vì đã hai tuần nay cậu ấy không tới làm việc. Bọn anh cũng chẳng biết vì sao bộ phận nhân sự trực tiếp ký quyết định sa thải cậu ấy.Lúc ấy khi bọn anh tới gặp cậu ấy, cậu ấy đứng ở cửa không cho bọn anh vào trong nhà......
-Em xin lỗi 1 chút.
«Hầu tước» cắt ngang lời của Thẩm Bắc.
-Lúc đó là lúc nào vậy anh?
-À, là tuần trước, còn cụ thể là ngày nào thì anh không nhớ rõ ! Bởi vì Nhất Chu không đi làm nên bọn anh mới tới thăm cậu ấy. Lúc ấy, bọn anh gõ cửa phải rất lâu cậu ấy mới ra mở cửa làm bọn anh còn tưởng cậu ấy không có ở nhà nữa chứ. Lúc ấy cậu ấy rất kỳ quái...... Tóc tai rối bù,mắt thâm quầng,sắc mặt tái nhợt, hơn nữa từ người cậu ấy còn bốc ra mùi hôi hám giống như lâu ngày không tắm vậy. Lúc ấy bọn anh cũng sợ hết hồn. Bọn anh hỏi cậu ấy vì sao lại không đi làm. Cậu ấy nói mình đang có chuyện quan trọng phải làm và bảo bọn anh đừng đến tìm cậu ấy nữa. Sau đó cậu ấy đóng sập cửa lại.
«Hầu tước» sau khi nghe xong bèn suy tư một hồi rồi mới hỏi :
-Các anh chỉ tới thăm anh ấy đúng 1 lần thôi sao ?
-Ừ !
Lúc này người nói chuyện là Quý Quân :
-Bọn anh cũng chỉ đi 1 lần vì lần đó cậu ấy khiến bọn anh rất giận.Tốt xấu gì thì mọi người cũng là đồng nghiệp trong cùng 1 phân xưởng, bọn anh lại còn bỏ công tới kiếm cậu ấy,ai dè cậu ấy chỉ nói được mấy câu đã đóng sập cửa lại. Lúc ấy anh cứ có cảm giác cậu ấy không được bình thường. Sắc mặt lúc ấy của cậu ấy còn trắng bệch như tờ giấy khiến anh khi vừa nhìn thấy cậu ấy cũng phải giật mình. Nhưng nói tới quầng thâm ở mắt thì thật ra trước đó khi đi làm mắt cậu ấy cũng có quầng thâm rồi.
-Chuyện là thế nào vậy anh ?
«Hầu tước» lập tức truy hỏi.
Diệp Tưởng cũng nghểnh tai lên nghe. Manh mối này chắc là rất quan trọng. Theo lời của Vũ Sóc từng nói thì trong phim kinh dị, thông tin chính là sinh mạng của diễn viên.
-À......
Quý Quân đưa mắt nhìn quanh rồi nói:
-Chắc là có hơn 1 tháng rồi. Chắc em cũng biết gần đây nhu cầu sử dụng điện tăng đột biến,mà nhân sự trong xí nghiệp vốn thiếu thốn nên bọn anh thường xuyên phải tăng ca. Nhưng, Nhất Chu nói với bọn anh rằng cậu ấy có chuyện quan trọng phải làm nên không thể tăng ca. Quan hệ của bọn anh vốn khá tốt nên bọn anh cũng hứa thay cậu ấy tăng ca. Nhưng sau này khi đi làm mắt cậu ấy lại thâm quầng chứng tỏ là cậu ấy thường phải thức đêm . Nhưng khi bọn anh hỏi thì cậu ấy lại ấp a ấp úng.
-Các anh thật sự không biết anh ấy đi làm việc gì sao?
-Anh không biết !Nhưng anh có cảm giác cậu ấy đi làm thêm ngoài,vì nếu không cậu ấy cũng không vội vàng về sớm đến thế. Nhất Chu lúc trước làm việc cũng có chừng mực, nhưng không hiểu sao dạo gần đây cậu ấy thường xuyên vắng mặt trong những lần tăng ca, khiến cho quản đốc cũng có ý kiến với cậu ấy. Thành ra quản đốc cũng không đứng ra cầu xin cho cậu ấy khi bộ phận nhân sự ký quyết định sa thải.
Diệp Tưởng ghi nhớ tất cả những thông tin này vào lòng......
Hơn một tháng trước, Kỷ Nhất Chu có vẻ như bắt đầu làm chuyện gì đó, do đó y nhiều lần trốn tăng ca. Hai tuần trước, y bắt đầu bỏ bê công việc để ở nhà “làm một chuyện quan trọng ”. Bộ dạng y trở nên lôi thôi lếch thếch. Y mất ăn mất ngủ, thậm chí cả tắm rửa cũng không màng,bịt kín tất cả cửa sổ trong nhà rồi ở 1 mình trong nhà làm việc đó. Rốt cuộc đến buổi tối hôm trước, y bị bóng đen thần bí kia giết chết......
Chẳng ai rõ đầu đuôi ngọn ngành của chuyện này ra sao. Hiện tại, Kỷ Nhất Chu chắc chắc đã dữ nhiều lành ít, chỉ sợ là kể cả xác của y cũng chưa chắc đã có thể tìm thấy. Tiếp sau đây thì nguy hiểm chắc chắn sẽ ập tới trên người của em trai y -- Kỷ Nhất Hàng. Mấy người bạn thân của Kỷ Nhất Hàng cũng đã bước chân vào căn phòng ấy nên chắc chắn họ cũng không thể tránh khỏi bị liên luỵ.
Diễn viên tham gia đóng bộ phim này rất nhiều nên tiếp sau đây sẽ không có chuyện chỉ mình họ gặp nguy hiểm mà sẽ có rất nhiều người bị liên luỵ. Nếu vậy thì những người này hoặc là có quan hệ với Kỷ Nhất Hàng, hoặc là bị những hành vi của Kỷ Nhất Chu liên luỵ. Rõ ràng là Tuấn Hà và Lộ Nhã cũng bị cuốn vào chuyện này.
-Em xin lỗi ! nguồn .
«Hầu tước» lại dò hỏi:
-Các anh còn nhớ rõ chuyện có liên quan đến anh trai em không ạ ? Cho dù chuyện đó là chuyện rất nhỏ nhưng em cũng hy vọng các anh có thể nói cho em biết. Hiện tại có vẻ như anh ấy đã mất tích.
-Mất tích?
Thẩm Bắc thoạt nhìn có vẻ thực sự giật mình:
-Sao lại như vậy ? Sao tự nhiên cậu ấy lại mất tích ? Em đã báo cảnh sát chưa ?
-Dạ chưa ạ ! Vì thế nên em mới tới đây để hỏi thăm tình hình.
-Nếu vậy......
Thẩm Bắc cẩn thận suy nghĩ 1 hồi. Sau đó y lắc đầu:
-Anh không biết nữa. Anh chẳng nhớ được gì cả......
-Cái này......
Quý Quân nói:
-Thật ra có lần anh cũng hơi tò mò. Bởi vì lương tính theo giờ của lần tăng ca thật sự khá cao, cho nên anh cũng rất ngạc nhiên không biết vì sao Nhất Chu không chịu tăng ca. Khi đó,anh len lén theo dõi cậu ấy. Sau đó anh phát hiện......sau khi rời khỏi nhà máy, cậu ấy đi thẳng tới ngọn núi sâu ở gần đây.
-Núi sâu?
-Ừ, cho nên anh rất ngạc nhiên không biết cậu ấy tới đó làm gì.
Đây là 1 thông tin rất quan trọng!
«Hầu tước» lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ rồi chỉ vào dãy núi ở xa xa:
-Là ngọn núi nào vậy anh?
-À anh cũng không rõ lắm vì quanh đây có rất nhiều núi. Ở đó cũng chỉ có 1 số nông hộ mà thôi !Không biết Nhất Chu chạy tới đó làm gì. Nghe mấy đứa nói vậy khiến anh cũng đâm lo. Nếu có tin tức gì mấy đứa nhớ báo cho bọn anh biết nhé.
-Dạ, em biết rồi ạ !
Sau khi rời khỏi xí nghiệp điện lực, «Hầu tước» ngắm những dãy núi phía xa xa. Rõ ràng là Kỷ Nhất Chu nhất định đã gặp phải chuyện gì đó ở chỗ đó. Nhưng quanh đây có rất nhiều ngọn núi, mà diện tích của chúng cũng không nhỏ. Muốn tìm người ở 1 ngọn núi thôi đã chẳng khác nào mò kim đáy bể rồi, huống chi bọn họ còn chẳng biết Kỷ Nhất Chu đi tới ngọn núi nào.
-Hay là báo cảnh sát đi.
Diệp Tưởng đề nghị:
-Để cảnh sát giải quyết sẽ tốt hơn nhiều.
-Đành phải làm vật thôi.
«Hầu tước» quyết định.
Ba mươi phút sau, ba người xuất hiện ở đồn công an ở khu Tân Bắc mở rộng. Vị cảnh sát làm nhiệm vụ tiếp đón người dân cũng chỉ làm cho có lệ. Sau khi nghe « Hầu tước » trình bà nói:
-Nghe ra có vẻ như anh cậu rời nhà đi đâu đó thôi ! Đã là người lớn cả rồi,có việc gì đâu mà phải lo lắng.
«Hầu tước» lấy ra di động rồi mở danh sách cuộc gọi:
-Tối hôm trước tôi đã thử liên lạc với anh ấy nhưng di động không gọi được. Điện thoại bàn trong nhà anh ấy lại bị đập hư. Dù sao tôi cũng hy vọng các anh điều tra 1 hồi.
Vị cảnh sát đưa tới 1 biên bản rồi nói:
-Vậy thì điền thông tin vào đây. Nhưng mọi người cũng đừng quá lo lắng.Tôi thấy cũng không có vấn đề gì đâu. Không phải mọi người nói khoá cửa vẫn còn nguyên sao? Cửa sổ lại còn dán kín bằng băng kéo nên chắc chắn trộm không thể leo vào từ cửa sổ được. Công việc của chúng tôi rất nhiều nên mong mọi người hiểu cho.
Ở Trung Quốc, nếu 1 vụ án được lập hồ sơ thì điều đó đồng nghĩa với việc phải điều tra. Nếu không dám chắc có thể phá án thì không thể tuỳ tiện lập hồ sơ vì nếu đã lập hồ sơ thì phải phá án. Nếu phá không được án sẽ ảnh hưởng tới chiến tích của địa phương.Do đó loại án mất tích thế này rất có khả năng sẽ bị chuyển vào kho hồ sơ, sau đó sẽ chẳng có ma nào giải quyết cả.
Diệp Tưởng rất hiểu chuyện này do đó hắn cũng chẳng mấy tin tưởng vào mấy « chú công an » Trừ phi người mất tích là người có tiền hoặc là con cái của vị viên chức lớn nào đó thì đám người kia mới dốc toàn lực điều tra đến cùng. Huống chi, Kỷ Nhất Chu cũng không phải là mất tích, mà rõ ràng y đã chết rồi, hơn nữa lại còn chẳng thể tìm thấy xác. Bọn họ tới báo cảnh sát là vì ôm chút hy vọng cảnh sát sẽ hỗ trợ điều tra vì có khi lại tìm được minh mối nào đó.
Sau khi xử lý xong, cảnh sát liền nói:
-Được rồi ! Nếu chúng tôi có tin tức, chúng tôi sẽ liên lạc với mọi người. Tiểu Trương, cậu cất cẩn thận biên bản này nhé. Được rồi, mọi người về đi.
Thái độ xử sự qua loa cho có lệ này khiến ai cũng phải cảm thấy bất mãn. Nhưng phải chịu thôi ! Người ta là nhân viên công vụ, còn bọn họ chỉ là dân chúng thấp cổ bé họng, làm sao có thể đấu lại người ta được.
Khi rời khỏi đồn công an thì lúc này đã sắp giữa trưa. Lúc này, Diệp Tưởng cảm thấy có chút đói bung.Chung quy lại thì bọn họ cũng chỉ ăn qua loa điểm tâm lúc đi đường. Lúc ấy vì vội vã lên đường nên hắn cũng chỉ cầm theo được 2 cái bánh bao mà thôi. Nhưng trước mặt «Hầu tước», Diệp Tưởng đương nhiên phải biết hạ mình. Chuyện cơm nước để sau hẵng tính.
Nhưng «Hầu tước» lại chủ động đề nghị:
-Các cậu đói bụng chưa ?Bọn mình tìm chỗ ăn cơm đi !
-Cũng được ! Em cũng đang đói bụng !
Shirley trả lời. Trước mặt «Hầu tước» nàng ta vẫn luôn nhí nhảnh không biết lớn nhỏ như vậy. Diễn viên trong « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 19 đã quen với chuyện này.
Lúc này, Diệp Tưởng đưa mắt nhìn tới ngọn núi phía xa xa.
Ở đó...... Nhất định che dấu 1 bí mật khủng bố không muốn cho người ta biết.
Kỷ Nhất Chu tới đó để làm gì nhỉ?