Khi Diệp Tưởng chuẩn bị tham gia đóng bộ phim này, Phương Lãnh và Vũ Sóc đã nhiều lần dặn dò hắn nếu muốn sống sót trong bộ phim kinh dị này thì chỉ có một cách duy nhất: được «Hầu tước» và những diễn viên khác của «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 19 tán thưởng. Còn không thì hắn sẽ không có cơ hội sống sót. Người của «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 15 và của «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 18 không quan tâm đến sự sống chết của hắn.
Chỉ cụ thể phải làm thế nào thì Diệp Tưởng lại không biết. Hắn chỉ là một quỷ sai trong giai đoạn trưởng thành. Trong mắt của «Hầu tước» thì hắn cũng chẳng có giá trị gì đáng kể. Trong « Rạp chiếu phim địa ngục » tầng 19 đã có một quỷ sai mạnh nhất Nam Cung Tiểu Tăng rồi. Biện pháp duy nhất của hắn là phải mau chóng nắm giữ một cách thuần thục gông bắt quỷ. Nhưng hắn cũng cần phải thể hiện được nó ra mới được. Nên biết rằng không phải lúc nào hắn cũng có thể sử dụng được gông bắt quỷ.
Lúc này, hắn đưa mắt nhìn về phía sâu trong rừng cây, hai nắm tay siết chặt lại. Hiện tại không phải là lúc để thể hiện. Mặc dù biểu hiện trước mặt của «Hầu tước» rất quan trọng, nhưng hắn cũng phải tự biết rõ về mình. Hắn cũng sống trong rạp chiếu phim được một thời gian không ngắn, Vũ Sóc cũng đã từng đề cập với hắn không ít chuyện về những bộ phim kinh dị khó. Vũ Sóc cũng chỉ đóng qua hai bộ phim kinh dị khó. Lấy thân phận trung cấp linh môi sư như nàng mà gần như cũng chỉ miễn cưỡng giữ được mạng sống của nàng. Hai lần đóng phim là hai lần vất vả từng bước từng bước để sống sót. Với chút năng lực hiện có, nếu chỉ vì muốn thể hiện năng lực của bản thân mà Diệp Tưởng lại chạy vào trong rừng cây thì chẳng khác nào hắn lại tự mình đâm đầu vào chỗ chết.
«Hầu tước» là nhân vật thế nào? Khi Diệp Tưởng siết chặt hai nắm đấm sau đó thả ra là y đã đoán được suy nghĩ của hắn rồi. Huống chi y còn nhìn ra Diệp Tưởng thỉnh thoảng còn đưa mắt nhìn vào rừng cây đó. Y đã gặp quá nhiều kẻ muốn gia nhập vào trận doanh Khu Ma, chỉ vì muốn được hắn tán thưởng mà khoe khoang năng lực của mình, lại không biết tự lượng sức mình. Người tên Diệp Tưởng này nếu muốn sống sót thì chắc chắn phải dựa vào «Rạp chiếu phim địa ngục» tầng 19 đã là chuyện mà «Hầu tước» nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên.
- Đi thôi.
«Hầu tước» bỗng nhiên mở miệng:
- Tới đó xem thử đi. Ít nhiều gì nó cũng đã khiến mình để ý.
Diệp Tưởng lập tức hiểu ra!
«Hầu tước» muốn thử đi vào trong rừng cây này để điều tra một hồi!
Lúc này Diệp Tưởng cũng bám sát theo sau «Hầu tước». Bước đi cũng như động tác của hắn đều vô cùng có trật tự, không có bất cứ dấu hiệu do dự hay sợ hãi nào. Lúc này hắn cần phải theo sát «Hầu tước» và lắng nghe mệnh lệnh của « Hầu tước » cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa.
Bọn họ đi vào trong rừng cây. Các loài động vật đều đã bắt đầu ngủ đông cho nên nơi này vô cùng yên tĩnh. Một số loại thực vật chịu rét bắt đầu khoe ra sự độc đáo của chúng. Ánh dương càng lúc càng trở nên yếu ớt hơn sau khi phải xuyên qua tầng mây dầy và tán cây rậm rạp trong rừng.
- Yên ắng quá.
Sau một hồi yên lặng thì rốt cuộc Shirley cũng nhịn không được phải mở miệng. Nàng không giữ kẽ như Diệp Tưởng. Trước mặt «Hầu tước», nàng vẫn có thể nói chuyện một cách tự nhiên không chút gò bó:
- Em nói này anh Nhất Hàng. Anh cho rằng chúng ta thật sự có thể tìm ra manh mối gì ở chỗ này sao? Chẳng lẽ anh vẫn còn ôm hy vọng có thể tìm được anh trai anh ở đây sao?
«Hầu tước» trả lời:
- Anh muốn cố gắng hết sức xem sao. Chuyện của anh trai anh khiến anh quá lo lắng.
- Đều tại đám cảnh sát trốn tránh trách nhiệm kia!
Shirley nghiến răng nói:
- Vừa nhìn đã biết chúng là một đám người chỉ biết ăn tiền thuế của dân mà không chịu làm việc rồi!
Diệp Tưởng vẫn im lặng không nói gì. Hắn lúc này đang quan sát bốn phía một cách chăm chú. Trong rừng cây này có thể tồn tại một mối nguy hiểm rất lớn. Chỗ này không phải là chỗ mà [ Khách sạn ma ám] và [ Trở về ] có thể so sánh được. Muốn sống sót thì mỗi phút mỗi giây, hắn không được phép khinh thường! Nhưng trên đoạn đường đi tới, xung quanh có vẻ quá im ắng, ngay cả một chút cảm giác nguy hiểm cũng không có. Vài lần hắn thậm chí còn tưởng bóng cây cối và hoa cỏ trong rừng thành quỷ, khiến hắn sợ bóng sợ gió một hồi. Cũng may mà hắn không thể hiện ra, khiến cho bản thân phải xấu mặt trước «Hầu tước».
Càng đi sâu vào trong rừng cây, mặt đường càng trở nên gập ghềnh, hơn nữa cây cối rậm rạp khiến cho con đường càng lúc càng trở nên khó đi. Nhưng Diệp Tưởng cắn răng duy trì đội hình. Cho dù có mệt đến mấy thì hắn cũng không thể mở miệng, đồng thời hắn phải luôn duy trì sự cảnh giác.
Đúng lúc này, họ bỗng nhiên nghe được một tiếng “Hí !”đầy quái dị truyền tới tai họ.
Chỉ trong chớp mắt, «Hầu tước» lập tức đứng lại!
Diệp Tưởng bắt đầu đề phòng một cách toàn diện! Nhưng hắn không phải linh môi sư nên hắn không thể cảm ứng được một hút gì về hoàn cảnh xung quanh. Trước mắt hắn cần phải theo dõi hành động của «Hầu tước». Shirley cũng nhíu mày.
«Hầu tước» đã phát hiện ra được nơi phát ra âm thanh đó. Y chỉ tới một nơi phía trước rồi nói:
- Ở chỗ đó.
Tiếp theo khi ba người đi tới đó, bọn họ nhìn thấy có một bao tải buộc chặt bằng sợi dây thừng quăng ở chỗ này!
Linh giác của «Hầu tước» đã quét qua hoàn cảnh xung quanh, nhưng y không tra ra được bất cứ khí tức của linh thể nào cả.
Âm thanh đó truyền ra từ bên trong bao tải.
- Thối......Thối quá......
Shirley bỗng nhiên bịt mũi lại rồi nói:
- Mùi gì thế này......
Thứ trong bao tải kia lại ngọ nguậy!
«Hầu tước» là người đầu tiên đi tới. Hắn đưa tay cởi sợi dây thừng buộc miệng của bao tải.
Diệp Tưởng và Shirley đi theo sau, nét mặt của cả hai đều có vẻ rất khẩn trương.
Trong bao tải này là thứ gì? Vì sao lại bốc ra mùi thối đến vậy?
Nhưng hiện tại rõ ràng không phải là thời cơ tốt nhất để Diệp Tưởng ra tay, mà cho dù có ra tay vào lúc này thì hắn cũng không thể sử dụng được gông bắt quỷ. Huống chi cho dù có thể sử dụng được gông bắt quỷ thì chưa chắc nó đã phát huy được nhiều tác dụng trong bộ phim kinh dị khó này.
«Hầu tước» vô cùng bình tĩnh cởi ra sợi dây thừng. Sợi dây thừng còn cuốn tới vài vòng. Thứ trong bao tải vẫn đang giãy dụa không ngừng.
Shirley rất yên tâm với «Hầu tước». Với thực lực của y thì cho dù bên trong bao tải là thứ gì thì nó cũng không thể nào lấy mạng của «Hầu tước» chỉ trong nháy mắt được. Y là linh môi sư, nên nếu gặp phải nguy cơ tử vong thì y sẽ là người đầu tiên cảm giác được. Tuy rằng bởi vì [«Vùng cấm thứ 4» phần IX] đã khiến y suy yếu chẳng khác với trung cấp linh môi sư là bao, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa. Huống chi, Shirley còn rất hiểu năng lực của «Hầu tước» sâu không lường được.
Lúc này, Diệp Tưởng đang chuẩn bị bước tới thì «Hầu tước» lại nói:
- Tử Vinh, cậu không cần phải tới đâu. Mình có thể cởi được sợi dây thừng một mình mà.
Ý của «Hầu tước» rất rõ ràng: lúc này chưa phải là thời cơ tốt nhất để Diệp Tưởng ra tay. Kỳ thật Diệp Tưởng cũng hy vọng ở bên cạnh “Hầu tước” trong lúc quan trọng này. Nếu chẳng may xảy ra chuyện gì thì hắn có thể kịp thời ra tay. Tuy rằng hắn cũng biết với năng lực của «Hầu tước» thì khả năng y cần hắn phải ra tay là rất thấp.
Rốt cuộc, bao tải đã được mở ra.
Mùi hôi thối bên trong bốc ra nồng nặc, Shirley lập tức che kín mũi lại. Nàng thậm chí còn cảm thấy buồn nôn nữa. Diệp Tưởng cũng lấy tay che miệng và mũi lại. Mùi hôi thối này quả thật rất khó chịu!
Thế nhưng, thứ trong bao tải lại hoàn toàn nằm ngoài khả năng tưởng tượng của họ!
Diệp Tưởng suy đoán bên trong này có thể là một cái xác, hoặc có lẽ là một lệ quỷ tóc tai bù xù, thậm chí có thể là một bộ xương khô, cũng có khi là một con cương thi mặt xanh nanh vàng, thậm chí rất có thể trong đó là cái gọi là “Tiêu Bản Ác Ma”.
Thế nhưng...... thứ bên trong khiến hắn rất bất ngờ!
Không ngờ đó là một con heo!
Chỉ là thoạt nhìn thì rõ ràng đây là một con heo bệnh!
Đột nhiên Diệp Tưởng bỗng ý thức được chuyện gì đã xảy ra. Nơi này vốn là khu vực ngoại thành nên chỉ e là người dân sống quanh đây thấy heo sắp chết bèn cho vào bao tải rồi vứt một cách bừa bãi ở đây! Trước đó sự kiện hàng ngàn xác heo bệnh chết trôi nổi trên sông Hoàng Phố đã từng lên mặt báo của thành phố Thượng Hải. Sau đó người ta điều tra ra được xác heo bệnh bắt nguồn từ thành phố Gia Hưng.
Chẳng lẽ......
Chuyện này không có dính dáng gì tới bộ phim này?
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Tưởng đột nhiên cảm thấy uể oải. Lúc trước khi tìm thấy bao tải này bọn họ đều có vẻ khẩn trương, nhưng phần nhiều họ cảm thấy hưng phấn vì tìm được manh mối. Cho dù bên trong bao tải là gì thì bọn họ cũng có thể sẽ có phát hiện mới.
Nói lại thì kịch bản vốn cũng không an bài cho họ đi tới ngọn núi này, cho nên chuyện họ nhìn thấy thứ vốn chẳng liên quan đến bộ phim kinh dị cũng là chuyện bình thường. Nhưng nếu cứ bỏ qua như vậy thì bọn họ cũng có chút không cam tâm.
Con heo bệnh kia thoạt nhìn cũng sắp chết đến nơi rồi. Nó chỉ giãy giãy được mấy cái, mùi thối nồng nặc trên người nó khiến người ta phải buồn nôn. «Hầu tước» lấy ra một chiếc khăn mùi xoa để che mũi sau đó đứng dậy nói:
- Xem ra chỉ là người dân xung quanh vứt xác heo bệnh ở chỗ này thôi!
- Thật không có đạo đức chút nào cả!
Shirley bỗng nhiên lui ra sau một bước rồi nói:
- Heo bệnh cho lây bệnh cho người không vậy? Chúng ta tránh xa một chút đi! Cũng may là lúc trước ở nhà ăn đó cũng ta cũng chỉ ăn qua chút mì chứ không ăn miếng thịt nào. Nói không chừng thì thịt heo ở đó được chế biến từ thịt heo bệnh cũng nên!
Đương nhiên nói thì nói như vậy, thật ra Shirley cũng chẳng sợ hãi gì. Cho dù có thật sự bị bệnh thì chỉ cần trở về, nàng nhờ Meiko chữa giúp là được.
«Hầu tước» đã tiếp xúc với bao tải, cũng đã từng dùng linh giác quét qua con heo bệnh này. Nhưng trên người nó không có bất cứ dấu hiệu gì của linh thể cả. Đây rõ ràng chỉ là một con heo bình thường mà thôi.
Nhưng......
Có thật là thế không?
«Hầu tước» đã trải qua quá nhiều bộ phim kinh dị. Đối với hắn thì bất cứ một manh mối nào, dù là nhỏ nhất, cũng không thể bỏ qua. Hơn nữa, đối với hắn mà nói thì con heo bệnh này bị vứt bỏ ở đây cũng có chút không được tự nhiên cho lắm.
«Hầu tước» lấy ra máy ảnh sau đó chụp lại vài tấm về con heo bệnh này rồi nói:
- Mình phải chụp lại vài tấm sau đó đăng tải lên weibo của mình mới được. Hành vi không đạo đức này cần phải bị lên án!
- Đúng vậy.
Diệp Tưởng cũng lấy ra điện thoại di động để chụp lại:
- Hiện tại vấn đề an toàn thực phẩm đang là một vấn đề nhức nhối của xã hội. Nếu để chuyện này tiếp diễn thì làm sao người ta có thể yên tâm dùng bữa được!
Chắc chắn đây không phải là lần đầu tiên người dân xung quanh đây làm thế này. Chỗ này là vùng ngoại thành nên quản lý chắc chắn sẽ chồng chéo lên nhau dẫn đến khó kiểm soát, dẫn đến chẳng ai đứng ra quản lý chuyện này. Nhưng nếu đăng tải lên weibo thì kết quả sẽ khác. Đồng thời «Hầu tước» cũng quyết định, nếu đã đến đâ sẽ quan sát xung quanh xem có nhìn thấy xác những con heo bệnh đang phân huỷ hay không. Chưa biết chừng bọn họ có thể còn nhìn thấy thứ khác. Nếu đã làm phải làm tới nơi tới chốn, nếu bỏ dở giữa đường sẽ có chút không được tự nhiên. Kỷ Nhất Hàng tuyệt đối không phải là người yếu bóng vía.
Buổi chiều, sau khi chẳng thu hoạch được gì thêm, ba người xuống núi. Chung quy cũng vì nơi này quá nhiều núi đồi, diện tích lại quá rộng, cho dù có ba người chia ra tìm kiếm thì không thu hoạch được gì cũng là chuyện đương nhiên.
Nhưng, Diệp Tưởng giống với «Hầu tước» ở chỗ hắn cũng rất quan tâm đến con heo đó.
Tuy rằng trước mắt xem ra con heo nào có lẽ chẳng có liên quan gì đến bộ phim kinh dị này, nhưng khả năng nó có liên quan đến tình tiết sau này không phải là không có!
Chẳng lẽ là vong hồn của heo? Phim kinh dị cũng không quy định nhất định tất phải là quỷ hồn của con người. Chỉ là nếu thật sự là vậy thì tên của bộ phim được đặt không chính xác lắm.
Hoặc là......dùng nó để hiến tế cho ác ma thì sao? Diệp Tưởng nhớ rõ, có đôi khi người ta hiến tế gia súc, sau đó giết chúng rồi dùng máu của chúng để triệu hồi ác ma. Nhưng hắn lại cảm thấy không đúng lắm vì cho dù có muốn hiến tế gia súc cũng phải chọn một con heo khoẻ mạnh để hiến tế mới phải. Dùng một con heo bệnh sắp chết tới nơi để hiến tế cho ác ma sao? Nghĩ thế nào cũng thấy không được hợp lý cho lắm.
Cuối cùng, ba người theo đường cũ quay lại nội thành.
Tất cả cũng chỉ vừa mới bắt đầu.