"Nếu là đồ ngủ thì cứ theo concept đơn giản nhất là được rồi, hai người nằm trên giường và... ngủ, ngủ trong im lặng ấy."
[...]
Thực chất, concept cho hợp đồng quảng cáo này không thể ngủ trong im lặng như gợi ý của Vưu Hạ được. Cả một đêm lăn qua lộn lại suy tính đủ đường, cuối cùng Kỳ Họa Niên vẫn dính phải một phen rớt cằm khi cậu xuất hiện tại trường quay.
Trường quay diễn ra tại công ty thời trang Havy với số lượng nhân viên tương đối đông đảo. Mọi người loay hoay bận bịu, dường như chẳng mấy để ý đến cảnh vật xung quanh ra sao. Bộ phận trang phục đang đắn đo lựa chọn hai, ba bộ quần áo chuẩn bị đưa 'lên sàn'. Bộ phận trang điểm đang vây quanh Âu Dương Kiều Vỹ, điểm điểm tô tô luôn tay. Bộ phận ánh sáng, bộ phận âm thanh và cả bộ phận máy quay đều đã sẵn sàng.
Nhiếp ảnh gia chủ chốt lẳng lặng đứng riêng ở góc khuất, cúi đầu điều chỉnh thông số. Đây là nhiếp ảnh gia đang trên đà nổi tiếng, tuy bước vào giới chưa bao lâu nhưng vì tài năng trời ban mà nhanh chóng vượt mặt các đồng nghiệp cùng lứa. Ngoại hình anh chàng bắt mắt nhưng đã bị gu ăn mặc kỳ quặc khác người phá hỏng một nửa sự thu hút, thường chỉ có thể lôi cuốn những người chung 'tần số'. Tính cách cũng chẳng phải dạng bình thường, ít nói tới mức đáng sợ, hầu như trong buổi chụp nào cũng im lặng hoàn thành công việc rồi về nhà.
Có người đồn rằng anh chàng thậm chí còn chẳng ra phố dạo chơi, suốt ngày trốn chui trong phòng và ngủ nếu không có cuộc gọi làm ăn.
Darold nuôi tóc dài từ năm 18 tuổi, vừa rồi mới bị một người bạn thân duy nhất trong giới dụ dỗ đi uốn xoăn gợn sóng. Xui xẻo thay, ngày hôm ấy ông chủ tiệm bị vợ bỏ thui thủi nên nảy sinh bực dọc và chán đời, kết quả tóc xoăn gợn sóng thành dạng xoăn tít như cọng mì.
Người bạn thân tận mắt chứng kiến mà sảng hồn, song Darold lại vô cảm sờ sờ mái tóc mới của mình, sau đó nhướng mày luồn một ngón tay vào cọng tóc xoăn, cười cười bình thản.
Trong khi ai nấy đều thấy tiếc nuối cho mái tóc dài suông mượt của Darold thì anh chàng chớ hề để bụng, vẫn ngày ngày đi làm, lúc buồn còn tự nghịch tóc tạo niềm vui.
Hơn nửa gương mặt đã trang điểm xong, Âu Dương Kiều Vỹ mở hí nhìn bằng con mắt còn lại, đường nhìn phóng thẳng về phía cửa phòng, trông đợi Kỳ Họa Niên.
Sáng này, Kỳ Họa Niên có gửi cho bé con một tin nhắn, giọng điệu hứa hẹn chắc nịch nên bé con tin tưởng lắm. Dù sao trước giờ đối phương cũng hiếm khi thất hứa với bất kỳ ai, tác phong vô cùng chuyên nghiệp.
Vừa dứt suy tưởng, Âu Dương Kiều Vỹ nhạy bén nghe thấy tiếng động cánh cửa sắt mở ra. Bé con mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm người đang bước vào, đột nhiên sửng sốt. Phát hiện trạng thái lạ lùng của bé con, Gladye khựng tay, tò mò ngoảnh đầu thử quan sát. Cuối cùng, cả hai người họ đồng loạt ngây ra như đang lơ lửng giữa nhiều tầng mây màu hồng.
Kỳ Họa Niên cởi nón lưỡi trai, ngước mắt bao quát bốn phía. Trường quay rộng hơn cậu nghĩ, nhân viên cũng đông và bận rộn cực kỳ. Thế nhưng khi cậu nhấc chân tiến đến gần, bỗng thời gian ngưng đọng, ghì lấy nhịp độ hoạt động của tất cả những người có mặt tại đây.
Mọi người đều dành tặng cho cậu một ánh mắt trộn lẫn giữa kinh ngạc và ngưỡng mộ.
Rõ ràng nơi trường quay chỉ là những vách tường màu xám đơn điệu nếu không kể cụ thể các thùng cạc tông nằm lung tung ở góc phòng, hay là sàn nhà vương vãi cà phê bị đổ lúc sáng chưa bay hết mùi, thậm chí ánh sáng còn không đủ tỏa ra tứ phía. Song, khi Kỳ Họa Niên đặt chân vào đây, cậu đã khiến nơi này trở nên bắt mắt thu hút hơn bao giờ hết.
Dưới chân cậu mơ hồ tỏa ra thứ ánh sáng vi diệu, khiến người người mê mẩn chìm đắm.
Kỳ Họa Niên bị nhìn rất lâu, cảm giác ngượng ngùng quen thuộc làm cậu dở khóc dở cười. May sao cậu nhác thấy Âu Dương Kiều Vỹ đang ngồi trang điểm, bèn vội vàng đi qua.
"Xin lỗi em, sáng nay kẹt xe quá nên anh đến muộn." Kỳ Họa Niên cười nhẹ, giọng điệu chân thành.
Âu Dương Kiều Vỹ sực tỉnh lắc đầu, cong cong môi cười đáng yêu: "Dạ không sao đâu, mọi người còn chuẩn bị lâu lắm."
Dừng đoạn, đường nhìn của bé con chậm rãi đậu trên bộ trang phục mà đối phương đang mặc.
Một chiếc áo thun đen trơn đóng thùng cùng quần kaki xám bó ống, ôm theo đôi chân dài miên man, cả hai đều thuộc nhãn hàng Louis Vuitton. Liếc xuống chút xíu nữa là đôi giày da của Bally - một nhãn hàng cao cấp của Thụy Sĩ. Ngoài ra còn có chiếc balo pha trộn hai màu trắng đen của DEERANDI đang đong đưa trên bả vai Kỳ Họa Niên.
Âu Dương Kiều Vỹ mơ màng thu mắt về, thầm nuốt nước bọt: Từ trên xuống dưới toàn là đồ hiệu. Bình thường ông bà hay bảo người đẹp vì lụa, nhưng trường hợp này thì khác, rõ ràng mấy món đồ ấy trở nên đẹp hơn là vì người mặc. Haiz, anh Niên không đi làm người mẫu đúng là uổng phí! Cơ mà sao mình nhớ chồng bảo anh ấy không thích đồ đắt tiền mà nhỉ? Hay đây... đều là quần áo mà anh Hạ mua nên buộc phải mặc? Chà, anh Hạ chăm người yêu kỹ quá đi mất!
Trong lúc Âu Dương Kiều Vỹ đoán già đoán non, từ phía xa Hồng Lập thong thả đi đến gần. Ban đầu anh chỉ định nhắc bé con một vài chuyện cần thiết, không ngờ tới nơi mới phát hiện Kỳ Họa Niên đang ở đây.
Hồng Lập mau chóng đưa tay ra, ngữ khí đon đả cười nói: "Chào cậu, cậu là Họa Niên đúng không?"
Kỳ Họa Niên liếc nhìn người đàn ông xấp xỉ 30 trước mặt, dựa vào thái độ và tác phong của đối phương, cậu nghĩ bụng đây hẳn là quản lý của Kiều Vỹ. Vì thế cậu cũng niềm nở bắt tay Hồng Lập, tiếp lời: "Vâng, xin lỗi vì đã đến muộn hơn lúc hẹn."
Lúc vô tình rũ mắt, Hồng Lập chợt khựng hai giây. Tia sáng phản chiếu từ chiếc đồng hồ Jaeger-LeCoultre khiến trái tim anh kêu vài tiếng đau thương. Chẳng qua trước kia từng có người yêu thương anh vô bờ bến, không tiếc một thứ gì cho anh, kể cả những món đắt đỏ nhất. Trong số ấy có chiếc đồng hồ của nhãn hàng Jaeger-LeCoultre, bây giờ nhìn lại mà lòng đẫm nước mắt.
Hoài niệm vụt thoáng qua, đối với một người cứng rắn như Hồng Lập, chỉ cần thở dài một hơi là mọi chuyện lại đâu vào đấy.
Hồng Lập bình tĩnh rút tay về, vui vẻ đáp: "Nhằm nhò gì, Julian còn chưa trang điểm xong nữa mà. Cậu đến đây bằng gì vậy? Có mệt lắm không?"
"Tôi đi xe riêng nên cũng không quá mệt." Kỳ Họa Niên đảo mắt nhận ra mọi người vẫn tất bật, bèn ý tứ nói. "Hay anh cứ làm việc của mình đi, tôi ở đây đợi được, có Kiều Vỹ nên không sao đâu."
Hồng Lập ra chiều nghĩ ngợi. Anh nhìn Âu Dương Kiều Vỹ đang nhắm mắt để Gladye xịt khoáng, hắng giọng ra hiệu. Ngay sau đó, bé con mở một mắt liếc qua, cong môi cười hỏi: "Sao thế anh?"
"Em ở đây hướng dẫn cho Họa Niên giúp anh nhé?" Hồng Lập nâng cổ tay lên xem giờ giấc. "Khoảng mười phút nữa anh quay lại rồi chúng ta bắt đầu luôn."
Âu Dương Kiều Vỹ giơ ngón tay, làm ký hiệu 'OK': "Anh đi lẹ đi thì bọn em mới dễ dàng tâm tình được."
"..." Tâm tình? Ngon lắm rồi ấy nhỉ? Dám nói lời này trước mặt chủ tịch của em xem?
Hồng Lập khinh thường hừ mũi, lúc quay sang phía Kỳ Họa Niên, anh lịch thiệp mỉm cười: "Vậy tôi sẽ bảo người mang nước uống đến, cậu ngồi đây nghỉ ngơi với chuẩn bị tâm lý trước đi nhé."
Chuẩn bị tâm lý? Căng thẳng vậy sao?
Kỳ Họa Niên không rõ vì sao phải làm thế, cho đến khi nói chuyện với Âu Dương Kiều Vỹ, cậu thật lòng không khép miệng lại nổi.
"Anh đã hiểu những gì em vừa nói chưa?"
"...Ừm, anh hiểu rồi."
Kỳ Họa Niên ngăn bản thân không run rẩy mà để mất bình tĩnh, chầm chậm hít thật sâu rồi thuật lại những gì Âu Dương Kiều Vỹ vừa tận tình hướng dẫn.
Đầu tiên, cả hai phải tương tác với nhau một cách cực kỳ tình cảm, giống như cặp đôi đang trong thời kỳ yêu đương mặn nồng vậy.
Tiếp theo, cả hai sẽ phải có những cử chỉ thân mật, ví như dựa vào vai nhau, nhìn nhau mỉm cười, hôn trán, hôn má, thậm chí nếu nhiếp ảnh gia yêu cầu hôn môi cũng phải hôn.
Lúc nghe đến giai đoạn này, Kỳ Họa Niên đã thấy lấn cấn trong lòng. Ngặt nỗi, cậu là người chấp nhận giúp đỡ đối phương nên nếu bây giờ nuốt lời thì chẳng còn mặt mũi nhìn nhau được nữa.
Ngoài bộ sưu tập ảnh cho dự án quảng cáo, cả hai còn phải quay một đoạn video ngắn chừng hai, ba phút để làm trailer, quảng bá rộng rãi trên các trang mạng xã hội. Bối cảnh và nội dung của video cũng tương đối dễ hiểu và dễ thực hiện.
Âu Dương Kiều Vỹ vào nghề ngót nghét sáu năm rồi, kinh nghiệm có thể gọi là đầy mình. Bản thân bé con cũng không thuộc dạng người dè dặt giữ kẽ, bất kể là chụp với ai cũng tạo được 'phản ứng hóa học' siêu mạnh.
Chính vì vậy, Vưu Kiện mới lo lắng rằng dự án quảng cáo lần này sẽ phải 'động chạm da thịt' rất nhiều, mức độ nguy hiểm đáng báo động. May sao người hợp tác là Kỳ Họa Niên, dù có chạm chọt gì cũng đỡ thấp thỏm hơn so với người khác.
Âu Dương Kiều Vỹ tròn xoe mắt, ánh nhìn đáng yêu ngọt ngào có thể làm xiêu lòng bất kỳ ai trên thế giới này. Bé con chớp nhẹ hàng mi cong vút được chải chuốt kỹ càng, cười gợi ý: "Giờ chúng ta tập thử nha?"
Phải mất ba giây Kỳ Họa Niên mới thoát khỏi cái hố sâu hút trong đáy mắt đối phương. Cậu lảng tránh tia sáng như những vì sao lấp lánh đối diện, gật đầu nghiêm túc đáp: "Ừ, chúng ta tập thôi!"
Nói cho cùng, công việc vẫn là công việc, chỉ cần tâm mình vững vàng, mọi cám dỗ lời đồn sẽ chẳng có ý nghĩa gì cả.
[...]
Hôm nay là lần đầu tiên Vưu Kiện đèo con gái út của mình đến trường bằng chiếc mô tô siêu ngầu. Lúc tới trường, mấy bạn nhỏ đang đứng đầy trước sân bỗng bị vẻ hoành tráng từ chiếc mô tô lẫn vẻ điển trai rợp trời của người lái choáng hết mọi suy nghĩ.
Âu Dương Mật được Vưu Kiện bồng xuống, cẩn thận vuốt lại mái tóc lòa xòa của cô bé rồi dịu dàng dặn dò: "Ngoan ngoãn nghe lời cô giáo nhé cục cưng!"
"Dạ! Bố đi cẩn thận nhaaa!" Âu Dương Mật tủm tỉm cười, hồi sau quay lưng đi vào lớp thì nhanh chóng bị cả đàn cá nhỏ liến thoắng hỏi han.
Trẻ con là sinh vật tò mò nhất trên thế giới này. Một khi chưa hỏi ra được lý lẽ tận cùng dưới mặt đất sâu hàng trăm nghìn mét, chắc chắn chúng sẽ không buông tha cho bạn đâu. Âu Dương Mật bối rối trả lời từng câu hỏi một cho đến lúc cô giáo cất tiếng yêu cầu tập hợp thành vòng tròn, cô bé mới được 'tha bổng'.
Ngồi lắng nghe cô giáo giảng bài, Âu Dương Mật ngẩn ngơ thả hồn lên ngọn cây, cây bút có gắn một tổ ong bằng nhựa đong đưa qua lại theo động tác lúc lắc từ bàn tay. Chốc lát, cô bé chợt siết thân bút, mím môi hạ quyết tâm: Về sau không cho bố chở mình bằng mô tô nữa, như vậy mấy bạn sẽ không có cơ hội 'cướp' bố lớn của mình đi được!
Ở nhà, Vưu Kiều Tranh đang thư thả ngồi trong phòng bếp ăn điểm tâm. Bàn ăn gia đình là loại bàn dài, cô bé ngồi tại đầu bên này, đối mặt với Vưu Âu Túc đang mải mê cắm mắt vào điện thoại di động. Có vẻ cậu chàng lại gặp khó khăn ở cửa ải mới nhất, mặt mũi bặm trợn cáu kỉnh, thậm chí còn không thèm đoái hoài đến bữa sáng.
Vưu Kiều Tranh gắp miếng xúc xích chiên hình bạch tuộc bỏ gọn vào miệng, nhìn anh lớn lúng búng nhắc nhở: "Anh ò, cái ly máo cụa anh sắp đông lại luôn gồi kìa!" (Anh à, cái ly máu của anh sắp đông lại luôn rồi kìa!)
Giữa tiếng nói trong trẻo của cô bé, điện thoại phát ra âm thanh bắn súng đùng đoàng, Vưu Âu Túc cau mày không đáp, rõ ràng là đang tập trung cao độ. Thế nhưng Vưu Kiều Tranh luôn thích trêu chọc anh trai mình, vì vậy cô bé bèn há miệng tạo ra một chuỗi tiếng ồn với mục đích làm đối phương xao nhãng.
Cuối cùng, Vưu Kiều Tranh cũng thành công ngay khi trên màn hình hiện ra vết máu bắn tung tóe kèm theo dòng chữ 'You Lose'.
Mặt Vưu Âu Túc đen kịt như đít nồi cháy, cậu chàng bực bội ném điện thoại lên bàn cái 'cạch', ngẩng lên lườm Vưu Kiều Tranh: "Điên à? Khỏe re hét hò thế sao sáng không đi học đi?"
Bị hỏi vặn, Vưu Kiều Tranh nhất thời cứng họng, vội vàng nhanh trí nhét thêm một miếng xúc xích chiên vào miệng, giả dạng không thể trả lời.
Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng người hầu nhỏ giọng thưa dạ. Hai anh em cứ tưởng là bố lớn trở về, không ngờ bóng người đi vào lại hóa thành chú út của bọn họ.
Vưu Âu Túc vốn mang tâm lý e dè Vưu Hạ, dù cậu chàng chẳng rõ lý do vì sao. Đổi lại, cậu chàng rất thích Kỳ Họa Niên, thường xuyên lén lút nhắn tin rủ rê đối phương ra ngoài chơi thể thao với mình. Có lần bị sao Chổi chiếu mạng, Vưu Hạ phát hiện hai chú cháu âm thầm nắm tay trốn đi chơi, về nhà liền bị xử lý triệt để.
Vưu Hạ dùng tông giọng điềm đạm nhắc nhở: "Chú Niên bận rộn cả ngày rồi, tối về phải nghỉ ngơi, sao lại đòi chú dẫn đi đá bóng tới hơn 10 giờ khuya như vậy?"
Vưu Âu Túc gục mặt, ôm bóng trong người không nhúc nhích. Cậu chàng chân nam đá chân chiêu, suy tính đường trốn nhưng không thành, bèn thở dài cố gắng ngoan ngoãn đáp: "Dạ con xin lỗi chú út, lần sau con---"
Dừng đoạn, thiếu gia nhỏ nhà chú hai liếm môi, lém lỉnh nói tiếp: "Lần sau con sẽ dẫn chú Niên về sớm hơn!"
Trong bụng thầm phản kháng: Đàn ông con trai đi hơn 10 giờ tối có sao đâu chứ? Không lẽ sợ ma nữ cướp chú Niên đi ư? Nếu vậy... thì mình cho cướp luôn! Ha ha ha ha ha!
Vưu Hạ nhướng lông mày nhìn thằng cháu nổi tiếng ngỗ nghịch của mình, lòng chỉ thốt ra một câu lạnh băng: Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh.
"Được rồi, vậy chúc con may mắn lần sau." Vưu Hạ cong khóe môi cười khiêu khích.
Từ đấy về sau, ở đâu có Vưu Hạ, ở đó không có Vưu Âu Túc.
Tiếc là hôm nay không kịp bấm quẻ tay, Vưu Âu Túc chạm mặt Vưu Hạ mà cứng cả người. Ánh mắt dè dặt kháng nghị hồi lâu vẫn đành chịu thua, gục mặt lí nhí chào hỏi.
"Chào chú út."
Vưu Kiều Tranh ngoẹo đầu mỉm cười tíu tít: "Chú út mới tới chơi!"
Vưu Hạ chỉ nhìn thoáng qua Vưu Âu Túc rồi đi lại gần chỗ Vưu Kiều Tranh, vươn tay sờ lên trán cô bé kiểm tra thân nhiệt. Chuyện là anh nghe tối hôm qua cô bé đột nhiên phát sốt nên sáng nay mới tranh thủ thời gian rảnh ghé thăm khám xem sao.
Nhưng kiểm tra sơ sơ thì thấy nhiệt độ không mấy cao, gần như là bình thường, không lẽ hạ sốt mau như thế sao?
Vưu Hạ rũ mắt nhìn Vưu Kiều Tranh vẫn hớn hở mỉm cười, bất ngờ hỏi: "Con thấy trong người còn mệt không?"
Vưu Kiều Tranh giật khẽ, cụp mắt nghĩ ngợi vài giây: "À dạ, còn... còn chút xíu thôi chú út!"
Phía đầu bên kia, Vưu Âu Túc phát ra âm thanh khinh thường: "Đừng có mà xạo, bệnh hoạn gì mà nãy giờ ầm ĩ muốn chết! Mệt mỏi mà ăn sắp hết cái bàn rồi kìa."
Nói đến đây, Vưu Âu Túc đứng dậy, đặt khăn lau miệng lên bàn rồi vu vơ báo tín hiệu: "Mấy đứa lười hay giả bệnh lắm."
Bóng dáng nam sinh cao ráo khuất sau cửa phòng, Vưu Kiều Tranh giận cam người, ánh mắt lóe lên tia giọt bắn màu cam như vòi phun, hung hăng nghiến răng với suy nghĩ muốn cạp một phát vào cổ anh trai thích đâm xuồng bể. Thật ra cô bé cũng chẳng ngờ tới
chú út sẽ ghé sang để khám bệnh cho mình, nếu không thì cô bé đã sớm chuẩn bị một kịch bản chất lượng đâu ra đó.
Bây giờ ngon rồi, giấu đầu lòi đuôi mất rồi, haiz.
Dựa vào thái độ ấp úng của Vưu Kiều Tranh, Vưu Hạ dĩ nhiên nhìn ra chuyện này từ sớm. Có điều, anh không la mắng cô bé mà chỉ nhẹ nhàng đưa cho đối phương một túi kẹo có vị cam.
"...Chú út cho con hả?" Vưu Kiều Tranh mân mê túi kẹo, cười thích thú.
Vưu Hạ gật đầu, bồi thêm: "Cho cả bé Mật nữa. Ăn kẹo rồi mau khỏe, lần sau tuyệt đối không được nói dối người lớn, biết chưa?"
"Dạ!" Túi kẹo hệt bùa chú, lời anh răn dạy chảy tới đâu, cô bé răm rắp nghe theo tới đó. "Vậy chú út có chờ bố con về không?"
Nghe hỏi, Vưu Hạ giơ cổ tay nhìn đồng hồ, bỗng sực nhớ giờ này Kỳ Họa Niên đang ở studio Havy cùng Âu Dương Kiều Vỹ. Mặc dù đêm qua đã đấu tranh tâm lý xong xuôi, song anh vẫn do dự về quyết định của mình.
Liệu việc anh gật đầu đồng ý có sai lầm không?
Nhưng nếu anh lắc đầu cấm cản thì cũng không hay cho lắm, dù sao người kia cũng không phải là 'con cáo thích làm ông nội thiên hạ' ấy...
Vưu Hạ nhắm mắt thở ra một hơi, tự dằn lòng mọi chuyện sẽ ổn, sẽ không có gì hết, không nên để ý nhiều như vậy, chỉ là công việc, anh không ghen, chắc chắn là không ghen...
Sau khi suy nghĩ thông suốt, anh vừa định trả lời Vưu Kiều Tranh 'chắc là không' thì phía sau thình lình vọng đến giọng nói trầm thấp pha chút không đứng đắn của Vưu Kiện.
Vưu Kiện có vẻ không ngạc nhiên khi trông thấy đối phương, gã bình thản gắn kính râm vào cổ áo sơ mi, nghiêng đầu nháy mắt cười nói: "Em trai yêu quý, sẵn ở đây rồi thì đi chơi với anh chút không?"
Vưu Hạ quay lại, nhẹ chau mày: "Anh rảnh rỗi quá nhờ?"
"Rảnh chứ sao không! Mà nói rảnh cũng không đúng, anh cũng sắp đi làm việc rồi, nhưng đi cùng em cho nó vui." Ánh mắt gian manh đầy mưu mô nhìn thẳng vào mắt Vưu Hạ. "Đi thôi, lái xe tới Studio của Havy mất chỉ nửa tiếng là cùng."
Ngay lập tức, Vưu Hạ khựng lại.
Studio... của Havy?
(3658)