Rất Khó Không Yêu

Chương 3.1:




"Muốn hỏi gì, cứ hỏi đi." Vu Giai Thần thấy Thư Dĩ An không biết bao nhiêu lần nhìn cô dáng vẻ muốn nói lại thôi, nên đành mở miệng để cho bạn tốt hỏi.
"Mình..."
"Bạn muốn hỏi tại sao mình lại đồng ý người kia..." cô khẽ cau mày.
"Vương Tĩnh Kiệt."
"Đúng. Vương Tĩnh Kiệt."
Nhìn đi nhìn đi, ngay cả tên người ta cũng không nhớ, lại có thể đồng ý lời tỏ tình của hắn, tiểu Thần không phải vì bị đả kích quá lớn nên đầu óckhông rõ ràng chứ, "Bạn thật sự muốn kết giao với anh ta?"
"Ừ."
"Vì sao?"
"Bởi vì anh ta có tiền."
"Tiểu Thần, mình đang nói chuyện nghiêm túc, bạn chú tâm một chút được không?" Thư Dĩ An tức tối dậm chân.
"An An, mình rất nghiêm túc." Vu Giai Thần nắm chặt tay bạn tốt, ngẩng đầu nhìn phiến lá đang bị ánh mặt trời nhuộm đỏ, đỏ giống như máu. Đưa ngón tay, chạm vào gương mặt mình, phảng phất như độ ấm đó vẫn còn vương vất.
An An không biết, chỉ có tiền, mới có năng lực giúp cô thoát khỏi người đàn ông kia.
Tuy hắn đã đáp ứng để cô được tự do, nhưng hắn quá biến thái, cô không biết lúc nào hắn sẽ thay đổi chủ ý. Phải tìm một người có đủ cường đại, mới hi vọng ngăn cản được hắn.
cô không biết thực lực của hắn đến bao nhiêu, nhưng có thể nhẹ nhàng khiến công ty của ba phá sản, tâm cơ cùng thực lực của hắn không phải tầm thường. cô thừ nhận, chính mình đang lợi dụng Vương Tĩnh Kiệt, nhưng mà, vậy thì sao? hắn đạt được điều hắn muốn, còn cô cũng nhận được điều mình muốn, đúng theo nhu cầu. Quan trọng nhất là, ban đầu cô đã nói rõ, mà hắn cũng đồng ý.
Như vậy, không phải là rất tốt sao?
Nhưng mà Vương Tĩnh Kiệt kia nhút nhát như vậy, chắc chắn không thể là đối thủ của người kia. không sao, ít nhất hắn có tiền, rất nhiều tiền, bối cảnh như vậy, người kia muốn tính toán cũng không dễ dàng đâu.
Nếu không dễ dàng, dù muốn, hắn cũng phải bớt chút sức lực. Dù sao, ân oán giữa bọn họ đã xong, cô không đáng để hắn hao tốn tâm tư.
cô làm như vậy, chỉ đơn giản là khiến mình an tâm.
Được rồi, cô ích kỉ. Nhưng mà trên thế giới này, ai mà không ích kỉ chứ?
Thư Dĩ An trầm mặc nhìn bạn tốt đang ngẩn người, tiểu Thần hoàn toàn kh ác với trước, hóa ra cảm giác ban đầu của cô không sai. Nhìn nụ cười châm chọc bên khóe môi bạn tốt, Thư Dĩ An bỗng cảm thấy sau lưng từng đợt rét lạnh.
Vu Giai Thần mà cô từng quen biết, vui vẻ yêu đời, mặc dù có tâm sự, những ít nhất vẫn còn rất đơn giản. Nhưng bây giờ, tiểu Thần trở nên âmtrầm... giống như trong lòng có rất nhiều chuyện nhưng không có cách nào nói ra miệng.
cô rõ ràng có thể cảm nhận được bạn tốt đang chịu khổ, lại không có cách gì giúp! Tiểu Thần nhất định là rất vất vả. Thư Dĩ An cầm chặt tay bạn tốt, lúc Vu Giai Thần ngoảnh đầu nghi hoặc nhìn, cô cười rạng rỡ, "Tiểu Thần, mặc kệ thế nào, bạn vẫn còn có mình."
"An An." Vu Giai Thần cầm lại tay cô, trong mắt chua xót.
"Hả?"
"Có bạn thật là tốt."
"Mình cũng thế."
Có lẽ rất nhiều chuyện đều là lợi ích, lợi dụng, nhưng ít nhất, tình bạn của hai người là thật, không có hận thù, không có lừa gạt, chỉ đơn giản là quan tâm. Như vậy, là đủ.
Vu Giai Thần yêu đương.
Mĩ nữ của khoa kinh tế tài chính đại học T, trước kia là tiểu thư nhà giàu về sau công ty phá sản lại còn nợ nần, vị tiểu thư xinh đẹp khiến người ta chú ý này, đã có người yêu rồi.
Người trên thế giới này, cho tới giờ đều ưa thích bát quái, nhất là tin tức lớn như vậy. Vu Giai Thần từ khi bước vào đại học T, có vô số người theo đuổi, nhưng những người đó đều bị cô từ chối một cách ác liệt. Vì vậy mọi người đều nói cô mắt cao hơn đầu, cao ngạo khó tính.
Nhưng mà cao ngạo cũng đúng, ai bảo nhà cô ấy có tiền, kiêu ngạo là đương nhiên. Sau đó gia đình bị suy sụp, ngay cả người bình thường cũngkhông bằng, cái này lại càng náo nhiệt, tất cả mọi người nhìn cô ấy mang theo chút hả hê. Thiếu nợ đấy, còn là nợ lớn, xem cô ta còn cao ngạo đượckhông.
Nhưng ai có thể ngờ cô ấy lại ngay lập tức tìm được một người bạn trai gia thế bất phàm, hơn nữa bạn trai còn vô cùng yêu thương ngoan ngoãn phục tùng, nói gì nghe nấy. Quan trong nhất là, bạn trai của cô ấy lại là con trai độc nhất của tổng giám đốc tập đoàn Cự Đầu Vương Đại Minh, cái này... Cái này, còn có để người ta sống không!
Toàn bộ nữ sinh có ý xem náo nhiệt tức đến mức cắn nát vài đầu khăn tay.
thật là, Vương Tĩnh Kiệt này, từ khi nhập học đều không có tiếng tăm gì, ai cũng không có chú ý đến hắn. Tuy rằng cũng dễ nhìn, nhưng lại nhút nhát hướng nội, cho tới giờ cũng không nói chuyện với nữ sinh. Ai biết thoáng cái, lại tóm được hoa khôi của hệ, thật là...
Thế giới này đúng là tràn ngập hí kịch cùng với kinh hỉ không tưởng tượng được, muốn cho người ta không bát quái cũng khó khăn.
Vì vậy cặp tình nhân này quả thật là vô cùng khiến mọi người trong trường chú ý, mặc kệ đi tới chỗ nào, cũng có người nhìn chăm chú, đánh giá, muốn từ hai người đào ra được tin tức dữ dội nào đó.
Đối với việc bản thân mình gây ra sóng to gió lớn như vậy, Vu Giai Thần không để vào mắt, dù sao, sau khi trải qua nhiều việc như vậy, những chuyện lông gà vỏ tỏi trong trường như thế này, thật sự là giống đồ chơi của con nít, không đáng chú ý.
Sau khi tan học ôm sách vở rời phòng học, không ngạc nhiên khi thấy Vương Tĩnh Kiệt đang si ngốc đứng bên ngoài chờ đợi. Từ khi đáp ứng kết giao,hắn ngày nào cũng xuất hiện trước mặt cô, với nụ cười ngại ngùng thỏa mãn.
Vui vẻ đến vậy sao?
Vương Tĩnh Kiệt tranh thủ cầm sách vở cho bạn gái, "Tiểu Thần, lát nữa chúng ta đi cưỡi ngựa nhé? Nhớ lần trước chúng ta nói về chuyện anh nuôi ngựa không? Chúng rất thông minh..."
"Ừ."
Vương Tĩnh Kiệt nghiêng đầu nhìn vẻ mặt bình thản của cô, tia sáng hưng phấn trong mắt giảm xuống, nhưng chưa đầy một phút lại bừng sáng, "Hay em muốn đi xem phim? anh nghe nói gần đây có vài bộ phim điện ảnh khá hay..."
"Cũng được."
"Vậy em thích xem thể loại gì, là..."
"Xin chào Vu tiểu thư." một giọng nói thanh nhã vang lên cắt đứt đối thoại của bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.