Rất Khó Không Yêu

Chương 5.1:




Trong phút chốc cả hai đều trầm mặc, đối mắt với nhau, một khiêu khích, một sâu sắc thâm trầm.
một lúc sau, hắn cười cười, "Chúng ta đều biết rõ, cô sẽ không làm vậy." cô dù chết, cũng không muốn hắn đem những... bức ảnh kia công bố ra ngoài.
Trái tim cô giống như bị một cái búa tạ nện mạnh vào, đau đớn tới mức không thở được. Vì sao hắn lại hiểu rõ cô như vậy? Vì sao? Nhưng, có quan hệ gì? cô lạnh lùng cười, "Tôi không ngại đánh cuộc một lần!"
Đúng vậy, cô đang đánh cược cùng hắn, lần này cô tuyệt đối không nhượng bộ.
Im lặng lần này kéo dài càng lâu, thời gian lúc này dường như không còn ý nghĩa.
Rốt cuộc, hắn chủ động phá vỡ giằng co giữa hai người, "Được." một chữ đơn giản rõ ràng.
cô nhẹ nhàng thở ra, cô đã thắng, nhưng cũng có thể, là cô đã thua!
"anh nhớ kĩ, là anh muốn để người phụ nữ hận anh tới thấu xương bên người mình, tất cả hậu quả anh tự gánh chịu. Tống Hãn, anh đã không muốn để mọi chuyện chấm dứt, vậy thì chúng ta đừng để nó ngừng, cứ tiếp tục là tốt rồi." cô đi qua, đưa tay cầm li rượu hắn vừa rót đầy, uống một hơi cạn sạch.
Chất lỏng rơi vào cổ họng khiến cô như bốc cháy, đưa tay ném "choang" một cái, ly rượu đập vào tường vỡ tan thành từng mảnh vụn.
Giống như là tuyên thệ từ trên cao nhìn xuống, "Giữa chúng ta, sẽ không chấm dứt."
Hung hăng nói xong câu đó, cô ngã xuống.
hắn đưa tya, ôm lấy thân thể mềm mại của cô, ngón tay sờ lên cổ tay cô, đã hiểu rõ.
Lửa giận công tâm, hơn nữa tửu lượng không tốt, cho nên cô say ngất đi.
cô yên tĩnh nằm trong ngực hắn, một phút trước còn kích động giận dữ, bây giờ đã mềm mại như con mèo nhỏ, hai má hồng hồng, không biết do giận hay do rượu.
Đôi mắt vừa rồi còn mở lớn trừng hắn, lúc này khép lại, lông mi dài che phủ. đã bao nhiêu năm, hắn chưa được nhìn thấy dáng vẻ như vậy của cô?
Lúc đó cô còn nhỏ, làm nũng với hắn, cáu kỉnh với hắn, dậm chân, bĩu môi, nước mắt lưng tròng mắng hắn: "anh không thương em, chán ghét, chán ghét."
Trong trí nhớ của hắn, khoảng thời gian đó quá ngắn ngủi. Nhìn thấy dáng vẻ mềm mại dịu dàng của cô đã lâu, khiến hắn quên đi tính cách quật cường của cô.
"Xấu tính." hắn cúi đầu, hôn mút đôi môi cô, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn gò má cô, rốt cuộc, cô lại ở trong ngực của hắn rồi.
Nghĩ rằng buông tay mặc dù khó, nhưng ít ra cũng không xảy ra chuyện gì. Thế nhưng mà khi nghe Du Khải Văn nói cô có bạn trai, hắn đột nhiên pháthiện, mặc dù là một chương trình đơn giản, hắn cũng không cách nào tính được.
Từ anh về Đài Loan, hắn chỉ im lặng nhìn kim đồng hồ chạy.
Tới lúc cô hỏi hắn, rốt cuộc muốn thế nào, lúc đó, hắn thật sự không biết.
hắn chỉ là muốn nhìn cô, nhìn cô vui vẻ, thấy cô sống tốt, hắn cũng không sao, ai ngờ, khi thấy người đàn ông kia nắm tay cô, thấy cô cười dịu dàng với người đó, lửa giận trong lồng ngực giống như bùng cháy đem cái gọi là lý trí kia đốt sạch thành tro.
hắn nói với cô, hắn không quen.
Đây là sự thật, nhiều năm như vậy, hắn đã quen cô ở cạnh hắn, quen cô nhìn theo ánh mắt hắn, cũng quen... nhìn một mình cô.
Mà khi người duy nhất đó rời khỏi cuộc sống của mình, hắn phát hiện mọi chuyện đều bình tĩnh đến mức đáng sợ. hắn vẫn làm thí nghiệm như trước, vẫn xử lí những... chương trình phức tạp, nhưng mà lòng hắn, một mảng trống rỗng.
không có buồn vui, không có cảm xúc phập phồng, chỗ trống đó, như ao tù nước đọng.
Nhưng bây giờ, nhìn cô với người đàn ông khác, cười nói với kẻ đó, nhẹ nhàng nói chuyện, cùng với đôi má đã phục hồi huyết sắc, ửng hồng.
Lúc ở cạnh hắn, cô tình nguyện chết.
Nhưng bên cạnh người đàn ông kia, cô lại có thể cười.
hắn phát hiện, chính mình không thể chịu đựng nổi. Có thể hắn đã mất đi cơ hội giữ cô bên mình, bởi vì hắn không còn gì để mà đặt cược. Nhưng màcô, nhìn như yếu ớt, nhưng lại có thể nắm giữ hắn....
hắn am hiểu nhất, chính là âm mưu tính toán, đúng như lời cô nói. Nếu có thể giữ cô lại, phải trả giá lớn thế nào hắn cũng không quan tâm, kể cả côhận hắn cũng được, chỉ cần, cô vẫn còn ở bên người hắn.
Nếu như chỉ có hận thù mới có thể giữ cô lại, vậy thì, hận đi, có quan hệ gì?
Đời này kiếp này, hắn sẽ không thả cô đi nữa, vĩnh viễn không.
Sau khi say rượu tỉnh lại, đầu cảm thấy đau nhức.
Vu Giai Thần còn chưa mở mắt ra đã cảm giác được đầu đau đến mức nổ tung, cô cau mày rên rỉ.
"Tỉnh rồi thì dậy đi." Giọng nói nam tính nhàn nhạt xuyên qua đau đớn giống như khối băng lạnh kích thích lí trí đang nửa mê nửa tỉnh của cô. Mở to mắt, nhìn người đàn ông ngồi cách đó không xa.
Đây không phải là hình ảnh quen thuộc.
Người đàn ông bình thản chăm chú nhìn vào máy tính đặt trên gối, ánh sáng màn hình hắt vào gương mặt hắn, lộ ra gương mặt tuấn tú.
Chuyện xảy ra đêm qua, giống như thủy triều tràn vào, cô nghĩ tới uy hiếp của hắn, cô thỏa hiệp, nhớ tới bản thân bị ép buộc tới cực hạn!
Đưa mắt, hung hăng mà trừng hắn!
"Xem ra tinh thần của cô khá tốt." không cần ngẩng đầu, cũng biết phản ứng của cô là gì, "Ăn hết bữa sáng của cô đi."
Đồ ăn được bày trên chiếc bàn nhỏ đặt bên cửa sổ, có cháo trắng, ăn kèm với dưa muối. Đáng tiếc bây giờ cô không đói bụng nhất là đồ ăn hắn làm, càng khiến cô buồn nôn!
"không nên vì tức giận mà hại thân thể." nhẹ nhàng nói một câu, đâm trúng tâm sự của cô, cô nhịn cơn đau đầu, từ trên giường bước xuống, đi đến bàn cầm bát cháo, gọn gàng sạch sẽ đổ vào thùng rác, đương nhiên, cả món dưa và hoa quả kia cũng không tránh khỏi độc thủ của cô.
Sau khi làm xong, cô khoanh tay ôm ngực nhìn về phía hắn.
hắn nâng mắt, im lặng nhìn cô làm một loạt động tác, "Vu Giai Thần, khiêu khích như vậy không có ý nghĩa,"
Đúng, không có ý nghĩa, hơn nữa lại rất ngây thơ! Có thể cô không khống chế được xúc động muốn đối nghịch với hắn.
"Tôi có ăn sáng hay không, hoặc ăn cái gì, tự mình quyết định." cô nhìn hắn nói từng chữ, cô không bao giờ... còn là cô bé khúm núm bên cạnh hắnchuyện gì cũng phải hỏi qua hắn mới được.
hắn dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy giữ cô bên người, cũng đừng trông cậy cô thuận theo.
May mắn, Tống Hãn cũng không hi vọng xa vời.
cô không ăn cháo, đời này cô ghét nhất là cháo đấy, "Nếu như tôi không đoán sai, thì đây là phòng của tôi phải không?" cô liếc mắt trừng hắn.
||||| Truyện đề cử: Cuồng Long Vượt Ngục |||||
Sáng sớm tỉnh dậy nhìn thấy hắn, tâm trạng muốn vui vẻ cũng khó.
Ý của cô, hắn nghe hiểu, khép máy tính đứng dậy ra ngoài, lúc đi tới cửa, nghiêng đầu thấp giọng nói, "cô nói đúng một nửa, đây là... phòng của chúng ta."
Trước khi cô kịp phản ứng, hắn bình tĩnh đóng cửa đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.