Năm giờ chiều anh tới, Kiều Duyệt Nhiên biết khẩu vị của anh nên lúc nấu ăn cố ý không cho tiêu, cũng không cho tỏi, những thứ gia vị này Tam Nhi cũng không ăn, có lẽ vì vậy mà bỏ hay không bỏ đều không đáng chú ý.
Thời điểm Miêu Doanh Đông đến, Nam Lịch Viễn còn chưa có tan làm.
“Tam Nhi, là nhớ anh cả sao?” Sau khi Miêu Doanh Đông vào cửa, vỗ vỗ đầu Tam Nhi cùng Tam Nhi đùa giỡn, ánh ắt lơ đãng liếc vào phòng bếp.
“Dĩ nhiên là muốn gặp anh. Anh không đến em không giải quyết được nỗi khổ tương tư của em. Anh cả, tặng Tiểu Kiều cho em đi?” Tam Nhi ngồi ở trên chiếc ghế gỗ màu hồng, ánh mắt đẹp đẽ mà tinh nghịch nhìn Miêu Doanh Đông.
“Là ý gì?” Miêu Doanh Đông nói chuyện cùng với Tam Nhi, trước giờ đều là cười, cảm thấy vô cùng ung dung.
“Tiểu Kiều nói rồi, cô ấy nợ anh một triệu đô la, số tiền này em trả cho anh. Để những ngày tháng tới Tiểu Kiều hoàn toàn theo em. Một người đàn ông như anh lại tìm một cô gái hầu hạ, điều này cũng không thích hợp, lâu ngày danh tiếng của Tiểu Kiều cũng bị ảnh hưởng không tốt. Anh cả, có được hay không, em sẽ giúp anh tìm một đầu bếp.” Trên căn bản tất cả điều kiện của Tam Nhi đều đạt tới hiệu quả “lật tẩy”, lợi và hại đều nói cho Miêu Doanh Đông rồi.
Miêu Doanh Đông căn bản không nghĩ tới lợi và hại, cô cũng đã nói với anh rồi.
Nếu như Miêu Doanh Đông không nhường lại Tiểu Kiều thì anh sẽ bị mất hình tượng phong độ.
So với nói: Danh tiếng của Tiểu Kiều.
Cô muốn xem Miêu Doanh Đông lựa chọn như thế nào?
Tam Nhi biết rõ, có một số chuyện tình, có khoảng cách thì mới đẹp.
Tam Nhi cũng biết rõ, nếu như Tiểu Kiều vẫn làm bảo mẫu cho Miêu Doanh Đông, căn bản là dì cũng không đồng ý.
Vừa vặn lúc Kiều Duyệt Nhiên bưng thức ăn đi ra, cô biết Tam Nhi cùng Miêu Doanh Đông đang nói chuyện của mình thì càng lo lắng.
Ánh mắt Tam Nhi sắc bén nhìn hai người.
Nếu như hai người kia trong lúc đó không có gì ám muội thì Tam Nhi sẽ viết ngược tên mình lại.
Tam Nhi cũng biết, tính cách Tiểu Kiều rất nhẫn nhục chịu đựng, ở trong tay anh cả khẳng định là chịu chút oan ức.
Miêu Doanh Đông nhìn Kiều Duyệt Nhiên hỏi: “Cô đồng ý?”
“Ừ, dù sao trường hợp của Tam Nhi cũng khá là đặc biệt, để cô ấy như thế tôi cũng không yên tâm.”
Hai mắt của Miêu Doanh Đông nhìn Kiều Duyệt Nhiên: “Cũng đúng, như vậy sau này cũng không phiền cô nữa rồi.”
Một lời hai ý nghĩa.
Kiều Duyệt Nhiên hiểu.
Cô cho rằng Tam Nhi không hiểu, thực ra Tam Nhi hiểu rất rõ.
Quả nhiên là đã ngủ cùng nhau rồi.
Mà Miêu Doanh Đông cũng không quan tâm đến việc Tam Nhi biết anh ngủ cùng Kiều Duyệt Nhiên cho lắm.
Bất quá chỉ là ngủ với một phụ nữ khác thôi.
Mặt Kiều Duyệt Nhiên rất nóng.
Tam Nhi mau chóng chuyển chủ đề: “Đúng vậy a, sau này đỡ phải chạy tới chạy lui, sẽ không mệt nữa.”
Lúc ăn cơm, Nam Lịch Viễn trở về, Tam Nhi đã lặng lẽ nói chuyện Tiểu Kiều chuyển tới nhà mình cho Nam Lịch Viễn rồi.
“Em mang một người phụ nữ sấp xỉ tuổi của em về nhà, nhìn cũng rất xinh đẹp, thật sự em không lo lắng sao?” Nam Lịch Viễn hỏi.
Tam Nhi liền cười: “Em lo lắng thì sẽ không làm như vậy?”
Lúc ăn cơm, Miêu Doanh Đông nói: “Thật giống với khẩu vị yêu thích của anh, xem ra Tiểu Kiều rất thương anh.”
Ánh mắt anh thản nhiên nhìn về phía Kiều Duyệt Nhiên.
Giọng điệu đùa giỡn, đây cũng là lần đầu tiên anh gọi cô là “Tiểu Kiều”, mang theo cả tia trào phúng.
Miêu Doanh Đông nói một triệu đô la Tam Nhi không cần trả lại cho anh, vài đồng tiền đó anh chỉ chơi thôi.
Lời này thật ra là nói cho Kiều Duyệt Nhiên nghe.
“Bởi vì anh cả là người có tiền, số tiền này so với anh thật sự quá nhỏ, anh không muốn thì em cũng không ép.” Tam Nhi nói.
Mặt Kiều Duyệt Nhiên càng cúi thấp hơn.
Anh ta có khả năng.
Chính là chơi bời.
Có điều, từ đây, tình hình anh chơi cô sắp thay đổi rồi.
Tổng cộng hai người ngủ năm đêm.
Năm đêm này, anh ta không có thiệt thòi chút nào, nói như vậy nghĩa là chơi rất vui.
Cả buổi tối Miêu Doanh Đông đều cười.
Lúc xuống lầu, Kiều Duyệt Nhiên muốn tiễn anh.
“Vẫn còn có chút lương tâm.” Miêu Doanh Đông nhìn Kiều Duyệt Nhiên từ trên xuống dưới.
Kiều Duyệt Nhiên vô cùng mất mặt.
Xuống dưới biệt thự của Nam Lịch Viễn, Kiều Duyệt Nhiên nói: “Anh Miêu, tiền đưa cho anh thì quan hệ của chúng ta liền kết thúc? Có phải như vậy hay không?”
“Đúng...”
“Sau đó... thứ sáu tôi sẽ không phải đến nhà anh?” Kiều Duyệt Nhiên lại hỏi.
Miêu Doanh Đông đã lên xe ngồi ở ghế lái bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi, dáng vẻ của Kiều Duyệt Nhiên đặc biệt giống như là không yên lòng, truy hỏi Miêu Doanh Đông.
“Đúng.”
“Anh Miêu, xin lỗi.”
“Cô không có lỗi gì với tôi cả, tiền giao dịch sao, coi như là đi chơi gái đi, cũng không thể yêu cầu người ta đi theo cậu cả đời được.” Nói xong, Miêu Doanh Đông khởi động xe rời đi.
Còn lại một mình Kiều Duyệt Nhiên đứng ở nơi đó.
Theo Miêu Doanh Đông lên giường mấy ngày nay, trong lòng cô có gánh nặng rất lớn.
Cô cảm giác mình đúng là bảo mẫu của gia đình giàu có trong xã hội cũ, ban ngày làm nô tỳ, buổi tối làm tình nô, huống chi cô đã có bạn trai.
Coi như cả đời này của cô cũng không thể cùng Hứa Thế An có quan hệ, cô cũng có bạn trai.
Miêu Doanh Đông lái xe nhưng không về nhà.
Hiện tại anh sợ một mình trong đêm cô quạnh.
Anh đến nhà Miêu Chánh Đào.
Anh muốn cùng Từ Thiến nói một chút chuyện ở nước Mỹ.