Kiều Duyệt Nhiên ở dưới lầu làm mì và mấy món ăn nhỏ, cũng không nhiều, lại chuẩn bị nửa trái táp và dâu tây, đang định đem lên cho Tam Nhi.
Lúc sắp lên lầu, Tiểu Kiều bắt đầu kêu, “Tam Nhi, tôi làm thức ăn xong rồi!”
Cô sợ ngộ nhỡ anh Nam và Tam Nhi đang ở bên trên, sợ không tiện, nên nói với bọn họ một tiến trước.
Miêu Doanh Đông nghe thấy giọng nói của cô, nhíu nhíu mày, anh lại tiếp tục cười cười nói nói.
“Sao em biết anh không nói tốt cho cậu ta? Chỉ là thời gian này biểu hiện của anh ba em không tệ! Còn hơn ba nữa, nếu như không có gì ngoài ý muốn, chắc là sắp nhanh nữa thôi!” Miêu Doanh Đông tiếp tục đánh cờ.
Dư quang trong ánh mắt anh nói cho anh biết, Kiều Duyệt Nhiên lên rồi.
Kiều Duyệt Nhiên nhìn thấy Kdd ở đây cũng nhíu mày.
Cô muốn bưng cơm qua cho Tam Nhi thì bắt buộc phải đi qua Miêu Doanh Đông, nhưng mà, Miêu Doanh Đông ngồi ở đó, cô căn bản không bước qua cửa kính được!
Tam Nhi quay đầu liền nhìn thấy cảnh này.
Anh cả dường như cứ ngồi ở đó, không đứng dậy, dường như là đang đợi Kiều Duyệt Nhiên cầu xin anh vậy!
Đàn ông sao lại cứ như vậy, đại khái như muốn đòi mạng.
Tam Nhi không nói gì, cô ngược lại muốn xem, Kiều Duyệt Nhiên sẽ giải quyết như thế nào.
Tối hôm đó, chuyện ở trong xe, Tam Nhi căn bản không biết.
Nhưng mà, cô biết, giữa hai người này, nhất định có gì đó ái muội!
Quả nhiên, Tiểu Kiều đứng ở bên đó mặt đỏ lên.
Cô không ngờ Miêu Doanh Đông hôm nay lại đến nhà Tam Nhi, cũng giống như Miêu Doanh Đông cũng cho rằng hôm nay là thứ bảy cô chắc chắn sẽ không đến vậy!
Trước mặt Miêu Doanh Đông, Kiều Duyệt Nhiên đã không còn chút tôn nghiêm nào nữa.
“Anh Miêu, tôi có thể qua không?” Mặt Mdn đỏ lên, nhìn về phía Miêu Doanh Đông.
Miêu Doanh Đông từ đầu đến cuối đều cúi đầu, ngồi ở đó, nhìn nhìn quân cờ trong tay mình.
Anh vừa nhìn Kiều Duyệt Nhiên, trong lòng liền dâng lên một cỗ khí.
Không phục, nhuệ khí, không cam lòng, hoặc nói đúng ơn là đố kị.
Nhưng anh mãi mãi sẽ không thừa nhận!
Câu nói “Lên giường cùng người đàn ông mình không thích” cứ vang lên trong tai anh cả đêm!
Ừ, người đàn ông cô không thích!
Miêu Doanh Đông anh muốn tiền có tiền, muốn đẹp trai có đẹp trai, anh không có tâm tình tìm phụ nữ, nếu như có tâm tình thì người theo đuổi anh cũng không thua Cố Nhị thiếu!
Vậy mà lại bị cô ghét bỏ!
Vì vậy, hôm đó, anh mới không quan tâm gì!
Kiều Duyệt Nhiên....
“Doanh Đông, anh cũng đã một bó tuổi rồi lại tính toán với cô gái nhà người ta làm gì? Né sang một bên nhanh lên.” Nam Lịch Viễn nhìn một cái rồi nói.
Miêu Doanh Đông cười lạnh, đứng lên.
Kiều Duyệt Nhiên đi qua ban công, đem khay qua chỗ Tam Nhi.
Tam Nhi nhìn Kiều Duyệt Nhiên nói, “Tiểu Kiều, cậu mềm mại đáng yêu như vậy, lương thiện như vậy, ở trong mắt tớ cậu giống như thiên sứ vậy, vậy mà lại có người bắt nạt cậu?”
Kiều Duyệt Nhiên cúi đầu cười, “Tớ đâu có tốt như cậu nói đâu!”
Lúc nãy Miêu Doanh Đông đứng dậy, vẫn không ngồi xuống, bởi vì Kiều Duyệt Nhiên lát nữa còn phải đi qua, vì vậy, anh vẫn một mực đứng đó chờ.
Ánh mắt không để ý, nhìn Kiều Duyệt Nhiên nghiêng người đứng ở trên ban công.
Sau lưng cô, mưa rơi mịt mùng, cô đứng dưới bầu trời xanh xám, đang cúi đầu cười nhẹ, giống như cô đêm đứng ở trạm xe buýt hôm đó, luôn đặt bản thân ở nơi thấp như vậy, thấp bé như vậy, không rêu rao, không để lộ ra.
Miêu Doanh Đông nhíu mày, ánh mắt quay đi chỗ khác, không nhìn Kiều Duyệt Nhiên nữa.
Kiều Duyệt Nhiên đi khỏi ban công liền nói, “Cảm ơn anh Miêu!”
Liền đi xuống lầu.
Cô hận Miêu Doanh Đông nhưng cô có thể thể hiện sắc mặt vui giận không rõ.
Từ đó, cô và Miêu Doanh Đông chính là người qua đường.
Đêm hôm đó anh lại đưa cho cô số tiền lớn như vậy, cô không nghĩ tới việc báo cảnh sát, suy cho cùng đó cũng là một số tiền lớn!
Hơn nữa, anh ta cũng không phải cưỡng hiếp cô, suy cho cùng trước đó cũng là tình trạng anh tình tôi nguyện, phát sinh quan hệ năm đêm!
Cho đến nay, cô và Miêu Doanh Đông tổng cộng quan hệ sáu lần.
Sẽ không có lần thứ bảy!
Miêu Doanh Đông lúc đánh cờ không còn tâm trí để chơi nữa liền đứng dậy nói muốn về nhà.
Tam Nhi ở trên lầu nói, “Tiểu Kiều, việc của cậu hôm nay hết rồi, cậu về trước đi!”
“Ừ!”, ở dưới lầu, giọng nói của Kiều Duyệt Nhiên truyền tới.
Tam Nhi làm một cái mặt quỷ với Miêu Doanh Đông, “Anh cả, Tiểu Kiều không có xe, anh đưa cô ấy về đi!”
Miêu Doanh Đông chỉ cười lạnh, không nói gì cả,
Bước xuống dưới lầu, nhìn thấy Kiều Duyệt Nhiên lưng đeo balo đi từ nhà bếp ra.
Miêu Doanh Đông căn bản không có chuyện gì muốn nói với cô, Kiều Duyệt Nhiên cũng không nói chuyện.
Hai người đồng thời ra khỏi cửa.
“Đi đâu?” Miêu Doanh Đông đột nhiên hỏi một câu.
“Bệnh viện!”
“Lại đi thăm bạn trai cô?”
“Phải!” Kiều Duyệt Nhiên trả lời, ra khỏi cửa rẽ trái, đi bắt xe buýt!