Thời gian quay ngược về lúc Miêu Doanh Đông vứt bàn cờ của Tiểu Kiều.
Lúc tan làm, người dọn vệ sinh đang cầm một túi nhựa lớn đi thu gom rác, thu gom trong tất cả các phòng làm việc, tất nhiên sẽ đi thu gom rác trong văn phòng hợp tác trước.
Người đó nhặt được một bàn cờ từ trong văn phòng của Miêu Doanh Đông, vẫn còn rất tốt, không bị hư gì cả.
Nếu Ethan đã không cần, vậy cô lấy về chắc cũng không sao, cho nên, dì dọn vệ sinh liền cầm bàn cờ lên, đem đi.
Lúc cô đến văn phòng của Hứa Thế An gom rác, anh nhìn thấy bàn cờ này.
Hỏi cô lấy ở đâu ra, cô liền nói từ trong văn phòng của Ethan.
Hứa Thế An hỏi cô, có thể cho anh không?
Người đó chần chừ một lúc, đây là của Ethan, không phải cô nhặt được liền là của cô, cho nên ai lấy cũng được, lại không phải là đồ trang sức gì, cô cũng chỉ vừa đủ ăn no mặc ấm làm gì có thời gian cho loại nhã hứng như vậy, thứ này lại không có ích gì với cô, chỉ là cảm thấy vứt đi rất đáng tiếc, cho nên, cô liền đưa cho Hứa Thế An.
Hứa Thế An nhìn bàn cờ, bàn cờ này làm bằng nhựa cho nên đập không vỡ, nhưng phần màu xanh trên bàn cờ đã có vài vết trầy xướt.
Bàn cờ này Miêu Doanh Đông không coi trọng, nhưng đối với Hứa Thế An lại rất trân quý.
Đời này anh không có phúc khí, muốn có được Kiều Duyệt Nhiên, nhưng cuối cùng vẫn không có được.
Chỉ có thể ở bên cạnh cô, âm thầm bảo vệ, âm thầm chúc phúc cho cô.
Vết xước trên bàn cờ này, anh đã cố gắng sửa, nhưng cuối cùng vẫn không được.
Buổi chiều, anh gọi điện thoại cho Kiều Duyệt Nhiên, rủ cô đến hẻm trước nhà anh ăn mì.
Kiều Duyệt Nhiên đồng ý.
Lúc trước, cô thường ăn mì ở đây với Hứa Thế An.
Quán ăn này, là do một người Trung Quốc mở, mì rất ngon giá lại rẻ.
Mặc dù bản thân Kiều Duyệt Nhiên nấu ăn cũng không tồi, nhưng đối với đồ ăn bên ngoài cô cũng không kén chọn.
Lúc đang ăn, Hứa Thế An lấy bàn cờ ra.
Kiều Duyệt Nhiên vô cùng kinh ngạc, “Bàn cờ này sao lại ở chỗ anh?”
Trong trí nhớ của mình, lần trước cô thấy nó là ở trên giá sách trong nhà Miêu Doanh Đông.
“À, là thế này, Ethan đã mang bàn cờ này đến văn phòng, nhưng hôm nay dì dọn vệ sinh lại nhặt được nó trong thùng rác, hai người chia tay rồi sao?” Hứa Thế An hỏi.
Trong lòng Kiều Duyệt Nhiên có chút cay đắng.
Vốn không phải đang yêu nhau, chia tay gì chứ?
Cô cầm lấy bàn cờ, cẩn thận chạm lên những vết xước.
“Bàn cờ này, là em mua cho anh ấy!” Kiều Duyệt Nhiên cười đau khổ.
Hứa Thế An không biết sự việc quanh co Tam Nhi cũng từng muốn lấy nó làm quà sinh nhật cho Miêu Doanh Đông.
“Anh biết, không phải em muốn tặng cho anh ấy sao! À đúng rồi, gần đây anh nghe nói sinh nhật của Ethan cũng là ngày 1 tháng 10, cùng ngày với em, hai người thật có duyên phận!” Hứa Thế An cũng cay đắng nói.
“Vậy sao”? Kiều Duyệt Nhiên trả lời như có như không.
Ăn cơm xong, Kiều Duyệt Nhiên tiễn Hứa Thế An về nhà, sau đó cô cũng về trường.
Đã có người báo tin hôm nay Kiều Duyệt Nhiên và Hứa Thế An hẹn hò cho Quý Hồng.
Quý Hồng ra mệnh lệnh, “Phá nhà Hứa Thế An cho tôi!”
Tám giờ tối, có mấy người áo đen đến nhà Hứa Thế An, đập hết đồ đạc trong nhà anh.
Dọa mẹ của Hứa Thế An sợ tới khóc, Hứa Thế An cũng cố gắng chống đỡ, nhưng thân thể của anh không nghe lời, vừa mới ra tay với người khác, liền thở hổn hển, lại phát bệnh.
Những người này đến một cách khó hiểu, ra tay cũng khó hiểu.
Hứa Thế An cứ nghĩ rằng họ đã nhận nhầm người.
Quý Hồng xem điện thoại, vừa có một bức ảnh gửi đến, Kiều Duyệt Nhiên bước lên một chiếc xe sang trọng, Kiều Duyệt Nhiên ở trong hẻm ăn mì với Hứa Thế An.
Thật thú vị!
Một tiểu cô nương đầu tiên qua lại với thanh mai trúc mã, sau đó lại với công tử nhà giàu.
Từ lâu Quý Hồng đã biết Kiều Duyệt Nhiên và Hứa Thế An chỉ là bạn bè bình thường, nhưng, công tử nhà giàu lái chiếc xe sang trọng đó là ai?
“Đi điều tra xem chủ nhân của chiếc xe đó là ai.” Quý Hồng ra lệnh với người dưới.
Thủ hạ dưới tay cô, có vài người được cô đưa ra từ sàn nhảy năm đó, họ đang làm việc cho Khâu gia gia thế hiển hách, đều rất có năng lực, mặc dù những việc bà làm đều không phải chuyện quang minh chính đại gì, nhưng bà đã xuất ra rất nhiều tiền.
“Khâu phu nhân, tôi muốn hỏi một chút, bà đang muốn làm gì?” Thủ hạ hỏi Quý Hồng, dù sao ông cũng đã quen biết bà hơn hai mươi năm.
“Tôi…” Mặt Quý Hồng liền đỏ, “Tôi không muốn cho con nhỏ đê tiện đó được sống dễ chịu!”
“Vậy bà trực tiếp giết cô ta đi không phải được rồi sao?”
“Ông ngốc sao! Chuyện phạm pháp ông cũng dám làm à?” Quý Hồng ngẩng mặt lên, tức giận nói.
Hai người đang đấu khẩu, một thuộc hạ khác đi vào, vô cùng thần bí, thần sắc có chút nghiêm trọng nói, “Khâu phu nhân, Kì Ngọc thất thủ rôi!”
“Cái gì?” Quý Hồng hỏi, “Thất thủ thì thất thủ, mặt anh đưa tang cái gì chứ?”