Từ Thiến gọi điện thoại đến, hỏi tình hình theo đuổi của Miêu Doanh Đông.
“Có phải chuyện gì con cũng phải báo cáo với mẹ hay không? Con chỉ hẹn hò nhau thôi, mẹ cũng phải nắm rõ tiến độ sao.”
Miêu à Doanh Đông hỏi.
“Nếu như con đã xác định quan hệ với cô ta, đưa cô ta qua cho mẹ.”
Từ Thiến nói.
“Mẹ muốn làm gì? Thế nào gọi là đưa qua đó cho mẹ?”
“Đầm chặt quan hệ mẹ chồng nàng dâu thôi, lỡ như trong tương lai có xích mích gì đó, con bênh vực cô ta, không bênh vực mẹ, mẹ phải thuần phục cô ta trước!”
Từ Thiến cười hí hí và nói.
“Quan hệ mẹ chồng nàng dâu sao? Hiện nay chưa đến mức đó, cũng sẽ không đến mức đó! Hiện nay chỉ là đính chính quan hệ thôi.”
Miêu Doanh Đông nói.
“Tóm lại, ngày mai đưa cô ta qua đây cho mẹ.”
Trong lòng Miêu Doanh Đông nghĩ không biết mẹ mình đang có ý định gì, nhưng mà nếu như bà ta muốn bản thân theo đuổi tiểu Kiều, chắc chắn không có ý xấu, hơn nữa, theo bố cục của Từ Thiến, chắc chắn sẽ không có điểm nào gây bất lợi đối với hậu bối như Kiều Duyệt Nhiên.
Điều quan trọng là, Từ Thiến là một người tốt! Miêu Doanh Đông biết.
Buổi tối, khi Miêu à Doanh Đông tắm rửa, trong đầu óc đột nhiên hiện lên bộ dạng của Kiều Duyệt Nhiên, cô ta cười hí hí, vô cùng tuyệt đẹp.
Anh ta cũng không nhịn được đã cười lên.
Kiều Duyệt Nhiên đang trong ký túc xá, cũng ngọt ngào như đang được ngâm trong mật ông vậy.
Nữa đêm tỉnh lại, đều nghĩ về chuyện hôm qua có phải là một giấc mơ hay không, nghĩ lại
-
- không phải.
Đã xác thực Miêu Doanh Đông chính là bạn trai của cô ta! Bạn trai
-
- Miêu Doanh Đông.
Sáng mai, Miêu Doanh Đông gửi tin wechat cho Kiều Duyệt Nhiên, nói là chiều nay sau khi tam sở anh ta sẽ đến đón Kiều Duyệt Nhiên, Từ Thiến muốn gặp cô ta.
Kiều Duyệt Nhiên lại bắt đầu lo lắng không yên, cô ta từng gặp qua Từ Thiến một lần, ánh mắt của Từ Thiến như làn gió mùa xuân, như cơn mưa nhỏ, nhưng Kiều Duyệt Nhiên cảm thấy, không ai có thể chịu đựng được ánh mắt lạnh lùng của bà ta, mà phải rùng mình trước mặt bà ta.
Lần trước, bà ta ở trong nhà của Miêu Doanh Đông, Từ Thiến không nói gì cả, nhưng khiến cho Kiều Duyệt Nhiên đứng ngồi không yên.
Lần này mới xác định quan hệ, bà ta thì gọi bản thân qua đó, Kiều Duyệt Nhiên biết được bản thân và Miêu Doanh Đông dù thế nào đi nữa cũng không xứng đôi, cho nên phải đến Miêu gia, cô ta vẫn vô cùng thấp thỏm.
Khi bước lên xe của Miêu Doanh Đông, sắc mặt của cô ta rất khó chịu.
Sự lo lắng của cô ta, Miêu Doanh Đông có thể hiểu được, tầng lớp quá xa với nhau, thực sự có nhiều sự lo âu và không ngẩng đầu lên nổi, anh ta luôn biết.
“Anh biết bác gái tìm em có chuyện gì không?”
Kiều Duyệt Nhiên lo lắng không yên hỏi.
“Không biết nữa!”
Miêu Doanh Đông bình tĩnh trả lời.
“Nếu như bác gái muốn chúng mình chia tay, không cần làm gì cả, hiện nay em sẽ chia tay với anh, gặp mặt với bác gái, áp lực quá lớn, vốn dĩ em cũng không có tham vọng muốn bên nhau với anh, ngày hôm qua, thì xem như trộm được, giấc mơ đã tỉnh, hiện nay chia tay
- -”
Kiều Duyệt Nhiên khuấy trộn bàn tay, rất lo lắng.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ qua có một ngày sẽ trở thành con dâu của Miêu gia.
Miêu Doanh Đông dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta, “Chia tay dễ dàng như vậy sao? Em đang nghĩ gì vậy?”
“Em không có ý này, Ethan, chia tay khi tình yêu chưa sâu nặng dễ dàng hơn khi tình yêu đã sâu nặng, em biết được sớm muộn em cũng phải đối mặt với những chuyện này
- -”
“Không đâu, do mẹ muốn anh theo đuổi em, không thể nào chia lìa được!”
Miêu Doanh Đông nói một câu.
Trái tim của Kiều Duyệt Nhiên mới yên ổn hơn tí, nhưng mà sau đó cô ta hỏi, “Là bác gái muốn anh theo đuổi em sao?”
Lại có chút thất vọng, hèn chi, đột nhiên hành vi của Miêu Doanh Đông đã thay đổi, thì ra là bác gái muốn anh ta theo đuổi.
Thất vọng nhỏ lại trở thành thất vọng lớn.
Rất nhanh thì đến Miêu gia.
Đây là lần đầu tiên Kiều Duyệt Nhiên đến Miêu gia, lần đầu tiên đến một nơi nguy nga lộng lẫy như vậy, lần đầu tiên đặt chân đến nơi này, cô ta cảm thấy bản thân thực sự
-
- Không được sạch sẽ.
Miêu Doanh Đông đứng bên cạnh cô ta.
Từ Thiến ngồi trên ghế sofa, nhìn vào cô ta, ánh mắt dịu dàng.
“Duyệt nhi, qua đây!”
Từ Thiến đưa tay gọi cô ta qua đó.
Miêu Doanh Đông nhăn nhẹ chân mày, Tống Dương gọi Kiều Duyệt Nhiên là Duyệt nhi, sao mẹ cũng gọi Kiều Duyệt Nhiên là Duyệt nhi.
Sao anh ta không biết cô ta có biệt danh này vậy, dù cho là biệt danh, cũng nên xưng hô tên “Nhiên”
như bạn học xưng hô vậy chứ.
Không liên quan gì đến chữ chính giữa là “Duyệt”
đó.
Nhưng mà, Duyệt nhi thực sự nghe rất hay! “Là gọi con sao?”
Chưa bao giờ có ai gọi Kiều Duyệt Nhiên là “Duyệt nhi!”
Cô ta rất lo lắng.
Từ Thiến biểu hiện nhiệt tình khác với bình thường.
“Đúng đó!”
Từ Thiến xa xa nhìn vào cô ta, trong lòng đang nghĩ, nếu như cô ta mặc vào bộ sườn xám bộ dạng sẽ như thế nào đây.
Dần dần trùng hợp với tấm hình đó trong ký ức.
Tuy nhiên chỉ gặp qua Kiều Duyệt Nhiên một lần, nhưng bà ta đã gặp qua rất nhiều người trong cuộc đời, có thể nhận ra Kiều Duyệt Nhiên là một người như thế nào
-
- Biết nghĩ cho người khác, biết kiềm chế biết nhẫn nhịn.
Kiều Duyệt Nhiên bước qua đó.
Từ Thiến nhìn vào cô ta, cười cười, “Mấy năm nay cực nhọc rồi phải không?”
Kiều Duyệt Nhiên cảm thấy lời nói của Từ Thiến rất kỳ lạ đó, thân thế của bản thân, sao bác gái lại biết được chứ? Nhưng Miêu Doanh Đông biết, Tam Nhi nói cho mẹ biết đó.
“Đều qua đi rồi!”
Kiều Duyệt Nhiên nói.
“Thế này, nếu như sau này con không có đi học, thì đến đây ở, kế bên phòng trên lầu của tiểu Cửu, có một căn phòng trống, bình thường con ngủ trong đó, bác sẽ dạy cho con kiến thức về triển khai hoạt động vốn; Doanh Đông không thường xuyên về đây, còn có bác trai của con nữa, mấy hôm nữa tiểu Cửu phải đi Trung Quốc, bình thường chỉ có ba chúng ta thôi!”
Từ Thiến nói.
“Mẹ, mẹ có ý gì đây?”
Miêu Doanh Đông không hiểu sự sắp xếp của Từ Thiến.
Giống như muốn anh ta theo đuổi tiểu Kiều là vì bà ta vậy, nhưng mà cuối cùng mẹ muốn làm gì chứ? “Nếu như cô ta có chỗ làm không tốt, xin mẹ tha thứ cho!”
Miêu Doanh Đông nói.
Bởi vì anh ta không hiểu rõ cách làm của Từ Thiến, cho nên đỡ cho Kiều Duyệt Nhiên trước.
Kiều Duyệt Nhiên nhìn sang anh ta.
Từ Thiến cười và nói, “Đây vẫn chưa có làm gì mà, thì trở thành kẻ điên cuồng bảo vệ vợ rồi sao?”