Lệ Truyền Anh cười nhạt một cái, “Muốn hiếp tôi? Làm sao có thể dễ dàng vậy được, tôi bên ngoài có vòng tay phát điện, trong nhà có mẹ; Trước khi xảy ra chuyện có 911, sau khi xảy ra chuyện có internet, kiện anh tội hiếp dâm, để cổ phiếu của anh rớt giá, sự nghiệp sụp đổ chỉ trong một chốc lát. Tôi nhu cầu sinh dục rất cao, anh hiếp được tôi, tôi sướng, anh khổ.”
Sau đó Lệ Truyền Anh cười một tiếng “hờ hờ”
Minh Nguyên nhìn cô, trong ánh mắt có một chút ý vui, “Em mặc quần yếm rất đẹp.”
“Ý của anh là gì, là giả nai rất đẹp sao?” Lệ Truyền Anh hỏi ngược lại.
Phụ nữ mà Minh Nguyên quen biết, hoặc là thô bỉ nông cạn, không hiểu hứng thú là thứ gì, hoặc là kiểu giống y mẹ đẻ và Duyệt Nhi,muốn mà không nói ra, để đàn ông đoán, phụ nữ như vậy, không cần đoán, học thức cao, IQ cao, vô cùng cởi mở, lời nói ra, lại không thô tục, vậy rất có hứng thú.
“Tôi có thể phải quay về Venezuela rồi.” Minh Nguyên nói.
Một hồi lâu, Lệ Truyền Anh mới “Uh” một tiếng, muốn nói không nỡ, thực tại tình cảm vẫn chưa đến mức độ đó, nếu là nỡ thì sao, thì quá uổng phí tâm tư của anh nói với mình.
Cái “uh” này xem ra, còn có hồi kết, nhưng mà ở nơi xa lạ, lời nói của cô dừng lại.
“Tôi có nên giả vờ khóc một chút không, thể hiện sự không nỡ đối với anh?” Lệ Truyền Anh hỏi.
“Không cần!” Minh Nguyên nói.
Lệ Truyền Anh lại “uh” một tiếng, “Anh đi với ai?”
“Tống Dương”
“Tên bám váy đà bà hả?” Lệ Truyền Anh lại hỏi.
Minh Nguyên hơi chau mày nhìn Lệ Truyền Anh, “Cô còn biết chửi người khác? Không cho phép cô nói cậu ấy như vậy!”
“Tôi nghĩ rằng anh tát cho anh ta một cái bạt tai, giống như bị anh ta cắm sừng, tôi xem người như anh ta, tâm ý thâm sâu, tôi suy đoán thôi——nhưng mà, tại sao muốn dắt theo cái tên bám váy đàn bà đó?” Lệ Truyền Anh hỏi, giống như Minh Nguyên cầm theo một quả bom hẹn giờ.
“Dùng người thì không hoài nghi, hoài nghi thì không dùng! Lại nói, không có ai là người hoàn mỹ!” Minh Nguyên rất trầm lắng nói một câu.
Lệ Truyền Anh nghiêng mắt nhìn anh một cái, đây là lần đầu tiên Minh Nguyên nói ra những điều này.
Đưa Lệ Truyền Anh về đến nhà, Minh Nguyên liền quay đầu đi về, cho đến khi anh đi Venezuela.
Bởi vì mẹ ở đây, cho nên, buổi tối Lệ Truyền Anh không uống rượu nữa, sợ mẹ chê trách cô là hình tượng “sâu rượu”, sợ mẹ lo lắng.
Cho nên, buổi tối không uống rượu, cô thường ngủ không được, ban ngày thì buồn ngủ không chịu được.
Ngày thứ bảy hôm đó, cô ngồi trên sofa, đầu gật gù muốn ngủ quên.
Mẹ hỏi cô sao lại buồn ngủ như vậy, Lệ Truyền Anh tự vỗ đầu mình nói, “tinh thần suy nhược, vì làm thí nghiệm.”
Tạ Bạch nhẹ nhàng vuốt đầu con gái mình một lát.
“Đúng rồi, mẹ có một học sinh, mấy năm trước đi Châu Âu, năm nay đến Mỹ, bây giờ đang ở sở nghiên cứu, có thể muốn tự mở công ty, tối nay cậu ta mời mẹ ăn cơm, con đi không?” Tạ Bạch hỏi.
“Dạ, được chứ, thế thì cùng đi.” Lệ Truyền Anh trả lời.
Buổi tối, Lệ Truyền Anh lái xe, đưa mẹ đi tiệc, Tạ Bạch cứ nói người học sinh này năm đó rất rất lợi hại, cái gì mà giải nhất cuộc thi vật lý, đoạt giải Olympus.
“Hình như cậu ta còn lợi hại hơn con một chút.” Tạ Bạch nói.
“Vậy sao?” Lệ Truyền Anh nghe câu có câu không.
Cứ cảm thấy làm một người học hành rất dễ dàng, phải làm đến kiểu như Minh Nguyên “Dùng người thì không hoài nghi, hoài nghi thì không dùng” mới là người đại thành công.
Hơn nữa, bây giờ bố mẹ vợ gặp con rể, thông thường đều sẽ hỏi “con có biết nấu cơm không?”, có mấy người sẽ hỏi “Con có đoạt giải Olympus hay không?”
Anh chàng đẹp trai này tên Đường Tiềm, một nhân tài, khoảng hơn ba mươi tuổi.
Đối với Tạ Bạch vô cùng tôn trọng, toàn cứ chọn món ăn Tạ Bạch thích.
Nhìn Đường Tiềm chọn món ăn, Lệ Truyền Anh lại nghĩ đến Minh Nguyên gọi món, anh ta làm sao biết được mẹ thích ăn gì nhỉ?
Cô gửi một dòng tin nhắn cho Minh Nguyên, nói bây giờ đang ăn cơm ở bên ngoài, nhớ lại ngày hôm đó Minh Nguyên gọi món, cô cảm thấy rất lạ kì, muốn hỏi, anh ra làm sao biết được món mẹ thích ăn.
Minh Nguyên đang làm việc trước bàn làm việc của mình, rất chăm chỉ, anh một khi đã làm thông thường không xem điện thoại.
Nhìn thấy tin nhắn của Lệ Truyền Anh, trả lời bốn chữ: sát ngôn quan sắc ( thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt)
Lệ Truyền Anh hơi chau mày, lợi hại như vậy sao?
Đại khái Lệ Truyền Anh từ nhỏ học rất giỏi, ở trong thế giới của mình quen rồi, rất ít đi quan sát người khác.
Sát ngôn quan sắc mà Minh Nguyên nói đại khái là biểu hiện nhỏ, cô cũng học xem.
Lúc Đường Tiềm nói chuyện, mỉm cười, khóe môi nhếch lên, rất nhiệt tình, có ý học trò muốn báo đáp ơn thầy.
Đường Tiềm đối diện với Tạ Bạch nói, “sư muội đã lớn như thế này rồi, hóa ra lúc em lên đại học, cô ấy mới lên cấp ba, lúc đó thì đã duyên dáng yêu kiều rồi!”
“Uh, đúng vậy, cũng thi lên tiến sĩ, chuyện chung thân đại sự đều để lỡ rồi, hai mươi bảy rồi!” Tạ Bạch vuốt nhẹ lưng Lệ Truyền Anh, nói.
“Tuổi của sư muội, em biết, nhỏ hơn em bốn tuổi.” Đương Tiềm nói.
Trong ấn tượng của Lệ Truyền Anh, không nhớ có Đường Tiềm cái người này.
“Em thì sao? Con chắc lớn rồi hả?” Tạ Bạch hỏi.
“Em?” Đường Tiềm cười, “Em cũng chưa có bạn gái!”
Lệ Truyền Anh nghĩ trong lòng, chưa có bạn gái thì chưa có bạn gái, còn dùng “cũng”, cũng không biết nhấn mạnh ý gì đây!
Một bữa cơm, ăn rất ngon.
Lệ Truyền Anh và mẹ đi về.
Bởi vì lần trước viện trưởng đã biết Lệ Truyền Anh phát biểu luận văn uy tín, lại thêm hơn một năm nay, Lệ Truyền Anh rất cần cù thận trọng, cho nên, viện trưởng đề bạt cô làm quyền phó viện trưởng, gọi là thay mặt, có thể qua một thời gian thì chuyển thành chính thức, lương đương nhiên tăng lên rất nhiều.
Quan và dân vẫn là có khác biệt mà.
Chuyện này, Tăng Phàm cũng nói với Minh Nguyên rồi, Minh Nguyên nói với Tăng Phàm một câu, “Làm quan rồi sao?”
“Uh. Phó viện trưởng trẻ nhất. Thật giỏi, sau này thăng chức rất nhanh, có thể sẽ tiến vào hệ thống quốc gia!”
Minh Nguyên không nói gì.
Chỉ là có một lần, lúc Tống Dương đi Pháp mở rộng kênh bán hàng trở về, Minh Nguyên hỏi anh, “Bảo cậu mua tinh dầu cậu mua chưa vậy?”
“Mua rồi, rất nhiều!”
“Đưa tôi.”
Tống Dương từ trong hành lý lấy ra, quả nhiên rất nhiều, một cái gối làm bằng hoa Lavender, rất nhiều tinh dầu Lavender, còn có một bộ mỹ phẩm hoa Lavender, mùi hưong của Lavender, rất dễ chịu.
“ Bao nhiêu tiền, tôi chuyển cho cậu.” Minh Nguyên nói.
“Mấy vạn thôi, chúng ta tính toán kĩ như vậy làm cái gì? Dù gì cũng là cậu phát lương cho tôi ” Tống Dương nói.
“Cái đó không giống nhau.” Minh Nguyên nghe Tống Dương nói là “mấy vạn, không phải mấy chục vạn, nên chuyển cho cậu ta chín vạn chín.
Minh Nguyên biết, bộ mỹ phẩm Lavender tương đối đắt, cơ bản là hàng đo ni đóng giày, trên thế giới chỉ có một bộ.
Anh đem tình trạng da của Lệ Truyền Anh đưa cho người đặt làm bên Pháp, họ dựa vào đó để làm ra.
Minh Nguyên mang những thứ này chuyển phát nhanh cho Lệ Truyền Anh.
Lệ Truyền Anh nhận được bưu phẩm từ Venezuela, thấy rất kì lạ, nhìn thấy tinh dầu Lavender, liền biết cái này để cô an thần.
Còn có mỹ phẩm, Lệ Truyền Anh nghĩ trong lòng, anh ấy thật chu đáo, còn biết da của cô là trung tính thiên khô, tương đối mẫn cảm, anh đương nhiên biết cô ngủ không được.
Buổi tối, Lệ Truyền Anh nằm trên gối hoa Lavender, giống như nhìn thấy một vườn hoa Lavender rất lớn, quả nhiên có giúp đỡ cho việc ngủ.
……
Gần đây, Cố Hành Cương và Đỗ Nhược cũng đến Mỹ.
Bởi vì Cố Hành Cương muốn đến bệnh viện ở Mỹ, tiến hành giao lưu, Đỗ Nhược vốn dĩ muốn ở nhà coi con.
Cố Hành Cương nói, “Con cũng đưa đi theo, đi Mỹ tìm anh hai, anh ba chơi, con của họ cũng nhiều.
Đỗ Nhược đồng ý.
Con ở nhà cũng đều là bảo mẫu coi, Đỗ Nhược có cổ phần của công ty cha đẻ, mỗi năm có không ít tiền, cô không có gì làm thì làm đẹp cho bản thân, dù sao cuộc sống cũng tương đối thoải mái, đi Mỹ cũng được, dù sao đi đâu cũng là chơi.
Bệnh viện của Cố Hành Cương đi là bệnh viện Kim Manh đang ở, hai người lại là chuyên khoa tim mạch.
Ngày đầu tiên Cố Hành Cương đến, Kim Manh liền để ý đến, cái người này đẹp trai quá.
Con gái bây giờ, theo đuổi trai đẹp cũng theo đuổi rất là lộ liễu, ánh mắt của cô cứ nhìn chằm chằm Cố Hành Cương.
Minh Nguyên và Lệ Truyền Anh cũng không rõ ràng, vậy thì cô đổi đối tượng khác thôi, dù gì cũng không thể treo cổ tự tử trên một cái cây.
Cố Hành Cương ở trong nước cũng là cấp bậc viện trưởng, du học ở Frankfurt, Thụy Sĩ, y thuật ở trong nước đều là đếm trên đầu ngón tay, lần này, anh và bác sĩ của Mỹ phải liên kết mổ một ca bệnh khó chữa, bởi vì vô cùng khó, dự tính khoảng hơn ba mươi tiếng, anh và một bác sĩ người Mỹ phối hợp, Kim Manh ở bên cạnh xem, dù sao cô ít kinh nghiệm.
Dáng vẻ đeo khẩu trang của Cố Hành Cương, thật là đẹp trai.
Dù là tiến vào phòng phẫu thuật, Kim Manh cũng không quên nghiêng mặt nhìn anh.
Cố Hành Cương đang cúi đầu cầm dao mổ kiểm tra công cụ, ánh mắt đã thông báo với anh, Kim Manh đang chăm chú nhìn anh.
“Sao vậy? Bây giờ đàn ông đã kết hôn thu hút như vậy sao?”Cố Hành Cương nói một câu, âm thanh bởi vì đeo khẩu trang, tương đối trầm, nhưng mà vẫn rất gợi cảm.
“Đã kết hôn? Ngài kết hôn rồi à?”Kim Manh hỏi.
Cố Hành Cương đã bắt đầu phẫu thuật rồi, không để ý đến cô.
Cố Hành Cương làm xong phẫu thuật, thì quay về nhà Cố Nhị, kể chuyện của ngày hôm nay, nói những cô bé bây giờ thật là tài ba, thật là mãnh liệt.
Ánh mắt sắc bén của Miêu Doanh Cửu nhìn Cố Nhị một cái, “Cái cô Lệ Truyền Anh anh quen biết chứ?”
Cố Nhị xoa trán một chút, “Bà nội, người ta là tiến sĩ, tiến sĩ, khoa học công nghệ cao, nghe anh trai nói cô ta bây giờ làm phó viện trưởng rồi, người ta đi đường quan, có thể để ý đến anh sao?”
Miêu Doanh Cửu nổi nóng rồi, “Ý anh là, cô ta không để ý, tôi để ý rồi, tầm nhìn của tôi không cao như cô ta phải không?
Cố Nhị nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh của Miêu Doanh Cửu,vuốt vuốt ngực cô, “bớt bớt giận, bớt bớt giận, ý của anh là, cô ta biết anh là người có vợ có con, dự là bỏ cuộc rồi, phó viện trưởng như cô ta, cũng không thể làm ra chuyện mất mặt như vậy được!
Anh đối với cô ta, lại không có bất kì tình cảm gì, thật là oan ức. Cái người này, thật là không thể làm sai chút xíu chuyện. Tiếng tăm của một đời, cô ta thật muốn làm lại từ đầu sao.”
Nói xong, anh làm ra vẻ vuốt mồ hôi trên mặt một chút.
Kim Manh đem chuyện Cố Hành Cương đến bệnh viện nói với Lệ Truyền Anh, vô cùng tiếc nuối nói, “Cậu nói xem tại sao đàn ông tốt điều là đàn ông của người khác chứ? Tớ muốn chủ động theo đuổi, vậy mà không thể ra tay!”
Lệ Truyền Anh lúc đó đang ở nhà viết báo cáo, “ Đừng phí sức nữa, chị bận!”
Cho dù bận, nhưng mà bây giờ Đường Tiềm đối với cô, đang từng bước từng bước vô cùng thận trọng theo đuổi.
Anh ta rất tự tin, con gái của cô giáo, hai người đều là học vật lý, có tiếng nói chung.
Mắt xích quan trọng nhất, Lệ Truyền Anh vẫn chưa có bạn trai.
Tạ Bạch đã về nước, lần này Đường Tiềm mời Lệ Truyền Anh, khẩu khí trầm tĩnh ôn hòa, “ Nghe cô nói, em lên làm phó viện trưởng rồi, trẻ trung có tài mà, hôm nay anh vừa đúng lúc đi đến một nơi, ngang qua viện của em, em không chủ động mời anh một chút sao?”
Nếu như anh ta muốn mời Lệ Truyền Anh, có thể cô sẽ suy nghĩ lại, nhưng mà người ta muốn cô mời, cô cũng không thể không mời? Dù sao cũng là sư huynh mà, hơn nữa anh ta cũng rất tốt, Lệ Truyền Anh đồng ý, chọn một nơi vô cùng sang trọng.
Lỡ đâu người ta nói cô keo kiệt thì sao, đều là phó viện trưởng rồi, còn keo kiệt.
Lệ Truyền Anh ngồi gọi món, Đường Tiềm cứ ngối dựa vào lưng ghế nhìn cô.
Cô có thể là đói thật rồi, cho nên, nhìn thấy đồ ăn, lại lộ ra biểu cảm giống như của Gorky trên bánh mì, lại nghĩ không ra, ngẩng đầu nhìn sư huynh, “Sư huynh, anh thích ăn hải sản không?”
“Đều được, tôi không kén ăn.” Đường Tiềm nói.
Đường Tiềm phát hiện Lệ Truyền Anh không thế tục, tuy là chuyên ngành đã làm đến trình độ cao nhất, nhưng mà tính cách của cô hình như rất ngây thơ, hoặc là nói rất thành thật, anh rất thích, bởi vì anh cảm thấy, cô là một người rất thú vị.
Đúng lúc, Miêu Doanh Đông cũng đang ở đây ăn cơm, là cũng với đối tác lúc trước ăn cơm, dù sao Aio anh vẫn có cổ phần.
Anh nhìn Lệ Truyền Anh và người đàn ông đối diện cô.
Từ ánh mắt nhìn Lệ Truyền Anh của anh ta có thể nhìn ra được, người đàn ông này thích Lệ Truyền Anh, hoặc là nói có tình cảm.
Minh Nguyên không ở đây, người này thừa nước đục thả câu rồi.
Không biết Minh Nguyên với cái cô Lệ Truyền Anh này rốt cuộc là ý gì?
Ăn cơm xong, trên đường về nhà, Minh Doanh Đông gọi điện thoại cho Minh Nguyên, hỏi anh dạo này thế nào, anh nói rất bận.
“Bận cũng tốt, nhưng mà bận thì bận, người đẹp có thể lại chắp tay tặng cho người khác rồi.” Miêu Doanh Đông nói.
Anh dạo này rất nhàn rỗi.
“Anh có ý gì?” Minh Nguyên hỏi.
“Tôi mới nãy nhìn thấy phó viện trưởng Lệ cùng với một người đàn ông đẹp trai và cực kì có tri thức ăn cơm, xem ra, người đàn ông này rất thích cô ta. Cậu lần này không quay lại, không phải chắp tay nhường cho người ta sao?” Miêu Doanh Đông vòng vo một hồi, nói.
“Cám ơn anh.”
“Có muốn tôi và anh Cố Nhị giúp cậu trói cô ta lại trước, đợi cậu quay về, lại theo đuổi?” Miêu Doanh Đông hỏi.
Bởi vì Khâu Đông Duyệt lúc trước gọi Cố Nhị “anh”, cho nên, Miêu Doanh Đông liền đương nhiên cũng để Minh Nguyên gọi “ anh” Cố Nhị
“Không cần, cám ơn anh, nếu như hai người giúp em, vậy thì không phải là theo đuổi rồi, là tính kế. Em bây giờ không gấp.”
Nói xong Minh Nguyên liền cúp điện thoại!
Miêu Doanh Đông nghĩ, câu này của Minh Nguyên nói cũng rất có lý.
Miêu Doanh Đông lại nghĩ kĩ cuộc sống hai mươi mấy năm nay của Minh Nguyên, không dễ dàng, nhưng Miêu Doanh Đông thật sự cảm thấy anh rất thông minh, hơn nữa thông minh lại không phô trương, Khâu Đông Duyệt cũng rất thông minh, hai đứa bé này, đều thông minh.
Lại không nhận ra sự thông minh của mình, hoặc nhận ra rồi cũng không coi trọng nó.
Không phải thông minh bình thường, đó là loại một loại nhạy cảm và thông minh tuyệt thế.
Nhìn xuống thế gian, nhưng không chống lại thế gian.
Loại phẩm chất này, rất đáng quý.
Cậu ấy đã không để người khác giúp, vậy thì tùy cậu ấy đi!
Lúc Minh Nguyên quay lại, đã sắp qua mùa đông rồi.
Hôm đó, Lệ Truyền Anh ở nhà nấu cơm, muốn ăn tương ớt, nhưng mà trong nhà hết rồi, thế là, cô xuống lầu đi mua.
Lúc quay lại, nhìn thấy một người đứng ở dưới hiên lầu nhà cô, chăm chú nhìn, mới nhìn rõ hóa ra là Minh Nguyên.
Anh ấy quay về rồi?
Phản ứng đầu tiên của Lệ Truyền Anh là núp lại.
Nhưng mà lập tức nghĩ lại, cô núp cái gì chứ, nhà của cô, cô tại sao phải núp?
Lại nói, Minh Nguyên dù sao cũng tặng cô gối giúp ngủ ngon và mỹ phẩm, dù gì cũng đáng phải cảm ơn anh.
Vậy là, cô bước đến phía trước, nói với Minh Nguyên một câu, “Anh về rồi à?”
Minh Nguyên nghiêng mắt, quan sát cô, ăn mặc hình như đơn điệu hơn lúc trước một chút, dù sao cũng làm quan rồi, ăn mặc quá phô trương cũng bị chê trách là “quan liêu”.
“Đúng, quay lại thu tiền vay của tôi.” Minh Nguyên nhắm hờ mắt, quan sát Lệ Truyền Anh từ trên xuống dưới.
“Tiền vay?” Lệ Truyền Anh không hiểu.
“Đúng, có người đã từng nói qua, muốn đem tiền quần áo của tôi, dần dần trả cho tôi, tính toán lâu dài, không phải là tiền vay sao?” Minh Nguyên nói.
Lệ Truyền Anh cười một tiếng, “Đi thôi, lên lầu, dưới này rất lạnh.”
Minh Nguyên theo cô đi lên.
Lệ Truyền Anh lần này đều không lo lắng, Minh Nguyên sẽ làm gì cô, quan hệ lợi hại, lần trước cô đã nói với anh qua rồi.
Hơn nữa, lần này cô không uống rượu, Minh Nguyên xem ra cũng là một chính nhân quân tử, lại nói, hai lần trước đích thực là như Minh Nguyên đã nói.
Minh Nguyên bước vào cửa, Lệ Truyền Anh đi vào bếp, chuẩn bị nấu mì gói, cuộc sống của một người, làm chút xíu cũng thành ra nhiều, chi bằng nấu mì gói, cải bó xôi, trứng gà, thịt nguội, cô đều chuẩn bị hết rồi, vô cùng đầy đủ.
Minh Nguyên đứng ở của nhà bếp của cô, hỏi, “Cô ăn cái này sao?”
“Đúng rồi, sao vậy hả? Đầy đủ dinh dưỡng? Trứng, rau, đều có còn có tương ớt!” Lệ Truyền Anh vừa nói, vừa đắc ý cười cười.
Minh Nguyên bước đến, từ tay Lệ Truyền Anh cầm lấy cái nồi, “Tôi làm cho.”
Lệ Truyền Anh bị đẩy về một bên, hình như có chút không phục, “Minh Nguyên, anh đừng có nghĩ là tôi không biết nấu cơm, bởi vì tôi có một mình nấu đồ ăn ăn không hết, thêm nữa công việc của tôi rất bận, cho nên, hôm nay tôi đột nhiên muốn ăn mì gói, thực ra đồ ăn tôi nấu vô cùng ngon, anh đừng có nghĩ tôi chỉ biết ăn không biết làm nha.
“Uh, biết rồi.”
Lệ Truyền Anh bào chữa cho mình xong, trong lòng dễ chịu hơn chút.
“Người đàn ông kia theo đuổi cô?” Minh Nguyên hỏi
“Người nào? Người theo đuổi tôi rất nhiều.”
Minh Nguyên hình như đối với câu nói không khiêm tốn này của Lệ Truyền Anh cảm thấy có chút nhói tai, “Học sinh của mẹ cô.”
“Anh ta? Tôi không biết rốt cuộc là có theo đuổi hay không, tâm ý của đàn ông tôi không rõ lắm. Nếu không cũng không thể bị đá.” Lệ Truyền Anh buông lỏng tay.
“Vậy cô nói rất nhiều người theo đuổi cô?”
Lệ Truyền Anh trợn trắng mắt, “Tôi hai mươi bảy tuổi rồi, hư vinh một chút không được sao?”
“Anh ta không thấy cô rất “cẩu thả”sao? Còn theo đuổi?” Minh Nguyên có vẻ chế giễu nói.
Lệ Truyền Anh không chịu được nữa, “Tôi cẩu thả đâu? Cẩu thả chỗ nào? Tôi chỉ không thông minh, nhưng cũng không đến nỗi cẩu thả!
Kèm theo sự oan ức không phục.
Minh Nguyên tiếp tục làm cơm, hình như anh làm là món trứng chiên, ngón tay dài ăn cắt hành rất nhanh gọn, động tác rất thành thục, xem ra là rất thường xuyên nấu cơm.
Lệ Truyền Anh nghe người ta nói, người đàn ông có bàn tay đẹp, thông thường mà nói là đàn ông có tay như Minh Nguyên, đều rất ấm áp.
“À, đúng rồi, cám ơn anh tặng tôi gối và mỹ phẩm, dùng rất tốt.” Lệ Truyền Anh nói.
Minh Nguyên không nói gì, đập trứng bỏ vào nồi, một luồng khí nóng phả vào mặt, âm thanh xào rau rất to, Lệ Truyền Anh không nói chuyện nữa.
Thức ăn nấu xong, Minh Nguyên dọn lên trên bàn phía ngoài, Lệ Truyền Anh vừa định ăn cơm, thì tiếng chuông cửa vang lên.
Cô đi mở cửa, nhìn thấy Đường Tiềm đứng ngoài cửa.
Đường Tiềm hỏi, “Có tiện không?”
“Uh, vừa đúng lúc có mội người nữa ở đây, rất tiện.” Lệ Truyền Anh mở cửa, để Đường Tiềm bước vào.
Minh Nguyên vẫn đang ngồi bên cạnh bàn.
Hình như muốn giải thích bản thân là một người tác phong đoan chính, Lệ Truyền Anh giải thích, “Đây là con trai của phó viện trưởng Tăng, tối hôm nay đến, đến——nấu cơm cho tôi, anh ấy hai mươi bốn tuổi rồi!”
Ý của câu này, chỉ là một đứa con nít, tôi không thể để ý đến.
Là giải thích cho Đường Tiềm nghe, cũng là giải thích cho bản thân nghe
“Được rồi, cô ăn từ từ, tôi đi đây!” Minh Nguyên cầm áo khoác từ sofa lên, liền rời đi.
Không có một chút lưu luyến.
Lệ Truyền Anh không hiểu, anh ta rốt cuộc là ý gì?
Theo như lúc trước, anh ta chắc là theo đuổi mình, nhưng mà lần này, Đường Tiềm đến rồi, anh ta liền đi, lại là làm sao?
Lẽ nào nửa đêm, xuất hiện một người đàn ông, anh không nên giương mắt nhìn trân trân người ta sao?
Hay là vốn dĩ chính là tâm lý trẻ con, hôm qua một kiểu, hôm nay một kiểu?