Rể Nghèo Thành Tỷ Phú

Chương 317: Trở lại quán bar Dạ Sắc




"Trả lại hết? Nguyên nhân là gì?", Lâm Hàn khẽ nhíu mày.
"Đã điều tra được, do một người tên Hồng Nhai giở trò", Hàn Hinh Nhi sốt ruột nói:
"Người này rất có tiếng nói trong lĩnh vực thiết bị trị liệu ở Hoa Đông. 30% thiết bị trị liệu của tất cả bệnh viện ở khắp Hoa Đông đều do nhà máy sản xuất dưới trướng Hồng Nhai cung cấp".
"Hồi trước, bố tôi từng có ý định hợp tác với Hồng Nhai".
"Về việc những bệnh viện ở thành phố Đông Hải đồng loạt trả lại thiết bị trị liệu có kim loại Californium đều là chỉ thị của Hồng Nhai".
"Quả nhiên là Hồng Nhai!"
Ánh mắt Lâm Hàn lạnh đi, nửa tháng trước, Hồng Nhai đã bắt cóc Dương Cảnh Đào và Triệu Tứ Hải.
Âm mưu này bất thành, giờ lại giở trò mạnh tay hơn, trả lại hết tất cả thiết bị xạ trị có kim loại Californium.
Những thiết bị xạ trị có Californium này mỗi năm có thể giúp Lâm Hàn kiếm được hàng trăm triệu tệ, nhưng Hồng Nhai cả gan bắt những bệnh viện kia trả lại hết toàn bộ.
Có khác gì cắt đứt con đường làm ăn của người khác, ra tay giết bố mẹ người ta đâu.
Đáy mắt Lâm Hàn càng thêm rét lạnh, vả lại, anh cũng không nghĩ rằng một mình Hồng Nhai có đủ khả năng khiến cho những bệnh viện kia trả lại hết toàn bộ số thiết bị đó.
Sau lưng ông ta còn có một thế gia Hoa Đông là nhà họ Hồng chống lưng.
"Cậu Lâm, tiếp theo phải làm gì? Thiết bị xạ trị Californium vừa tung ra không bao lâu, chúng ta vẫn chưa thu hồi lại đủ vốn chế tạo nữa, bây giờ chưa có được lợi nhuận mà đã bị trả về toàn bộ, sau chuyện này chúng ta sẽ bị lỗ hết mấy trăm triệu tệ đấy!"
Hàn Hinh Nhi vẫn đang rất sốt ruột, thiết bị xạ trị Californium không chỉ liên quan đến Lâm Hàn mà cũng ảnh hưởng rất lớn đến lợi ích của nhà họ Hàn nữa.
Nên biết, có những thiết bị này, nhà họ Hàn mới có cơ hội lớn để bước đến ngưỡng cửa thế gia trong vòng hai đến ba chục năm tới.
Nhưng lúc này, còn đường đó lại bị cắt ngang, sao có thể không sốt ruột?
"Tôi sẽ giải quyết chuyện này", Lâm Hàn nhàn nhạt nói: "Cô làm tốt việc của mình là được".
Nghe thế, Hàn Hinh Nhi mới thở ra, nếu Lâm Hàn nói sẽ giải quyết thì chắc chắn sẽ ổn thỏa thôi.
Đây là sự tin tưởng tuyệt đối với Lâm Hàn.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Hàn lại gọi cho Triệu Nhu.
Thiết bị xạ trị Californium bị trả về, không biết tình hình trị liệu của Triệu Nhu sẽ như thế nào.
Nếu ngay lúc chưa hoàn thành đợt điều trị, vậy thì phiền phức rồi.
Chỉ trong chốc lát, Triệu Nhu đã bắt máy.
Theo lời Triệu Nhu, đợt điều trị đã kết thúc, tế bào ung thư đã bị loại trừ hoàn toàn, bây giờ chỉ cần yên tâm điều dưỡng cơ thể là được.
Nhận được tin này, Lâm Hàn mới cảm thấy yên lòng.
"Trụ sở chính của nhà họ Hoàng ở Kim Lăng, mà nhà họ Hồng - Hoa Đông, trụ sở chính cũng nằm ở đấy. Một nhà thì ám sát tôi, làm tôi suýt bỏ mạng. Một nhà thì phá chén cơm của tôi, làm tôi thua lỗ mấy trăm triệu tệ. Xem ra đúng là không đến Kim Lăng không được mà!"
Lâm Hàn đặt điện thoại di động xuống, đáy mắt toát ra mùi chết chóc.
...
Mấy ngày sau, trời sập tối, ráng chiều đỏ rực khắp một vùng trời, làn gió hiu hiu thổi vào người vô cùng thoải mái.
Tại quán bar Dạ Sắc.
Một chiếc GMC màu trắng chậm rãi chạy đến, cửa xe mở ra, một chàng trai bước xuống.
Vóc dáng chàng trai này có phần gầy yếu, trông như một người tri thức tay trói gà không chặt, nhưng toàn thân lại phảng phất một loại khí chất bí ẩn.
Sau khi xuống xe, chàng trai này chắp tay sau lưng bước vào quán bar.
Đèn bên trong quán bar hơi mờ tối.
Đứng sau quầy bar là một người đàn ông trung niên để râu cá trê, khóe mắt đã có vài nếp nhăn, ông ta đang cầm khăn trắng cẩn thận lau một cái ly đế cao.
Bên cạnh là một cô gái nhuộm tóc vàng, tay cầm cây lau chăm chỉ lau sàn.
Nghe thấy tiếng bước chân, người đàn ông trung niên cũng không ngẩng đâu lên nhìn mà tiếp tục lau ly, nói:
"Bây giờ quán chúng tôi vẫn chưa mở cửa, cảm phiền 7 giờ tối quay lại nhé!"
Nói xong, bên kia vẫn im lặng không trả lời.
Đàn ông trung niên hơi lấy làm lạ, chợt ngẩng đầu lên, sắc mặt lập tức biến đổi:
"Chú...chú em Lâm Hàn!"
Chàng trai đang đứng trước cửa chính là Lâm Hàn.
Người đàn ông trung niên đương nhiên là Trần Nam, còn người đang lau sàn bên cạnh là Hà Lộ.
Nghe thấy hai tiếng "Lâm Hàn", ánh mắt Hà Lộ sáng lên, đứng thẳng lên nhìn sang cũng vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ:
"Lâm Hàn!"
"Chú em Lâm Hàn, vết thương cậu sao rồi?"
Trần Nam bỏ cái ly đế cao qua một bên, nhanh chóng bước đến lo lắng hỏi.
Hà Lộ cũng chạy đến, mặt đầy quan tâm.
"Đỡ hơn nhiều rồi, vết thương đã đóng vảy, không bao lâu nữa sẽ khỏi hẳn thôi", Lâm Hàn mỉm cười nói.
Nghe thế, hai người mới thở phào nhẹ nhõm, Lâm Hàn bình an vô sự thì bọn họ mới yên tâm.
Sau đó, dường như Trần Nam nhớ đến điều gì, sắc mặt bỗng dưng lại mất tự nhiên:
"Lâm...Lâm Hàn, bây giờ tôi nên gọi cậu thế nào đây, gọi là anh Hàn hay là cậu Lâm?"
"Dù sao ngay cả Ngô Xuyên cũng gọi cậu là anh Hàn. Mà Ngô Xuyên lại là đại ca của tôi, hơn nữa giờ còn là người lãnh đạo vùng xám".
"Nếu tôi gọi cậu là chú em Lâm Hàn, có phải thất lễ quá rồi không".
Nghe thế, Hà Lộ cũng chợt biến sắc, trong lòng thấp thỏm không yên.
"Vẫn gọi tôi là chú em Lâm Hàn đi, chúng ta là bạn bè mà, đừng khách sáo như vậy chứ", Lâm Hàn xua tay nói.
"Được!"
Trần Nam gật đầu, ông ta cũng không phải kiểu ngươi thích câu nệ.
"Lâm Hàn, vậy tôi vẫn gọi tên anh nhé!"
Hà Lộ vỗ vai Lâm Hàn, lại bày ra dáng vẻ cẩu thả:
"Anh nào biết, hôm ở Trần Công Quán, ngay lúc chứng kiến Trần Vô Cực và Ngô Xuyên đồng loạt gọi anh Hàn và cậu Lâm, tôi với anh Nam sợ đến ngây người".
"Chúng tôi làm sao biết được lai lịch của anh lại khủng khiếp đến vậy, ngay cả Trần Vô Cực và Ngô Xuyên đều phải cung kính với anh! Anh với chúng tôi đúng là người của hai thế giới và tầng lớp cũng khác nốt!"
Lâm Hàn bật cười, anh cũng không biết nên trả lời thế nào.
Dù sao anh cũng đã lường trước, một khi hai người này biết rõ lai lịch của anh, chắc chắn sẽ nảy sinh vấn đề khoảng cách.
"Sau khi anh bị ám sát, Ngô Xuyên quyết liệt lắm, vây toàn bộ chúng tôi ở Trần Công Quán, còn nói người nào dám trốn sẽ giết chết tại chỗ! Vả lại còn nói, nếu anh có mệnh hệ gì chúng tôi cũng sẽ chôn theo luôn", Hà Lộ nói tiếp:
"Đúng là phát rồ! Nhưng cũng may anh không sao, ba ngày sau, Ngô Xuyên đã thả chúng tôi. Nếu anh có chuyện gì, đám người chúng tôi ắt hẳn bị chôn theo thật rồi!"
Lâm Hàn vô lực lắc đầu, Ngô Xuyên làm thế đúng là có hơi quá đáng.
"Lắm chuyện!", Trần Nam trừng mắt: "Cái gì mà 'nếu anh có chuyện' hả? Câu này khác gì cô đang trù ẻo chú em Lâm Hàn chết không chứ?!"
Hà Lộ lè lưỡi, ngậm miệng không nói nữa, cũng cảm thấy những câu vừa rồi mình nói có hơi quá đáng, nhưng cũng do cô ta ăn nói không biết suy nghĩ mà thôi.
"Thôi được rồi, chúng ta nói chuyện khác đi, Trần Nam, tôi đến tìm anh là có việc nghiêm túc cần nói", Lâm Hàn mở miệng nói.
"Chuyện gì vậy?"
Nói đến chuyện nghiêm túc, vẻ mặt Trần Nam liền nghiêm lại, dẫn Lâm Hàn đến một băng ghế ngồi xuống.
"Ngày mai tôi định đến Kim Lăng một chuyến, tôi muốn anh đi cùng", Lâm Hàn nói.
"Tôi đi với cậu?", Trần Nam sửng sốt, sau đó tò mò hỏi: "Lâm Hàn, Kim Lăng là tỉnh lỵ của tỉnh Tô, ở đấy thâm sâu khó dò, cậu đến đó làm gì?"
"Trả thù".
Lâm Hàn nói.
"Trả thù á!"
Trần Nam nheo mắt, hai chữ này thốt ra đằng đằng sát khí, làm cả người ông ta run lên, ớn lạnh toàn thân.
Trong lòng ông ta lờ mờ đoán được mục đích của Lâm Hàn khi đến Giang Tô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.