Sở Dao bị người kéo đi.
Một người trung niên đứng bên cạnh nói với Sở Chấn Thanh: “Gia chủ, có cần ra tay với nhà họ Lý không ạ?”
Sắc mặt Sở Chấn Thanh ngưng trọng, cau mày, im lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Một tay diệt sạch Tần môn, người như vậy ở thủ đô còn có ai có thể động tới cậu ta? Chờ thời cơ đi!”
Bóng đêm mịt mù, một chiếc xe nhỏ màu đen phi thật nhanh về phía bắc, dừng lại ở một vùng hoang vu dã ngoại.
Từ trên xe có ba tên đàn ông lực lưỡng bước xuống, lôi một cái bao bố ra từ cổp xe, được một người trong số đó vác đi vào sâu bên trong núi.
Đế lại tài xế canh chừng bên cạnh xe.
Tài xế móc ra một gói thuốc lá, lấy một điếu ra ngậm vào miệng, cầm bật lửa xoẹt một tiếng đốt lên.
Khi ngọn lửa sáng lên anh ta mới nhìn thấy gương mặt bị ánh lửa chiếu vào.
“Ai đó?”
Tài xế giơ bật lửa lên thật cao, quan sát
chằm chằm.
Chỉ thấy một cô gái đứng trong bóng tối, cả người mặc đồ trắng mỏng manh đế lộ dáng người thướt tha, chỉ có điều trong bóng đêm của nơi này có vẻ có vài phần kỳ quặc.
Cô gái bước hai bước về phía trước, dáng đi lả lướt, mỗi một bước đều như giẫm vào trái tim người khác.
Ánh lửa chiếu ra mặt mũi của cô gái nọ, mái tóc đen thật dài xõa tung, trên gương mặt gầy gò tràn đầy vết sẹo, tựa như bị rắn rết bám đầy, trong hai hốc mắt lại không có con ngươi, chỉ là hai cái lỗ trống rỗng, còn tối đen hơn cả bóng đêm.
Tài xế hoảng sợ đến mức ném đi bật lửa, xoay người chạy, nhưng anh ta còn chưa kịp lên tiếng nhắc nhở đám bạn của mình thì cơ thể đã ngã nhào xuống đất.
Sâu bên trong núi hoang, ba người đàn ông vứt bao bố trên mặt đất, bắt đầu đào hố.
Trong bóng đêm mịt mờ, ngoại trừ tiếng gió rít gào giữa núi rừng thì cũng chỉ nghe tiếng xẻng xúc đất cùng với thỉnh thoảng chạm vào đá cuội linh tinh.
Cái bao bố giãy giụa, nằm trên mặt đất lộn mấy vòng.
Một tên đàn ông lực lưỡng tiến lên đá một
cước: “Con mẹ nó, đàng hoàng xíu coi!”
Một tên khác nói: “Đào mau đi, lão đại nói làm xong xuôi sẽ dẫn chúng ta đi hội sở sung sướng một chút, giải trừ xui xẻo”.
“Đây là ai vậy?”
“Đừng hỏi nhiều, biết nhiều không có chổ tốt gì cho mày đâu. Nhà họ sở dạo gần đây không được yên ốn, cậu sở cũng đã chết, coi chừng cái đầu của mày đó”.
Ba người lại ngột ngạt không nói tiếng nào, giữa đêm khuya ở trong rừng cây đào đất.
Cái hố cuối cùng cũng đào xong, bọn họ phủi phủi tay, ngay khi chuẩn bị kéo cái bao bố bên cạnh mới chợt phát hiện nó đã không thấy tăm hơi.
“ủa? Người đâu?”
“Sẽ không chạy rồi đấy chứ?”
Bọn họ đang chuẩn bị đi tìm, chợt nghe một âm thanh nói: “Tôi ở đây”.
Cả ba đột ngột xoay người, chỉ nhìn thấy một người phụ nữ đứng ở đổi diện cái hố.
Một tên lực lưỡng lôi đèn pin ra chiếu về phía đối diện một cái, xác nhận đó chính là cô gái nằm trong bao bố.
“Cái đệch mẹ, gặp ma à!”
Ba người hùng hùng hố hố tiến lên định bắt người, nhưng mà còn chưa chờ vòng qua được cái hố đã mỗi tên bị đạp một cước vào mông, đùnq một phát nqã xuốnq hố.