Tôn Trường Hải sắp xếp hai quân cờ, cờ ở ngoài sáng là Trần Tiểu Lục và Lạc Tinh Xương, chắc chắn nhà họ Lý sẽ phòng bị. Tôn Trường Hải chưa bao giờ đánh giá thấp trí tuệ của Hầu Thất Quý, mà Ngũ Ngọc Xuân mới là quân cờ bí mật của ông ta, cũng là đòn sát thủ của ông ta.
Ông ta vốn định lợi dụng Ngũ Ngọc Xuân cho Lý Dục Thần một lần đả kích trí mạng.
Chỉ là Tôn Trường Hải không nghĩ tới, Lý Dục Thần sẽ trực tiếp ra tay với Tân Môn ở trước mặt toàn bộ hào môn thủ đô trong buổi tiệc mừng thọ Tần gia, ngay cả chính ông ta cũng suýt nữa mất mạng. Nếu như mất mạng, đương nhiên quân cờ cũng sẽ mất đi tác dụng.
Sau khi bị thương bỏ chạy, Tôn Trường Hải liên hệ với sư phụ Lữ Hiển của ông ta ở Mạc Bắc, mời Lữ Hiển rời núi, sau đó để Ngũ Ngọc Xuân nhân lúc Lý Dục Thần không có ở đây để hạ độc vào thức ăn.
Độc dược là do sư phụ ông ta mang tới, không màu không vị, chỉ cần không phải môn chủ Cát môn hay là giáo chủ Ngũ Độc ra tay, sẽ không ai có thể, nhận ra.
Vốn dĩ tất cả người trong nhà họ Lý đều sẽ bị hạ độc chết, nhưng lương tâm bất an khiến Ngũ Ngọc Xuân sinh ra chần chờ.
Cô ta đã nảy sinh tình cảm với Lý A Tứ, đồng thời ở trong nhà họ Lý lâu như vậy, người ở đây đều đối xử với cô ta như người nhà.
Nhưng mà bố mẹ và em trai cô ta vẫn còn ở trong tay Tôn Trường Hải, vì để cứu bọn họ, cô ta chỉ có thể làm theo lời Tôn Trường Hải. Cô ta giảm bớt liều lượng độc dược, đồng thời đổi độc dược trong đồ ăn của Lý A Tứ, chỉ dùng thuốc mê.
Đồ ăn của Hầu Thất Quý giống với Lý A Tứ cho nên vẫn còn sống, mà sư phụ Vĩnh và ông chủ Vương cũng dựa vào công lực bản thân để sống sót
Chỉ là hai nữ giúp việc và mấy tên vệ sĩ này, mặc dù lượng thuốc đã giảm bớt, nhưng bọn họ chỉ là người bình thường, vẫn bị độc chết.
Nhìn thi thể trên đất, Ngũ Ngọc Xuân khóc lóc sướt mướt.
Lý A Tứ ngơ ngác đứng đấy, ngơ ngác lảng nghe, giống như nghe thấy được, lại như không nghe thấy.
Vuốt ve an ủi đêm qua vẫn còn lại dư hương trên người anh ta, thân thể mềm mại kia giống như ánh trăng, chất lỏng ngọt ngào hòa với âm thanh mất hồn kia vẫn còn lặp đi lặp lại trong đầu anh ta.
Lý A Tứ cảm thấy mình bị vùi vào trong một cái quan tài, không thể hô hấp được.
Lần đầu yêu đương trong đời, người phụ nữ đầu tiên trong đời, vì sao lại biến thành thế này?
Cuộc sống không nên giống vậy.
"A Tứ!", Ngũ Ngọc Xuân thâm tình nhìn anh ta, thâm tình gọi: "Hãy tha thứ cho tôi!"
Lý A Tứ đi qua, đưa tay kéo lấy cô ta, thâm tình ôm hôn.
Hầu Thất Quý nhíu mày.
Ông ta đồng tình với Lý A Tứ, nhưng là quản gia của nhà họ Lý, ông ta biết rõ, đồng tình rẻ mạt không có cách nào làm cho căn nhà này thịnh vượng được.
Nếu như Lý A Tứ lựa chọn tha thứ cho Ngũ Ngọc Xuân, như vậy ông ta đành phải lựa chọn không tha thứ cho Lý A Tứ.
Cho dù cậu Lý có thưởng thức bảo vệ nho nhỏ. này thế nào, cho dù Hầu Thất Quý sẽ có nguy cơ bị quở trách thậm chí đuổi khỏi căn nhà của họ Lý, ông ta cũng sẽ không chút do dự để sư phụ Vinh và ông chủ Vương ra tay.
Sư phụ Vinh và ông chủ Vương thấy được ánh mắt Hầu Thất Quý đưa tới, liếc nhau, đều khẽ gật đầu.