Anh không biết mình hận ai, giống như có thể hận mọi thứ trên đời này.
Anh không biết muốn giết ai, giống như có thể, giết mọi thứ trên đời này
Có một giọng nói đang hô to ở đáy lòng anh:
“Giết đi! Giết đi! Giết bọn họ! Giết tất cả! Thế giới này vốn là của cậu! Bọn họ cướp đi kiếm của cậu, cướp đi quyền lực của cậu, cướp đi người yêu của cậu, cướp đi tất cả mọi thứ của cậu!"
"Giết đi! Giết đi! Để những kẻ phản bội kia, những kẻ ngụy trang đã từng phủ phục ở trước mặt cậu đều hủy diệt đi!"
"Giết sạch tất cá, hủy diệt tất cả!"
"Nếu có người ngăn cản cậu thì hãy giết kẻ đó!
Nếu có thần ngăn cản cậu thì hãy giết thần! Như thiên đạo muốn ngăn cản cậu, hãy phá hủy thiên đạo!"
"Cậu vốn là ma, sợ gì thiên đạo! Cậu vốn là đạo, sợ gì làm ma?”
....
Theo những âm thanh này là những tiếng ngâm nga chú ngữ truyền đến từ chốn xa xăm.
Ma chú như du hồn, chui vào thân thể của anh từng chút một.
Linh hồn của anh giống như trở nên càng ngày càng cường đại, nhưng cũng càng ngày càng khó khống chế.
Kiếm trong tay anh đang biến mất khỏi cảm giáo của anh, hòa làm một với cơ thể anh.
Kiếm khí phun ra theo ý niệm của anh, loạn xạ như ánh sáng trong vũ trụ.
Sát khí tràn ngập mọi nơi.
Ánh sáng đỏ như máu bắn ra khắp trời.
Vào khoảnh khắc này, anh đột nhiên nghe thấy rên bầu trời xa xôi truyền tới một âm thanh:
"Dục Thần...
Cơ thể Lý Dục Thần đột nhiên chấn động, động tác múa kiếm bỗng nhiên dừng lại
"Sư phụ!"
Anh nhìn về phía tây xa xôi, ánh mắt giống như xuyên qua vạn dặm, nhìn thấy Côn Luân đứng sừng sững trên những đám mây mênh mông, nhìn thấy đường lên trời hư vô mờ mịt, nhìn thấy Thiên Đô ở cuối đường, lơ lửng trong chín tầng trời.
"Dục Thần... Đạo tâm kiên cố sẽ có thể trừ ma..."
"Sư phụ! Rốt cuộc con là tiên hay là ma?”
"Tiên cũng là ma, ma cũng là tiên... Tiên Ma khác biệt chỉ ở trong tim...
"Chỉ ở trong tim con?", Lý Dục Thần thì thào nói: "Trong tim con có thù hận, con không bỏ xuống được, sư phụ, con nên làm cái gì?”
"Dục Thần..."
Gió trên vùng đất hoang vu càng lúc càng lớn, giọng nói của sư phụ càng ngày càng xa xôi, ánh sáng của Côn Luân rốt cuộc đã bị mây đen che đậy, biến mất trong tầm mắt.
Lồng mây đen khóa lại bầu trời, đen kịt, không thấy ánh mặt trời được nữa.
Giọng nói kia lại vang lên lần nữa:
"Giết đi! Hủy diệt đi! Đây là thế giới cậu sáng tạo ra, lẽ ra phải do cậu tự tay hủy diệt!”
Ngọn lửa thù hận lại bốc lên lần nữa, sát khí lại tràn ngập một lần nữa.
Hàng chục ngàn người còn đang bỏ chạy, nhưng vùng đất hoang này quá lớn, bọn họ giống như những con kiến hôi bò loạn xạ trên mặt đất mênh mông.
Lý Dục Thần giơ kiếm lên, sát ý vô tận ngưng tụ trên thân kiếm.
Lại một giọng nói khác vang lên:
“Dục Thần..”
Lần này, giọng nói cũng không hư ảo, cũng không xa xôi, mà là gần ở bên người.
Lý Dục Thần quay đầu, trông thấy ánh mắt rõ rằng của Lâm Mộng Đình.
“Mộng Đình!"
“Dục Thần..."
"Chờ anh giết sạch đám sâu kiến này rồi đưa em về nhà!"
Anh giơ cao kiếm trong tay, kiếm quang đột nhiên bộc phát.
“Dục Thần, đừng mà!”