Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)

Chương 1093: Tên này không nói võ đức!




Mã Sơn bĩu môi:"Lý thiếu gia, anh vẫn còn sống ở xã hội xưa à? Hiện nay sớm đã nam nữ bình đẳng, dựa vào đâu mà không thể đánh phụ nữ? Vả lại, ông đây sao biết được người kia là nam hay nữ? Chẳng lẽ trước chạy về đất liền đi. Bắng không thì...”
Cô ta còn chưa nói xong, một cái tát mạnh liên đập vào mặt cô ta.
Thân thể người phụ nữ bay lên, quay người bảy trăm hai mươi độ trên không trung, rồi rơi bùm xuống đất.
Lại nhìn vào khuôn mặt cô ta, đã hoàn toàn biến dạng, độn cằm rơi ra, răng hổng mất một chiếc, nửa bên mặt sưng lên như đầu heo.
Mã Sơn run tay, hùng hùng hổ hổ: "Mẹ nó, ông đây phiền nhất loại đàn bà ba la bô lô này!"
Một tát này, mọi người bị đánh đến hồ đồ.
Những cuộc tụ họp của người nổi tiếng, xã hội thượng lưu như này, từ trước đến nay chưa từng thấy ai đánh phụ nữ trước mặt bàn dân thiên hạ.
Tên này không nói võ đức!
Lý Thừa Bình chỉ vào Mã Sơn, phẫn nộ nói:" Mày đánh phụ nữ thì tính cái thá gì?"
Mã Sơn bĩu môi: "Lý thiếu gia, anh vẫn còn sống ở xã hội xưa à? Hiện nay sớm đã nam nữ bình đẳng, dựa vào đâu mà không thể đánh phụ nữ? Vả lại, ông đây sao biết được người kia là nam hay nữ? Chẳng lẽ trước khi đánh người còn phải nghiệm chứng? Hay Lý thiếu gia đã nghiệm chứng rồi?”
"Mày..”, Lý Thừa Bình tức giận đến phát run, nhưng lại không biết phản bác thế nào.
Lý Dục Thần rất muốn bật cười. Từ nhỏ Mã Sơn đã đấu võ mồm, đánh nhau với người ta, về sau lại lăn lộn ở nơi như quán bar, đám thiếu gia công tử này sao. có thể đấu thắng được anh ta
Nguyễn Hướng Đông nghe rất sung sướng, không tự chủ mà cười haha.
Tính tình của Mã Sơn tất hợp với ông ta, làm ông ta nhớ lại thời gian còn lăn lộn trong bang phái hồi còn trẻ.
Lương Phượng Như nắm trên mặt đất, mồm miệng không rõ kêu rên: "Cứu mạng! Phụ nữ Hương Giang bị người trong đất liền đánh! Đàn ông Hương Giang ở đây đã chết hết rồi sao?"
Nguyễn Hướng Đông thầm kêu hỏng bét, quả nhiên người phụ nữ này rất biết gây chuyện, cô ta muốn khuấy đục nước, kéo hết người ở đây xuống.
Hoắc Chấn Đông nhíu mày. Anh ta vốn định bàng quan đứng xem, nhưng Lương Phượng Như náo loạn như thế, anh ta còn không ra mặt thì không thể nào nói nổi.
"Sư phụ Mạc!", Hoắc Chấn Đông nhìn một người đàn ông trung niên chừng năm mươi tuổi đứng bên người
Người đàn ông trung niên nhẹ gật đầu với anh ta, liền sải bước đi đến giữa sân, chắp tay nói với Mã Sơn "Hương Giang, Mạc Trình Hồng!"
Ông ta vừa báo tên, đám người liền phát ra tiếng hô thảng thốt.
"Ông ta chính là sư phụ Mạc của Mạc Gia Quyền!"
"Nghe nói ông ta đã ở ẩn, sao lại đi ra?”
"Anh không nhìn thấy ông ta ở bên người Hoắc thiếu gia sao, đương nhiên là được nhà họ Hoắc mời đến làm quyền sư!"
“Ông ta chính là một trong mười quyền sư lớn của Hương Giang, hẳn là sẽ không thua.
"Yên tâm đi, cái tên đánh phụ nữ kia có thể có bản lĩnh thật sự gì, sư phụ Mạc tung một quyền là có thể đánh chết anh ta!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.