Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)

Chương 1221: Cấm địa




Một tiếng 'rắc' vang lên, cây gậy gỗ vỡ thành hai khúc.
Trên cánh tay của anh truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt.
Sao có thể như vậy?
Lý Dục Thần kinh ngạc nhìn cánh tay sưng tấy của mình.
“Trải qua hai lần lịch kiếp, cơ thể của anh vốn dã trở lên cứng chắc như kim cương, ngay cả đạn cũng có thể đễ dàng chặn lại, thế mà giờ đây anh lại bị thương bởi một cây gậy gỗ!
Anh nhìn khắp xung quanh, dường như có một sức mạnh bí ẩn nào đó đã bao trùm nơi đây, khiến anh mất hết pháp lực và trở nên giống như một người bình thường,
Bố của Vưu Hinh sửng sốt một lúc vì cây gậy gỗ bị gấy, sau đó ông ta lại tức giận tìm kiếm xung quanh rồi nhặt một chiếc rìu ở trong góc tường lên và bước đến với vẻ mặt hung dữ.
“Đánh chết hắn đi!"
“Giết chết hắn!
Sau lưng ông ta chính là những tiếng găm giận dữ của dân làng và những tiếng chó sủa điên cuồng.
"Gâu gâu gâu..”
Lý Dục Thần chịu đựng cơn đau, anh cố gắng bình tĩnh nhất có thể và sắp xếp lại suy nghĩ của chính. mình.
Không bình thường, chuyện này tuyệt đối không, bình thường.
Cho dù có một trận pháp thần kỳ nào đó đảo ngược trục tâm linh của trời đất và khiến bản thân anh mất đi pháp lực thì cơ thế sau khi lịch kiếp cũng sẽ không biến mất.
Nếu đã tôi luyện thành thép thì sẽ không đột nhiên biến trở lại thành quặng sắt.
Chiếc rìu đang lao về phía anh.
Anh không thể ngăn cán nó nhưng nếu anh né tránh thì nhất định nó sẽ chém về phía Vưu Hinh đang ở phía sau.
Vì để cứu anh mà cô gái này đã tình nguyện bị bôi nhọ thanh danh. Một cô gái giống như vậy thì sao anh có thể nhẫn tâm nhìn cô ta bị thương được?
“Mau tránh đi, bố tôi thật sự sẽ giết chết anh.
đấy!"
Vưu Hinh hét lên, cố gắng kéo Lý Dục Thần ra phía sau để cô ta tự mình chịu nhát rìu này.
Đương nhiên Lý Dục Thần không chịu.
Vì thế hai người bọn họ liền ôm lấy nhau.
Lý Dục Thần ôm cô ta thật chặt rồi xoay người chữa lưng về hướng của chiếc rìu đang bổ xuống.
Anh cảm nhận được sự mềm mại ở trong vòng tay, gần như khuôn mặt của anh đang kề sát mặt của cô ta, anh cũng nhìn thấy nỗi buồn và những giọt nước mắt trong veo trong đôi mắt ấy.
"Tại sao..." cô ta nhẹ nhàng hỏi.
Nhưng cô ta còn chưa kịp nói hết câu thì môi đã bị hôn.
Giống như ngọn lửa thắp sáng trong đêm tối, ngọn lửa bùng cháy cùng hơi ấm đã bao bọc lấy cô ta và anh.
Lý Dục Thần cảm nhận được tiếng rít ở phía sau lưng, đó là tiếng rìu vụt qua trong không khí.
"Bố! Bố dừng tay lại!”
Giọng nói của một người phụ nữ vang lên.
"Chị!" Trong mắt Vưu Hinh lộ ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.
Lý Dục Thần quay người lại, anh nhìn thấy một người phụ nữ đang ôm chặt bố của Vưu Hinh.
“Bố, bố điên rồi sao? Đấy là Vưu Hinh! Là con gái của bố mà"
"Ayna, buông bố rai Đấy không phải là con gái của bố! Đấy là một con khốn xấu xa! Nó đã hủy hoại gia phong của gia đình chúng ta! Bố muốn đánh chết đôi cẩu nam nữ này!”
“Vưu Hinh, chạy mau! Mau chạy đi!" Chị gái Ayna hét lên.
Lúc này Vưu Hinh mới như tỉnh lại từ trong mộng rồi kéo Lý Dục Thần chạy ngang qua người bố cô ta.
Nhưng con đường ra khỏi thôn đã bị thôn dân chặn lại nên hai người bọn họ không còn đường nào để đi.
Bọn họ trèo lên bức tường khá thấp ở bên cạnh, phía sau nó chính là một sơn cốc sâu thẳm.
Mấy con chó đuổi sát theo bọn họ, mặc dù chúng không tiến lên cần nhưng vẫn một mực đuổi theo và sửa điên cuồng.
Ánh đèn pin và tiếng bước chân lộn xôn của thôn dân càng ngày càng gần hơn.
Vưu Hinh do dự một lát, sau đó kéo Lý Dục Thần nhảy xuống sơn cốc sâu thắm.
Sau lưng truyền đến những giọng nói kinh hãi của thôn dân:
“Vưu Hinh! Các cháu không thể đi vào đó đâu, nơi đó là cấm địa!"
"Vưu Hinh..."
trong sơn cốc sâu thẳm, tiếng hò hét của thôn dân ngày một xa đần và sau lưng cũng không còn ai đuổi theo bọn họ nữa
Lý Dục Thần phát hiện linh khí của nơi này vô cùng đồi dào nhưng anh vẫn không thể nào khôi phục được pháp lực của bản thân, cơ thể yếu ớt giống như một đứa trẻ sơ sinh.
Điều này khiến anh cảm thấy rất ngột ngạt, như. thể mặt anh bị che lại băng mặt nạ dưỡng khí, cũng giống như phổi bị mất khả năng hô hấp.
"Đây là nơi nào?" Anh hỏi,
“Tôi cũng không biết." Vưu Hinh nói: "Chưa từng có người đi vào trong này, người xưa đều nói nơi này chính là cấm địa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.