Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)

Chương 1234: Chủ trì công lý




"Kim Hỷ Dân?!" Ayna quay đầu lại kinh ngạc nói: "Anh chạy đến nhà tôi làmgï?
"Tất nhiên là đến đón em lên trấn rồi! Kim Hỷ Dân cười cợt nhả nói: em sắp phải chuyển đi rồi, tôi đã giúp bọn em chọn căn nhà tốt nhất ở trên trấn, tiền bồi thường không đủ cũng không sao, tôi sẽ bù vào. Ayna, tối nay chúng ta thành thân nhé?"
"Anh năm mơ đi!" Ayna nhìn thấy bộ mặt của Kim Hỷ Dân là cảm thấy buồn nôn.
Kim Hỷ Dân cười lạnh nói: "Hôm nay em không có quyền quyết định đâu, thị trưởng đã nói, hôm nay bọn em nhất định phải chuyển đi. Nhưng chuyển đi như thế nào, chuyển đến đâu, cho bao nhiêu tiền thì lại do tôi quyết định. Em không lấy tôi, vậy thì sẽ chẳng nhận được gì cả, tôi sẽ khiến các em không nhà để về, đến lúc đó, em sẽ phải quỳ xuống cầu xin lấy tôi thôi
"Anh!" Ayna tức vừa giận: "Anh là đô khốn nạn! Bọn tôi sẽ không chuyển đi đâu!"
"Không chuyển đi sao? Chuyện này không do các em quyết định.”
“Bọn tôi sẽ không chuyển đi đâu hết, nếu các người dám làm bậy, bọn tôi sẽ đi tố cáo các người"
"Tố cáo bọn tôi?" Kim Hỷ Dân cười nói: "Em có biết là ai muốn có thôn này của các em không? Đã nghe nói đến hiệp hội võ đạo Hoa Đông chưa?"
"Hiệp hội võ đạo Hoa Đông?"
Biếu cảm trên mặt Ayna bối rối nhưng trên mặt Ba Ô và Ba Kỳ Lan lại lộ vẻ lo lắng.
"Ha ha ha, hiệp hội võ đạo Hoa Đông, ngay cả Đạo Lệnh đại nhân cũng phải nể mặt họ. Đừng nói là một thôn nhỏ của các em, cho dù là cả tòa tướng quân phong, Đạo Lệnh đại nhân cũng sẽ cho. Quận trưởng đại nhân của Tam Trì Uyên cũng phải tự nhận là học trò trước mặt tông chủ hiệp hội võ đạo Hoa Đông. Các em cứ đi tố cáo đi, xem các em có thế tố cáo đến đâu, xem có ai dám chủ tì công lý cho các em không, ha ha ha!"
"Tôi sẽ chủ trì công lý!"
Một giọng nói truyền đến từ ngoài cửa.
Mọi người kinh ngạc nhìn về phía đó, chỉ thấy một thanh niên đi vào.
Gia đình Ba Kỳ Lan kinh ngạc nhìn Lý Dục Thần.
“Không... Không phải anh đã đi rồi sao?"
Kim Hỷ Dân đánh giá Lý Dục Thần từ trên xuống dưới, thấy anh tuy có chút phong độ nhưng lại mặc quần áo của người thường, còn không vừa vặn lắm, trông có vẻ nghèo nàn, tưởng là dân thôn ở đây nên không để ý.
"Hừ, đây là thằng nhóc nhà nào mà dám mạnh miệng như vậy? Không biết ông nội mày là ai à?" Anh ta dùng ngón tay cái chỉ vào trán mình: "Ông đây tên là Kim Hỷ Dân, đến trấn tướng quân hỏi thăm xem, có ai không biết ông đây không! Thẳng nhóc, mau cút đi, nếu còn lải nhải thêm câu nữa, ông đây lại đánh gãy chân mày bây giờ!"
Ầm!
Kim Hỷ Dân đột nhiên quỳ sụp xuống đất, đầu gối kêu răng rắc, rõ ràng là đã vỡ.
"Á ——" Anh ta ngã xuống đất, đau đớn đến chết đi sống lại.
Những người mà Kim Hỷ Dân mang đến ngơ ngác đứng đó, không biết chuyện gì đã xảy ra.
Sau khi kêu thảm thiết một lúc lâu, Kim Hỷ Dân mới tỉnh táo lại một chút, chỉ vào Lý Dục Thần nói: "Mày... Mày chơi bẩn? Đánh chết nó cho tao!"
Mấy người kia như bừng tỉnh, vung nắm đấm lao về phía Lý Dục Thần.
“Dừng tay!”
Ba Kỳ Lan quát lớn.
“Anh ấy là bạn tôi, các người không được làm hại anh ấy! Có giỏi thì đánh tôi này!"
Vóc dáng Ba Kỳ Lan cao lớn, tiếng gầm càng thêm uy mãnh này lập tức khiến mấy tên côn đô kia sợ hãi
Kim Hỷ Dân hét lớn: "Đánh đĩ! Anh ta chỉ là một tên kiểm lâm thôi, sợ gì chứ? Đánh cho tao! Đánh chết nó đi!"
Mấy tên côn đồ mới xông lên, đấm đá loạn xạ vào Ba Kỳ Lan.
Tuy Ba Kỳ Lan cao lớn uy mãnh nhưng lại là người thật thà, không biết đánh nhau mà chỉ dùng hai tay liều mạng bảo vệ đầu mình.
"Anh!” Ayna lo lắng kêu lên.
Nhưng dường như sự lo lắng của cô ta là thừa, vì những người đó đánh loạn xạ một hồi, Ba Kỳ Lan dường như không bị thương chút nào, ngược lại Kim Hỷ Dân trên mặt đất thì lắc trái lắc phải, kêu rên không ngừng, chẳng mấy chốc mặt đã sưng thành đầu heo.
Ba Kỳ Lan ngây người.
Mấy tên côn đồ cũng ngây người.
Ayna cũng ngây người.
Chỉ có trong đôi mắt mơ màng vì say của Ba Ô là đột nhiên lóe lên tia sáng, nhìn chằm chằm vào Lý Dục Thần.
"Anh, anh lợi hại quá!" Ayna vui mừng nhảy tới kéo lấy cánh tay Ba Kỳ Lan
Ba Kỳ Lan sờ đầu mình, ngơ ngác nói: "Anh, anh cũng không biết tại sao lại như vậy"
"Anh, không phải anh đã nói bảo vệ rừng là sứ mệnh truyền đời của chúng ta mà, anh có sức mạnh do thần ban tặng sao?"
“Nhưng mà, anh còn chưa niệm thần chú mà!"
“Hả, còn có thần chú sao?” Ayna tò mò nói: "Sao em không biết, anh à, anh chưa từng nói với em."
"Đây là thần chú mà người bảo vệ mới được học, bố đã dạy anh nên tất nhiên em không biết." Ba Kỳ Lan nói.
Lý Dục Thần cũng rất tò mò, Ba Kỳ Lan học thần chú gì. Nếu thực sự có thần chú thì nhất định là do Ô Mộc Thiếp truyền lại
“Vậy anh niệm cho em nghe xem nào”” Ayna nói.
"À, cái này..." Ba Kỳ Lan dường như hơi ngượng ngùng.
“Niệm đi mà!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.