Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)

Chương 1238: Con sông u ám




Thị trưởng nhìn thấy hai người bọn họ thì như nhìn thấy cứu binh, lớn tiếng kêu cứu: “Mau cứu mạng với, bọn họ là vu sư, biết pháp thuật, mau kêu quốc sư đến trừ yêu!”
Hai người có chút giật mình nhìn thị trưởng.
“Ông điên rồi à? Vu sư ở đâu ra?”
Thị trưởng chỉ vào Ba Ô rồi lại chỉ vào Lý Dục Thần.
Hai người đó nhìn thấy khẩu súng trong tay Lý Dục Thần thì cười lạnh.
"Không phải chỉ là một khẩu súng thôi sao? Thế mà cũng có thể dọa ông thành như vậy, dẫu sao ông vẫn là thị trưởng mà!”
Một người trong số họ đột nhiên tiến lên, bước đi nhanh như rắn, lao về phía Lý Dục Thần với tốc độ cực nhanh.
Pằng!
Một tiếng súng vang lên, người nọ ngã rầm xuống đất, trên ngực xuất hiện một cái lỗ lớn.
Lý Dục Thần thổi họng súng một cái rồi nói: "Nhìn kìa, bóp cò đúng lúc thật đấy!"
Thị trưởng sợ hãi.
Anh chàng này thật sự dám nổ súng giết người!
Cả nhà Ba Ô sợ hãi, dân đen ở biên giới nào đã nhìn thấy người dám nổ súng giết người bao giờ.
Người đi cùng người vừa bị bản chết cũng cau mày lại.
Hắn ta hiểu rất rõ về công phu người bạn kia của mình, với tốc độ và thân thủ như thế, lại còn là đánh lén thì cho dù là một người lính được huấn luyện bài bản cũng khó có thể bắn trúng bạn của hắn ta.
Người đó đang ngồi ở trên ghế với vẻ hời hợt, tỉnh bơ như thế, thậm chí sau khi giết người mà ngay cả lông mày cũng không cau một cái.
Hắn ta ý thức được đây không phải là một người người bình thường.
“Anh là ai?”
“Công phu của cậu tệ như vậy thì hẳn chỉ là một nhân vật nhỏ bé ở trong đạo tông Hoa Lang thôi nhỉ, cậu không có tư cách biết tôi là ai, gọi tông chủ của các cậu đến đây đi.”
Người nọ sắc mặt thay đổi, cả giận nói: “Khẩu khí không nhỏ, muốn gặp tông chủ của chúng tôi thì phải xem anh có bao nhiêu bản lĩnh đã!”
Dứt lời, dưới chân phát lực đá về trước, vài viên gạch đá trên mặt đất bị hắn ta đá tung lên, bắn về phía Lý Dục Thần, đồng thời gây ra một làn khói bụi mù mịt.
Lợi dụng sự che chắn của khói bụi, hắn ta bay lên cao cùng với một thanh kiếm ở trên tay.
Theo quan điểm của hắn ta, dù những người dựa vào súng có biết công phu thì cũng rất hạn chế, là cao thủ chân chính thì sẽ coi thường việc sử dụng súng.
Hắn ta đánh những chiêu này xuống, cho dù anh có thể tránh khỏi sự công kích của gạch đá thì nhất định cũng sẽ không có thời gian để nổ súng. Hắn ta mượn sự che chắn của khói bụi, chớp mắt là có thể đến trước mặt anh rồi đâm thẳng thanh kiếm này vào trái tim của anh.
Pằng! Pằng!
Hai tiếng súng vang lên.
Sau khi khói bụi tản đi, người nọ đã năm ở trong vũng máu, bị bắn mỗi chân một phát súng, vị trí cũng vô cùng đối xứng.
“Anh...” Hắn ta nhìn Lý Dục Thần băng ánh mắt không thể tin nổi.
Lý Dục Thần thổi vào họng súng một cái: “Chưa từng nghe nói sao, bên ngoài phạm vi bảy bước súng sẽ bắn rất nhanh, bên trong phạm vi bảy bước thì súng vừa nhanh vừa chính xác sao.”
“Anh... rốt cuộc anh là ai?” Người nọ nghiến chặt răng vì đau đớn rồi hỏi.
Lý Dục Thần lắc đầu một cái: “Có biết vì sao tôi lại không đánh vào tay cậu không?”
“Vì sao?”
Ayna không thể nhìn nổi nữa, cũng không biết cô ta lấy từ đâu ra dũng khí mà nói: "Giữ lại để cho anh gọi điện thoại đấy đồ ngu!"
Cả Ba Ô và Ba Kỳ Lan đều nhìn cô ta.
Ayna lè lưỡi một cái như đứa trẻ vừa nói sai chuyện gì đó.
Võ giả đạo tông Hoa Lang bị thương rút điện thoại ra rồi gọi một cuộc điện thoại.
Ba Ô nhìn Lý Dục Thần rồi hỏi: “Vị tiên sinh này, xin hỏi..."
“Tôi tên là Lý Dục Thần.”
"Ồ, Lý... Lý công tử, vừa nãy cậu nói... Vưu Hinh...”
Tâm tình của Lý Dục Thần trầm xuống giống như bị trúng đạn. Anh nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu đó, nghĩ đến người phụ nữ giống như thần linh đã ngăn chặn kiếp nạn trong những đợt thiên lôi cuồn cuộn giáng xuống. Anh không biết người nào là Vưu Hinh, người nào là Ô Mộc Thiếp, cũng không biết rốt cuộc vận mệnh của bản thân là gì.
Anh chỉ nhớ đến lời mà Ô Mộc Thiếp đã nói: Cậu phải lật cái bàn đó.
Vậy người đang ngồi ở chiếc bàn đó là ai?
“Vưu Hinh..." Lý Dục Thần thở dài: “Cô ấy đã đến nơi của thần, một nơi đẹp đẽ và không có đau khổ.”
"Thật sao?" Mắt của Ba Ô lóe sáng: “Lời tiên tri cổ xưa nói, thần bảo vệ vùng đất này khi ác ma đến sẽ bắt con gái của thần mang đi. Tôi vẫn luôn lo lắng rằng Vưu Hinh sẽ bị ác ma bắt đi, nhưng cậu nói như thế thì tôi cũng yên tâm rồi, yên tâm rồi!”
Ba Ô lẩm bẩm, nước mắt ở khóe mắt còn chưa kịp khô thì trên mặt đã lộ ra một nụ cười.
“Lý công tử, cảm ơn cậu! Nhất định thần đã phái cậu đến đây! Tổ tiên của chúng tôi đã từng nói rằng, người bảo vệ núi Bạch Thần sẽ được bảo vệ, đợi đến khi sứ giả của thần đến, chúng tôi đưa người đó vào con sông u ám thì sứ mệnh của chúng tôi sẽ được hoàn thành.”
“Con sông u ám?” Lý Dục Thần kinh ngạc nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.