Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)

Chương 1239: Phía sau cánh cửa là cái gì




"Đúng vậy, chúng tôi được gọi là kiểm lâm, bảo vệ rừng núi của núi Bạch Đầu nhưng thật ra chúng tôi chính là người bảo vệ cấm địa, thứ chúng tôi cần bảo vệ chính là con sông u ám đó.”
Ba Ô do dự một lát, ông ấy nhìn về phía mặt của Lý Dục Thần nhưng cuối cùng ông ấy vẫn quyết định nói ra.
“Bên trong cấm địa có một hang động rất bí ẩn, đi từ đó vào trong sẽ thấy một dòng sông ngầm, phía cuối dòng sông ngầm đó có một cánh cửa, đó là nơi mà chúng tôi đang bảo vệ."
Lý Dục Thần nhớ đến hang động ở cấm địa nơi mà Vưu Hinh đã đưa anh trốn vào trong đó.
“Có phải đó là một cánh cửa bằng đồng không?”
“Ừm”
Ba Ô gật đầu một cái, càng ngày càng tin Lý Dục Thần chính là sứ giả của thần, ánh mắt của ông ấy nhìn anh cũng càng trở nên kính trọng hơn.
“Nơi đó vốn đã bị đóng, chỉ còn lại dấu vết của cánh cửa, không nhìn thấy gì cả. Nhưng ngay ngày hôm qua, mưa to gió lớn, thần lôi giáng xuống núi Bạch Sơn, khi tôi đi kiểm tra dòng sông ngầm thì phát hiện cánh cửa đó đã mở. Nhìn sơ qua thì quả thực là một cánh cửa bằng đồng."
“Phía sau cánh cửa là cái gì?”
“Tôi không dám đi vào trong. Sứ mệnh mà Thần giao cho chúng tôi chính là bảo vệ con sông u ám đó. Tôi không dám đi vào nếu như không có sự cho phép của Thần. Hơn nữa, cậu đến rồi, điều này ăn khớp với lời tiên đoán mà Thần đã để lại. Lý công tử, để tôi đưa ngài đến đó đi, ngài đến đó thì sứ mệnh của tôi sẽ lập tức hoàn thành.”
Lý Dục Thần gật đầu một cái nói: "Được, nhưng không phải bây giờ. Các người đã thay Thần làm nhiều chuyện như vậy, hy
sinh nhiều như thế, đã đến lúc nên nhận được đền đáp rồi.”
Ba Ô nói: “Không, thế hệ của chúng tôi...”
“Hahahaha...”
Ngoài cửa truyền đến tiếng cười lớn.
“Đúng là đi mòn cả giày sắt cũng không tìm ra, ai ngờ đến lúc tìm được lại chẳng tốn chút công sức nào! Quả nhiên dưới chân núi Bạch Đầu có lối đi vào bí cảnh, không ngờ rằng người bảo vệ bí cảnh lại là một người dân miền núi bình thường trong ngôi làng nhỏ này."
Chi thấy có hai người bước vào, người đi phía trước khoảng năm mươi tuổi, mặc bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn đã cải tiến, trong túi áo ngực của ông ta còn được cắm một cây bút, nhìn sơ qua còn tưởng rằng ông ta là thư ký chính phủ.
Người đi phía sau ông ta trẻ tuổi hơn một chút nhưng cũng T†ầm bốn mươi tuổi, khoác một chiếc áo khoác, trông khá yếu ớt.
Đệ tử của đạo tông Hoa Lang đang nằm trên mặt đất vui mừng hét lên: “Hàn hộ pháp! Sư phụ!”
Người mặc quần áo Tôn Trung Sơn ở phía trước nhàn nhạt nhìn hắn ta một cái.
Người mặc áo khoác ở phía sau hừ lạnh một tiếng: “Hừ, Lô Anh Ân ta đây không có đồ đệ vô dụng giống như cậu!”
Vẻ mặt của đệ tử áy náy: “Sư phụ, đệ tử bất tài, bị anh ta dùng súng làm cho bị thương, xin sư phụ thay đệ tử báo thù.”
Lô Anh Ân bước lên phía trước, kiểm tra vết thương của hẳn ta, bấm vài huyệt đạo rồi lại cho uống thêm hai viên thuốc, sau đó đứng dậy nhìn Lý Dục Thần.
Nhưng hắn ta vẫn không hề ra tay, hiển nhiên, cấp bậc của Hàn hộ pháp - người đang mặc quần áo Tôn Trung Sơn kia vẫn cao hơn so với hẳn ta.
"Đi thôi, dẫn chúng tôi đi đến phía dưới con sông ngầm kia đi" Hàn hộ pháp nói với Ba Ô.
Ba Ô lắc đầu nói: "Không thể nào! Tôi tuân theo lời của thần, bảo vệ từ thế hệ này sang thế hệ khác, tuyệt đối không cho phép người lạ đến gần đó. Trừ khi ông có thể chứng minh ông là người được thần phái đến.”
"Haha, ông cho rằng ông có thể ngăn cản được tôi sao? Nếu ông không đưa chúng tôi đến đó thì chúng tôi sẽ không thể tìm thấy nó sao?”
“Tôi có một câu thần chú được tổ tiên truyền lại, có thể phá hủy nơi đó, để không một ai có thể tìm thấy nó."
Thái độ của Ba Ô rất kiên định.
Sắc mặt của Hàn hộ pháp trở nên lạnh lùng: “Hừ, vậy tôi sẽ giết người nhà của ông! Con trai của ông sẽ bị ném vào chuồng chó và bị chó dữ cắn chết. Con gái của ông sẽ bị lột trần treo ở cổng thành cho hàng vạn người thưởng thức. Ông già, ông suy nghĩ kỹ đi!"
Sắc mặt của Ba Ô trở nên vô cùng khó coi, toàn thân run rẩy nhưng vẫn không chịu buông tay.
“Thì ra đạo tông Hoa Lang là như thế này sao?” Lý Dục Thần thản nhiên nói: “Xem ra tông môn này không còn lý do để tồn tại nữa rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.