Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)

Chương 1240: Làm kiểu gì được vậy?




Mặc dù Ba Ô đã coi Lý Dục Thần là sứ giả của thần nhưng khi Lý Dục Thần nói ra những lời này, ông ấy vẫn cảm thấy có chút khiếp sợ.
Thị trưởng Thân Trung Húc ngạc nhiên đến mức suýt chút nữa rớt cằm.
Thằng nhóc này là kẻ điên à!
Đạo tông Hoa Lang đó!
Trong tông môn tụ tập rất nhiều cao thủ, tông chủ lại là nhân vật thần thánh.
Hơn nữa tông chủ còn là quốc sư, quốc sư dưới một người, trên vạn người!
Không cần ông ta phải ra tay, chỉ cần ra lệnh một tiếng, Đạo Lệnh đại nhân sẽ đem quân đội đến trấn áp.
"Thằng nhóc như cậu đừng ngông cuồng nữa, trong tay cậu chỉ có một khẩu súng, cậu có thể đánh thắng được thiên quân vạn mã sao?”
Lúc này Hàn hộ pháp và Lô Anh Ân mới chú ý đến sự tồn tại của Lý Dục Thần.
“Nhóc con tự tìm chết!”
Lô Anh Ân lạnh lùng nhìn Lý Dục Thần, chuẩn bị ra tay.
Học trò của hắn ta đang nằm trên mặt đất nhắc nhở: "Sư phụ, cẩn thận, trong tay anh ta có súng!"
Lô Anh Ân tức giận nói: "Hừ, chỉ có một khẩu súng mà đã dọa con đến mức này, sau này đừng nói con là học trò của ta!"
Dứt lời một thân chân khí bùng nổ, ống tay áo phồng lên giống như bị gió thổi.
Pằng!
Một tiếng súng vang lên. Trên trán Lô Anh Ân xuất hiện một cái lỗ đẫm máu.
Hắn ta trừng mắt, kinh ngạc nhìn Lý Dục Thần rồi chậm rãi ngã xuống.
Lý Dục Thần thổi về phía họng súng một cái: “Súng có lợi hại hay không, chủ yếu vẫn phải xem là đang nằm trong tay người nào.
Hàn hộ pháp vốn dĩ không hề để Lý Dục Thần vào mắt, hắn ta cảm thấy, ngoài việc có một khẩu súng trong tay, người này không hề có chân khí, hồn phách không hề có linh lực, là một tên phế vật, hoàn toàn không đáng để hắn ta phải ra tay.
Nhưng Lô Anh Ân bị bắn vỡ đầu đã khiến tim hắn ta bị nhịp.
Hắn ta biết rất rõ bản lĩnh của Lô Anh Ân, người bình thường ngay cả cơ hội nổ súng cũng không có chứ đừng nói đến việc bản trúng hẳn ta.
Nhưng tên này đã bản vỡ đầu Lô Anh Ân chỉ bằng một phát súng.
Hàn hộ pháp nhìn chằm chằm Lý Dục Thần, nhìn từ trên xuống dưới, nhưng nhìn thế nào cũng không thể nhìn thấy chút động tĩnh.
“Kẻ hèn này tên là Hàn Đông Bình, xin hỏi các hạ là ai?”
“Bảo tông chủ của các anh đến nói chuyện với tôi.” Thậm chí khi nói chuyện Lý Dục Thần còn không thèm nhìn hắn ta một cái.
Hàn Đông Bình giận giữ: “Hừ, cuồng vọng! Đừng tưởng rằng biết một tý đường ngang ngõ tắt thì muốn làm gì thì làm! Tôi sẽ cho anh nếm thử sự lợi hại thật sự của đạo tông Hoa Lang!”
Sau đó liền thấy hai tay của hẳn ta rũ xuống, hai chân cong lên, sống lưng gồ lên như khỉ.
Một luồng áp lực vô hình lan ra ngoài giống như gợn sóng ở trong hư không bị đẩy ra.
Mọi người xung quanh đều cảm thấy nghẹt thở vô cùng.
Lý Dục Thần gật đầu: “Ừ, không tồi, đặt ở Hoa Hạ thì cũng là một Tông Sư có thực lực.”
Pằng!
Lại là một phát súng.
Khí thế trên người Hàn Đông Bình tiêu tán trong nháy mắt.
Hắn ta ôm bụng, máu tươi rỉ ra từ giữa các khe ngón tay.
"Sao có thế?!" Hắn ta nhìn Lý Dục Thần bằng vẻ mặt không thể tin nổi.
Viên đạn phá nát cương khí của hắn ta, bắn thủng cơ bụng của hắn ta và dừng lại ở trong lớp mỡ.
Năng lượng của viên đạn này cao hơn nhiều so với những khẩu súng lục thông thường.
Nhưng khẩu súng trong tay thẳng nhóc đó chỉ là một khẩu súng bình thường thôi mà!
Càng đáng sợ hơn chính là, dường như năng lượng của viên đạn vẫn chưa cạn kiệt, vẫn còn đang di chuyển thật chậm về phía trước ở trong bụng hắn ta.
Mà một người có tu vi nội lực của một Tông Sư lại không thể khiến viên đạn đó dừng lại chứ đừng nói đến việc ép nó ra ngoài.
Làm kiểu gì được vậy?
“Anh... rốt cuộc anh là ai?” Trên mặt Hàn Đông Bình lộ ra vẻ sợ hãi.
"Đừng hỏi nhiều như vậy, anh chỉ có mười phút trước khi viên đạn xuyên qua lá lách của anh, hiện giờ, hoặc là gọi tông chủ của các anh đến đây, hoặc đưa tôi đến trụ sở chính của đạo tông Hoa Lang của các anh.” Lý Dục Thần nói.
Sắc mặt của Hàn Đông Bình đỏ bửng, hắn ta đã thử mọi biện pháp nhưng dù cho là chân khí hay pháp chú của đạo tông Hoa Lang cũng đều không thể ngăn được viên đạn tiến vào sâu bên trong cơ thể.
“Trụ sở chính ở Liễu Kinh cách nơi này 300km, đừng nói là mười phút, cho dù là 2 tiếng cũng chưa thế đến nơi.
“Thế thì không cần anh phải nhọc lòng đâu. Liễu Kinh đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.