Mặt lão hòa thượng không đổi sắc, ông ta nói: "Năm xưa khi Thích Oa còn là hành giả, ngày nào cũng đi khất thực, người ta cho gì ăn nấy, cơm thiu thịt thối, không bao giờ từ chối. Phật tổ còn có thể ăn thịt, tại sao ta lại không thể chứ?"
Bình Ba rất không hiểu nên bèn hỏi: "Vậy tại sao khi chúng ta ở trong chùa lại phải ăn chay?"
"Vì nghèo!" Lão hòa thượng chấp tay, niệm một câu A Di Đà Phật.
Tiểu hoà thượng Bình Ba như ngộ ra, cậu chống cảm, mùi thơm của mì bì lại chui vào mũi, nước miếng trào ra như suối phun từ xung quanh lưỡi.
Lý Dục Thần cười ha ha nói: "Được rồi, tôi mời các vị ăn mi. Nhân viên phục vụ, hai bát mì bì, thêm nửa con vịt muối, một đĩa đồi hấp."
Lão hòa thượng cười tươi như hoa, vui đến không khép miệng được, trông giống như một vị phật Dĩ Lặc.
"Thí chủ bố thí làm việc thiện, Bồ Tát sẽ phù hộ cho cậu!"
Lý Dục Thần cười hỏi: "Bồ Tát nào vậy?”
Lão hòa thượng nói: "Hôm nay là ngày Quan Âm Bồ Tát thành đạo, thí chủ có muốn đến Phố Đà cúng dường chút công đức không?"
Lý Dục Thần nói: "Phổ Đà xa quá, hôm nay thôi vậy.”
“Tôi có thể thay ngài cúng dường.” Lão hòa thượng nói.
Lý Dục Thần sửng sốt, đây là lăn đầu tiên anh gặp một nhà sư có thể thay cúng dường công đức.
Nghe thế nào cũng giống như lời của kẻ lừa đảo, hơn nữa thủ đoạn lừa đảo lại cực kỳ thấp kém, chỉ sợ đầu óc có vấn đề mới mắc phải loại lừa đảo này.
Nhưng Lý Dục Thần lại cười, móc ra hai trăm tiền mặt: "Chỉ có nhiêu đây thôi, chắc Bồ Tát không chê ít chứ?"
Lão hòa thượng nhận tiền, trên mặt nở nụ cười "Không ít, không ít, thí chủ công đức vô lượng."
Hoàng Phủ Ngạn ở bàn bên cạnh vẫn luôn quan sát Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình, ông ta nghỉ ngờ việc cháu trai đột nhiên đau tim có liên quan đến đôi nam nữ này nhưng không có bằng chứng.
Lúc này nghe thấy lời bọn họ nói thì Hoàng Phủ Ngạn khinh thường cười một tiếng, hóa ra là hai kẻ ngốc, thế mà cũng bị lừa, ông ta mới thấy mình nghĩ nhiều rồi.
Ông ta vừa truyền chân khí vừa cho uống thuốc dưỡng tâm tổ truyền thì Hoàng Phủ Hi mới khá hơn một chút.
Trong tiệm đông người, tiếng người ồn ào, cho nên động tĩnh của hai bàn này hoàn toàn không thu hút sự chú ý của những người khác, mọi người đều đang nói chuyện rôm rả.
"Nghe nói hôm qua tông sư Tần Lĩnh Triệu Kim Tuyền cũng đến trấn Châu Môn rồi”
úng vậy, các tông sư thiên hạ tụ họp một chỗ, đây là cảnh tượng nhiều năm chưa từng thấy!"
"Không hổ danh là ông Châu là bậc thầy! Ông ta gọi một tiếng thôi mà tám phương đều hưởng ứng."
"Không chỉ có ông Châu, các vị có biết không, Tiêu Sinh ở thủ đô cũng đã đến trấn Châu Môn từ lâu rồi, đang ở nhà ông Châu đấy."
"Không phải Nam Châu Bắc Tiêu vẫn luôn bất hòa sao? Sao lại đến cùng nhau thế?”
"Ai nói Nam Châu Bắc Tiêu bất hòa chứ? Chỉ là võ lâm Nam Bắc mỗi người có tôn sùng riêng, giống như những ngôi sao trên mạng vậy, người hâm mộ chửi nhau ầm ĩ nhưng người trong cuộc thì quan hệ tốt lắm!"
"Này, các người không biết đấy, cái tên họ Lý ở kinh thành đã đánh tàn phế cậu ấm nhà họ Tiêu là Tiêu Ngôn rồi. Tiêu Ngôn là cháu trai của Tiêu Công Mặc, được mệnh danh là thiên tài trăm năm có một, các người nói xem nhà họ Tiêu có nóng mặt không?"
"Lần này thì tên Lý Dục Thần thảm rồi, Nam Châu Bắc Tiêu, cộng thêm mấy chục tông sư cùng nhau thảo phạt cậu ta thì cậu ta chết chắc rồi!"
"Cũng chưa chắc đâu, không phải nói là ông Châu cũng không phải đối thủ của hắn sao?"
"Nghe nói cậu ta có một thanh bảo kiếm phát ra ánh sáng đen, lợi hại lắm, ông Châu hiếm khí làm bị thương, đến giờ vết thương vẫn chưa lành!"
“Đúng vậy, tên họ Lý xông vào Hiệp hội võ thuật Hoa Đông, cũng dùng chính thanh kiếm đó giết chết tông sư Dương Nguyên Tấn và đại tông sư Hoàng Phủ Ngạn. Nghe nói cậu chỉ dùng một kiếm, một luồng sáng đen lóe lên thì tông sư Dương đã mất đầu rồi!" "Ghê gớm vậy sao?”
“Tất nhiên rồi, nếu không có thanh kiếm đó thì làm sao tên họ Lý đánh lại được ông Châu!"
"Sao cậu ta không đến trấn Châu Môn nhỉ?"
"Cậu ta mà dám đến sao! Cho dù một mình ông Châu không phải là đối thủ nhưng bây giờ còn có Tiêu Sinh, Nam Châu Bắc Tiêu, cộng thêm mấy chục tông sử, làm sao không chế ngự được cậu ta? Trừ khi cậu ta là thần tiên!"
...