Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)

Chương 192: Nhìn lại mình đi




Còn tiền, đối với loại người như họ, vốn chẳng là gì. “Thứ nhất, chó cắn người thì phải chết”.
Lý Dục Thần đưa ra điều kiện đầu tiên, Quan Nhã Lệ liền cau mày.
“Không được!”, bà ta nói: “Cậu muốn bồi thường bao. nhiêu tiền cũng có thể đàm phán, nhưng điều kiện này, không thể đồng ý”.
Lý Dục Thần cười nói nói hết điều kiện trước đã”.
Bà chủ Quan, đừng vội, nghe tôi
Anh dừng một chút, đi đến trước người Hứa Quốc Lập, chỉ vào chân của Hứa Quốc Lập nói: “Thứ hai, những kẻ đánh người, ai đánh gãy chân của chú Hứa, cũng phải chặt gãy một chân, những người khác, tất cả những người ra tay, bẻ gãy. một ngón tay”.
Nhìn vẻ kinh ngạc của Quan Nhã Lệ và Dương Tùng, Lý Dục Thần cười thản nhiên.
“Thứ ba, chủ nhân của con chó quỳ xuống xin lỗi”.
“Làm được hết ba điều kiện này, chuyện hôm nay coi như xong”.
Quan Nhã Lệ nhìn Lý Dục Thần như nhìn kẻ tâm thần, nhưng thấy Lý Dục Thần nói nghiêm túc như vậy, giọng điệu lại nhẹ tênh, nhất thời không nằm bắt được anh.
“Cậu có biết chủ nhân của con chó là ai không? Nếu những lời cậu nói truyền đến tai cô ta, cậu biết sẽ có hậu quả gì không?”
“Là ai, với tôi cũng không quan trọng”, Lý Dục Thần không hề quan tâm ngồi lên sofa: “Bà chủ Quan, tôi cũng khuyên bà một câu, lúc nói chuyện cũng phải nhìn lại bản thân, có những trách nhiệm không thể gánh bừa bãi, bà chưa chắc gánh được đâu”.
Lời này gần như là lặp lại lời Quan Nhã Lệ vừa nói với Mã Sơn.
Lý Dục Thần đang xả giận thay cho Mã Sơn. Đương nhiên Quan Nhã Lệ đã nghe ra.
Người đàn ông mặc vest phía sau bà ta bước lên trước, có vẻ muốn ra tay.
Quan Nhã Lệ đưa tay ra ngãi cậu đã không nhận ý tốt, thì tôi mặc kệ. Điều kiện của cậu, tôi đi nói với chính chủ”.
“Tổng giám đốc Quan”, Dương Tùng hơi bất an: “Đối phương là ai, tôi có quen không?”
Quan Nhã Lệ nhìn anh ta một cái: “Dao Hồng Lăng, ông quen không?”
Dương Tùng suy nghĩ, nói: “Hình như có nghe nói, có phải là nhân vật nổi tiếng mạng không?”
“Đúng thế, Dao Hồng Lăng là nhân vật nổi tiếng mạng, nếu chỉ là cô ta, đương nhiên tổng giám đốc Dương ông không sợ. Nhưng ông có biết, ai nâng đỡ cô ta, ai bao nuôi cô ta không?”
“Ai?”
“Trương Băng”, Quan Nhã Lệ ném lại hai chữ, quay người đi ra.
“Xong rồi xong rồi”, vẻ mặt Dương Tùng biến sắc, xoa tay liên tục: “Lần này xong rồi, các vị, chúng ta đi thôi, chúng ta không đắc tội được với những người này đâu!”
Mã Sơn nổi giận: “Sao ông lại nhát gan như vậy? Thế mà ông cũng là lão tổng! Con gái ông còn ở bệnh viện, bị cắn đến như vậy, ông bỏ qua hả?”
Dương Tùng nói: “Cậu không biết, Trương Băng đó là phó tổng giám đốc của tập đoàn Thông Ích đấy”.
“Chỉ là một phó tổng thôi mà, ông còn là lão tổng cơ”.
“Phó tống giám đốc? Cậu có biết, tập đoàn Thông lch lớn thế nào không? Lôi một công ty con bất kỳ ra, tài sản cũng có thể dọa chết người. Lão tổng như tôi, ngay cả giám đốc công ty con của họ, tôi cũng phải tươi cười lấy lòng. Trương Băng là phó tổng tập đoàn, tôi đâu chọc vào được?”
“Tập đoàn Thông Ích..” Lý Dục Thần cười ha ha, thế giới này đúng là nhỏ.
Khoảng hai mươi phút sau, người phải đợi chưa đến, Ngô Tư Tư, vợ của Dương Tùng đã đến.
Bà ta vừa vào cửa đã hét lớn: “Dương Tùng, ông điên rồi! Nếu không phải tổng giám đốc Quan gọi cho tôi, có phải ông định tiếp tục điên với mấy tên nhà quê này không? Ông muốn hủy cái nhà này phải không?”
Dương Tùng vẻ mặt khó coi: “Tư Tư, anh muốn đòi lại công bằng cho con gái”.
“Công bằng cái đầu ông! Thế giới này có công bằng hả?”, Ngô Tư Tư măng lớn: “Dương Tùng, đầu óc ông có vấn đề Biết rõ Dao Hồng Lăng là người của Trương Băng, ông còn đắc tội với cô ta?”
“Phó tổng Trương chắc cũng không phải là người không nói đạo lý chứ?”
“Đúng, Trương Băng có thể nói đạo lý, nhưng Dao Hồng Lăng biết nói đạo lý hả...”
Ngô Tư Tư còn chưa nói hết, đã nghe ở cửa có người nói:
“Ai nói tôi không nói đạo lý?”
Một cô gái đi vào.
Cô ta mặc áo hai dây hở vai, váy ngắn đi tất, trang điểm đậm, vẻ mặt đầy kiêu ngạo, dường như cả thế giới này là của cô ta vậy.
Cô ta dắt theo một con chó đắt tiền màu trắng, lông được chải chuốt, vô cùng đẹp, chẳng trách cô bé muốn sờ.
Chủ nào chó nấy, chủ con chó kiêu ngạo, con chó này cũng rất kiêu ngạo.
Phía sau cô gái, còn có bốn người đàn ông trẻ cao lớn cường tráng đi theo, hăm hăm như sói đảo mắt nhìn người trong phòng bao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.