Trong phòng có đầy đủ cầm kỳ thư họa, còn thoảng thoảng mùi trầm hương.
Đích thân Quan Nhã Lệ đun nước pha trà.
“Hai ngày trước tôi nghe nói, cậu Lý ở thủ đô và chưởng môn Vương của thái cực Nam Phái có một trận đấu võ, kết quả cậu Lý thất hẹn trước trận...”
Quan Nhã Lệ vừa pha trà vừa nói. “Không cần nghỉ ngờ, người đó chính là tôi”, Lý Dục Thần vui vẻ thừa nhận.
Quan Nhã Lệ mỉm cười nói: “Tôi nghe nói, người trong giang hồ trọng uy tín nhất, cậu Lý đã dám hẹn chưởng môn Vương đấu gõ, chắc chắn không sợ ông ta, tại sao lại thất hẹn chứ?”
“Trọng uy tín thì đúng, nhưng cũng không cần thiết vì chữ tín mà đi ngược lại lòng mình, cái gọi là đạo pháp tự nhiên, giang hồ chìm nổi, tất cả tùy duyên”, Lý Dục Thần nói: “Tôi và chưởng môn Vương hẹn chiến, là duyên phận, cuối cùng không đánh, là chưa đủ duyên”.
Lần đầu tiên Quan Nhã Lệ nghe thấy có người giải thích việc thất hẹn của mình mới mẻ như vậy.
“Cậu Lý đúng thật không phải người bình thường!”
Lý Dục Thần mỉm cười, anh vốn không quan tâm người ta nhìn nhận anh thế nào, cũng không cần giải thích tỉ mỉ.
“Cậu Lý, một tháng nữa, là đại hội võ lâm Tiền Đường, chưởng môn Vương đó cũng sẽ tham gia, nói không chừng, đến lúc đó, cậu Lý và ông ta cũng đủ duyên rồi đấy!”
Quan Nhã Lệ rót một chén trà, nhẹ nhàng chuyển đến trước mặt Lý Dục Thần, cười như không cười nhìn anh.
“Còn có đại hội võ lâm Tiền Đường?”, Lý Dục Thần chưa từng nghe nói: “Chäc không phải là chương trình giải trí của đài truyền hình nào đó tổ chức chứ?”
“Đương nhiên không phải”, Quan Nhã Lệ nói: “Đại hội võ lâm Tiền Đường là hoạt động dân gian, khởi nguồn của nó, thực ra là tranh vị trí đệ nhất tông sư Nam Giang”.
“Đệ nhất tông sư Nam Giang?”
“Võ đạo Nam Giang chúng tôi có hai đại tông sư, chắc cậu Lý biết chứ?”
Lý Dục Thần gật đầu.
Quan Nhã Lệ nói tiếp: “Hà Trường Xuân của Tiền Đường, Liễu Kim Sinh ở thành phố Vĩnh, mỗi năm đều tổ chức gặp mặt một lần, so tài võ nghệ, giao lưu trò chuyện. Nhưng họ đều là tông sư, đánh đi đánh lại cũng chẳng ra thể thống gì, cho nên đều là đấu văn, còn đấu võ là đấu giữa các đệ tử, dùng việc thắng thua của đệ tử quyết định cao thấp của hai bên, sau này người hâm hộ của họ cũng tham gia, dần dần trở thành đại hội võ lâm”.
“Thì ra là vậy. Vậy, nhiều năm nay, hai người họ có phân được cao thấp không?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Thẳng thua có cả, cuối cùng ai là đệ nhất, cũng không ai biết, dù sao hai người họ chưa từng đấu võ thực sự, đều là các đệ tử đọ sức”.
Quan Nhã Lệ nói xong cười với Lý Dục Thần: “Cậu Lý có muốn tham gia không? Nói không chừng có thể gây nên tên tuổi, nếu được hai vị tông sư nhìn trúng, còn có khả năng được thu nhận về môn hạ đấy”.
“Tôi không có hứng”, Lý Dục Thần thản nhiên nói.
Quan Nhã Lệ ngẩn người, người trong võ đạo, bao nhiêu người mong được tông sư thu nhận, sao trông anh chàng này có vẻ khinh thường?
“Thế cậu Lý có hứng với việc gì?”
“Nói chuyện bà dì đó của bà đi, chẳng phải bà ấy đã từng làm khách quý của nhà họ Lý thủ đô sao?”
“Nhà họ Lý ở thủ đô à..", Quan Nhã Lệ ngước mắt nhìn Lý Dục Thần, cười nhạt: “Tôi nghe nói hơn hai mươi năm trước, nhà họ Lý ở thủ đô đã biến mất, không để lại con cháu nào, cậu Lý đến từ thủ đô, chẳng lẽ...”
Lý Dục Thần không trả lời, chỉ nhìn chăm chăm Quan Nhã Lệ.
Quan Nhã Lệ bị nhìn đến trong lòng hoảng loạn, bất giác sờ má, nói: “Cậu Lý, sao thế, trên mặt tôi có gì sao?”
“Nếu bà chủ Quan không nói, thì tôi xin cáo từ”, Lý Dục Thần đứng lên định đi ra ngoài.
“Đợi đã, cậu Lý", Quan Nhã Lệ vội gọi lại: “Về chuyện của nhà họ Lý ở thủ đô, tôi cũng chỉ ngẫu nhiên nghe bà dì tôi nhắc đến, không biết nhiều lầm. Đại hội võ lâm lần này, bà dì tôi là khách mời, cũng là một trong số trọng tài, nếu cậu có hứng thú, có thể gặp hỏi bà ấy trực tiếp”.
“Bà dì của bà là người trong võ đạo?”, Lý Dục Thần quay. đầu, ngạc nhiên nói.
Hai tông sư đối quyết, tuy có thể chỉ là đấu văn, còn đệ tử đấu võ, nhưng người được mời làm khách quý, ít nhất cũng phải là chưởng môn một phái như Vương Tông Sinh, hoặc là cao thủ thế gia đạt đến cảnh giới thần kỳ võ đạo.
“Bà dì của tôi là tông sư”, Quan Nhã Lệ nói.
“Tông sư?”, Lý Dục Thần càng kinh ngạc hơn: “Chẳng phải nói tỉnh Nam Giang chỉ có hai tông sư thôi sao?”
Quan Nhã Lệ giải thích: “Bà dì tôi tên là Xà Bích Thanh, là người làng Mèo Điền Nam, chỉ là mấy năm nay vẫn sống ở nhà họ Quan thành phố Âu, không tính là người Nam Giang”.
“Xà Bích Thanh... Làng Mèo Điền Nam... khách quý của nhà họ Lý ở thủ đô”.