Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)

Chương 268: Anh biết sai rồi




“Thu Phượng, là anh, anh...”
Ông ta còn chưa nói xong đã bị Lâm Thu Phượng dập máy.
Thẩm Minh Xuân sững sờ tại chỗ.
Bảo vệ cười hì hì nhìn ông ta: “Ông Thẩm, sao rồi?”
Thẩm Minh Xuân tức giận đến mức suýt nữa hộc máu.
Nhưng ông ta có thể làm gì được chứ?
Người nhà họ Lâm không cho ông ta đi vào, nhà họ Thẩm lại không cho ông ta quay về, Thẩm Bỉnh Nguyên nói nếu người nhà họ Lâm không tha thứ cho ông ta thì sẽ xoá tên ông ta khỏi gia phả nhà họ Thẩm.
Tại sao có thể như vậy chứ?
Thẩm Minh Xuân vừa giận dữ vừa buồn bã.
Đều là Lý Dục Thần!
Nếu không phải do tên nhóc này, mọi chuyện cũng sẽ không biến thành như vậy.
Chỉ là nghĩ đến tia chớp kia, Thẩm Minh Xuân liền không có dũng khí mắng một câu ở trong lòng.
“Thu Phượng ài”
Thẩm Minh Xuân đột nhiên hét lớn một tiếng, dọa bảo vệ hoảng sợ.
Sau đó, bảo vệ liền nhìn thấy ông Thẩm từ trước đến nay vẫn luôn vênh vênh váo váo không ai bì nổi lại quỳ xuống trước cửa sơn trang.
“Anh sai rồi!”
Tiếng gào khóc thảm thiết của Thẩm Minh Xuân quanh quẩn trong gió thu, đột nhiên truyền vào trong sơn trang Bắc Khê rộng lớn.
Cuối cùng âm thanh này đã thu hút sự chú ý của người nhà họ Lâm.
Người thứ nhất đi ra chính là Lâm Nguyệt Nga và chồng bà ta Tôn Quảng Phúc.
Thẩm Minh Xuân thấy Tôn Quảng Phúc từ trước đến nay mình vẫn luôn xem thường đứng ở cửa, mà mình lại phải quỳ gối bên ngoài, liền cảm thấy thế giới này cực kỳ hư ảo.
Trong lòng ông ta khó chịu muốn chết, nghẹn khuất muốn chết.
Nhưng ông ta vẫn phải quỳ, dùng giọng điệu yếu đuối để cầu xin người ta.
“Chị tư, anh rể tư, hai người đi nói với Thu Phượng rằng em biết sai rồi, cho em trở về đi!”
Tôn Quảng Phúc và Lâm Nguyệt Nga quay sang nhìn nhau, không rõ tại sao người này lại đổi nhiên đổi tính như thế.
Người tiếp theo đi ra chính là Nghiêm Tuệ Mãn và Lâm Mộng Đình.
Tiếp theo những người khác trong nhà họ Lâm cũng lần lượt đi ra.
Mà bảo vệ và người làm đã vây quanh ngoài cửa, tò mò chỉ trỏ.
Dường như đã lâu rồi nhà họ Lâm không náo nhiệt như vậy.
Người cuối cùng đi ra chính là Lâm Thu Phượng.
Trừ ông cụ ra thì người nhà họ Lâm đều xem như đến đông đủ.
“Thu Phượng, anh biết sai rồi, anh trở về nhận lỗi với em, hãy cho anh vào nhà đi!”
“Cái đồ lòng lang dạ sói như anh còn có mặt mũi trở về ư?"
Mặc dù sắc mặt Lâm Thu Phượng còn lạnh như băng, nhưng trong lòng đã mềm nhữn.
Cuối cùng, dưới sự cầu xin đau khổ của Thẩm Minh Xuân, bà ta cũng kéo ông ta vào cửa sơn trang Bắc Khê.
Thẩm Minh Xuân vui mừng quá đỗi, kích động đến mức nước mắt đầm đìa.
“Được rồi, vào đi thôi, đừng ở chỗ này dọa người ta”, Lâm Thu Phượng nói.
“Từ từ", Thẩm Minh Xuân bỗng nhiên nhìn về phía Nghiêm Tuệ Mãn, “Chị dâu, chị giúp em một chuyện... À không, không cần chị dâu, vẫn nên để Mộng Đình đi, Mộng Đình cháu giúp chú một chuyện, cháu hãy gọi điện cho cậu Lý, đúng, chính là Lý Dục Thần đấy, cứ nói chú đã trở về nhận sai rồi, mọi người cũng đã tha thứ cho chú rồi!”
Lâm Mộng Đình mờ mịt nhìn ông ta.
Ông đã trở lại, vì sao còn muốn tôi gọi điện cho Dục Thần nói một tiếng?
Tất cả mọi người đều nhìn ông ta.
Ngay cả ve sầu trên cây cũng ngừng kêu to, bầu không khí yên tĩnh tràn ngập xấu hổ.
Thẩm Minh Xuân cười gượng vài tiếng: “Ha, ha, chỉ cần, chỉ cần gọi điện báo cho cậu Lý một tiếng là được, Mộng Đình, cầu xin cháu đấy!”
Mọi người đã hoảng hốt hiểu được lý do vì sao người này lại đột nhiên trở về rồi.
Lâm Thu Phượng vung tay đẩy ông ta ra, nổi giận đùng đùng rời đi.
Những người khác cũng lập tức giải tán. Chỉ để lại một mình Thẩm Minh Xuân, sửng sốt một chút mới đuổi theo ở phía sau, vừa đuổi vừa kêu: “Ê, chỉ gọi điện nói một tiếng, nói một tiếng thôi mài!”
Chỉ còn lại bảo vệ đứng ở cửa lắc lư trong gió thu, nhìn bóng dáng bọn họ đi xa, nhớ tới buổi sáng mùa hè thiếu niên kia đứng ở ngoài cửa nói đến tìm người thân ở nhà họ Lâm.
Nhà họ Tiêu không ở nội thành thành phố Tuyên, mà là ở một thôn trấn ngoại thành.
Đây là một thị trấn nhỏ thanh bình xinh đẹp cổ xưa, dựa vào một con sông, một con đường đá xuyên qua cả thôn trấn.
Ở trong một con ngõ nhỏ giữa thôn trấn có một tòa nhà, trước cửa có hai con sư tử đá cổ xưa hùng dũng công khai thể hiện căn nhà cũ này đã từng uy nghiêm như thế nào.
Bố của Tiêu Thập Nương - Tiêu Dạ Bạch sống ở nơi này.
Lúc Lý Dục Thần nhìn thấy Tiêu Dạ Bạch, ông ta đã tiều tuy đến mức không khác gì sắp chết.
Tiêu Thập Nương nói cho anh biết bố mình đã nằm trên giường hai năm rồi.
Hai năm trước, mọi người đã nghĩ bố của bà ta không chịu được nữa. Thậm chí nhà họ Tiêu còn chuẩn bị xong việc ma chay rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.