Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo)

Chương 315: Gọi cho Từ Thông




Những người bên cạnh đều thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi Từ Hiểu Bắc nói muốn giết người, bây giờ lại chỉ cần Lâm Mộng Đình uống ly rượu, Lý Dục Thần quỳ xuống nhận sai. Đây đã là sự nhượng bộ rất lớn rồi.
Quan Nhã Lệ trợn mắt nhìn Chung Thần, trong ánh mắt có sát ý. Bà ta nói: “Cậu Từ, uống rượu cũng được, nhưng muốn người ta quỳ xuống, có phải hơi quá không?”
Chung Thần rùng mình, quay đầu qua một bên, làm bộ không nhìn thấy.
Vương Văn Tĩnh ở một bên giễu cợt: “Hản ta chỉ là tên ăn bám, quỳ xuống thì có khó gì, xương mềm mài”
“Đúng vậy, không phải chỉ nhận sai thôi sao, có gì khó đâu?”
“Còn nghĩ mình giỏi thế nào nữa, ở trước mặt cậu Từ, mày chả là cái gì cả. Nếu vừa nãy không có giám đốc Quan ra mặt, vừa rồi mày đã chết rồi!”
“Lâm Mộng Đình, chỉ uống ly rượu thôi mà, cô làm giá cái gì?”
“Đúng vậy, nhanh đi uống đi, cậu Từ đã nể mặt lắm rồi, đừng liên lụy tới chúng tôi”.
Tiếng giễu cợt và thúc giục vang lên xung quanh.
Từ Hiểu Bắc cưỡi hổ khó xuống, nói với Quan Nhã Lệ: “Giám đốc Quan, không phải tôi không nể mặt bà, là bọn họ không nể mặt tôi”.
Quan Nhã Lệ thở dài, quay đầu nói với Lý Dục Thần: “Cậu Lý, tôi đã cố gắng hết sức rồi”.
Lời nói của bà ta nhìn thì như đang khuyên Lý Dục Thần cúi đầu, nhưng anh biết, bà ta đang thật lòng xin lỗi.
“Không sao, giám đốc Quan, bà làm việc của bà đi”, Lý Dục Thần nói.
Đến lúc này, Quan Nhã Lệ cũng rất tò mò, con rồng đi ngang qua đây như Từ Hiểu Bắc và ông lớn Lý Dục
'Thần mà đấu thật, ai sẽ lợi hại hơn?
Nếu Từ Hiểu Bắc thua, thế sau khi Từ Thông biết con trai bị người ta ức hiếp, ông ta sẽ có phản ứng gì?
Có thể đánh tới, đại náo Tiền Đường không?
Khi đó, ba gia tộc lớn của Tiền Đường, nhất là nhà họ Tiền và nhà họ Cao, có ra tay can dự không?
Nếu đã vậy, vở kịch này sẽ diễn ra rồi. Khi Quan Nhã Lệ đi tới, không màng gì nữa, rốt cuộc mọi người cũng hiểu, chuyện này không đơn giản như bọn họ nghĩ, còn có xu hướng xấu đi.
Bọn họ cũng đã nghe nói, Lý Dục Thần có chiến lực mạnh.
Cái này cũng không lạ, đầu năm nay, những kẻ ăn bám cũng có chút bản lĩnh.
Nhưng mà có chút chiến lực mạnh cũng không là gì †rong mắt những cậu ấm cô chiêu này, có nhà ai mà không có mấy vệ sĩ có chiến lực mạnh đâu.
Vì vậy, bầu không khí trở nên nặng nề một cách kì lạ.
Từ Hiểu Bắc nhìn Lý Dục Thần, cười lạnh: “Ăn bám mà còn cứng cỏi như thế, cũng chỉ có mày thôi đấy. Nhưng hôm nay tao sẽ dạy dỗ mày, mày không chịu quỳ xuống, tao sẽ đánh đến khi mày quỳ mới thôi”.
Lý Dục Thần cười nhạt: “Được, vậy chúng ta đánh cược đi, xem lát nữa ai sẽ quỳ”.
Lý Dục Thần vừa nói xong, tất cả mọi người đều hoảng sợ.
“Cậu ta không biết cậu Từ là ai à? Con trai của mãnh hổ Giang Đông Từ Thông đớ”.
“Trên đời này có ai có thể khiến cậu Từ quỳ à? Đúng là nằm mơ”
Lâm Mộng Đình tìm chồng kiểu gì thế, đồ
“Đúng là không hiểu biết, loại ngu này mà cũng được hoa khôi Lâm để ý"
Có người nhắc nhở: “Nghe nói người ta từng học võ, đánh được lắm”.
“Xì, đánh được thì đã sao, có thể đối kháng với một gia tộc à? Cậu ta cũng không đi hỏi xem Từ Thông là ail”
Từ Hiểu Bắc tức giận mà cười, nói: “Họ Lý kia, tao không biết mày ngu hay có dũng khí thật, nhưng tao bắt đầu thích mày rồi đó! Có điều, hôm nay chúng ta giao kèo, chỉ có một người có thể đứng ra ngoài, người còn lại phải nằm ra ngoài”.
Gã chỉ vệ sĩ của mình: “Tao mang vệ sĩ tới, đánh thì không công bằng cho mày. Thế này đi, bây giờ tao cho. mày nửa tiếng để gọi người, tránh người ta nói Từ Hiểu Bắc tao đến Tiền Đường ức hiếp người khác”.
Đột nhiên Lý Dục Thần cảm thấy thằng nhãi này rất thú vị. Anh nhớ tới cuộc họp ba tỉnh ở thành phố Cố, ấn tượng của anh với Từ Thông không tệ, nên anh nói:
“Được, vậy tôi gọi”.
Anh ung dung rút điện thoại ra, bấm số của Từ Thông.
Thành phố Cô Tô, trong một phòng riêng ở một nhà hàng sang trọng, mãnh hổ Giang Đông Từ Thông đang chiêu đãi mấy người khách quan trọng trong kinh doanh.
Thư kí mang điện thoại vào, nói với ông ta là có điện thoại.
'Từ Thông rất không vui, sâm mặt nói:
“Không phải đã nói với cô rồi à, tôi đang tiếp đãi khách quý, không nhận cuộc gọi nào cả”.
Thư kí cúi đầu thấp giọng nói: “Giám đốc Từ, số điện thoại này được ông ghi kí hiệu “tuyệt yếu”. Ông đã thông báo, nếu có cuộc gọi tuyệt yếu, bất kể ông đang làm gì, †ôi cũng phải thông báo cho ông”.
'Từ Thông sửng sốt, không quá mười số điện thoại được ông ta ghi kí hiệu “tuyệt yếu”, đều là những số vô cùng quan trọng, của những người ông ta tuyệt đối không dám thờ ơ.
Đừng nói là đang tiếp khách, dù đang tạo em bé với vợ, ông ta cũng phải lập tức dừng lại để nhận điện thoại.
Nhưng mà những nhân vật lớn như thế rất hiếm khi chủ động gọi cho ông ta. Hôm nay là ai gọi vậy?
Ông ta nhìn màn hình hiển thị, giật mình đứng lên, nói tiếng “xin lỗi” với khách hàng rồi đi ra khỏi phòng riêng.
“Alo, cậu Lý, không ngờ cậu lại gọi cho tôi!”
Trong lòng Từ Thông hết sức kích động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.