Ở thành phố Cô, ông ta cũng rất muốn nịnh hót Lý Dục Thần, tiếc là không tìm được cơ hội.
Ông ta phải trơ mắt nhìn Lý Dục Thần đi theo Tiêu 'Thập Nương tới thành phố Tuyên, trong lòng vừa hâm mộ vừa ghen tị!
Cũng may, ông ta tự nhận hôm đó đã để lại ấn tượng tốt trong lòng Lý Dục Thần, còn trao đổi số điện thoại, sau này còn có cơ hội tiếp cận.
Không ngờ tới, nhanh như thế, Lý Dục Thần đã chủ động gọi tới rồi.
“Giám đốc Từ, chỗ tôi gặp chút phiền toái, có người muốn vợ tôi uống rượu cùng, còn muốn tôi quỳ xuống nhận sai với cậu ta nữa, nếu không sẽ đánh gãy chân tôi", Lý Dục Thần nói vào điện thoại.
Đầu óc Từ Thông trở nên mơ hồ: “Ai lại không có mắt thế, dám động thổ trên đầu thái tuế? Cậu Lý, cậu nói cho tôi kẻ đó là ai, tôi đi dạy dỗ hắn! Đảm bảo đánh cho cha hắn cũng không nhận ra!”
Mặc dù không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng có cơ hội thể hiện, đương nhiên ông ta không thể bỏ qua.
“Cậu ta tên Từ Hiểu Bắc”, Lý Dục Thần nói.
Đầu Từ Thông trống rỗng.
Một thùng nước đá rót xuống đỉnh đầu, đổ từ trên xuống, lạnh căm.
“Cậu, cậu Lý, cậu tuyệt đối đừng tức giận, Hiểu Bắc..”, Từ Thông nói lắp bắp: “Cái đó, cậu đang ở đâu? Tôi, tôi tới ngay!”
“Được, tôi đợi ông ở sảnh ngắm hồ tầng hai của hội sở Hồ Tân, Tiền Đường, nhưng ông chỉ có nửa tiếng
Lý Dục Thần nói xong thì cúp điện thoại.
'Từ Thông đứng ở đó, sống lưng lạnh toát, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi cổ họng.
Cái thằng ngốc kia, bảo nó tới Nam Giang thì khiêm tốn thôi. Con mẹ nó, đắc tội ai không đắc tội, lại đắc tội ông lớn này?
Ông ta nhớ tới lời Lý Dục Thần nói trong điện thoại, muốn vợ người ta uống rượu cùng, còn muốn người ta quỳ xuống...
Nếu có ai dám nói với Từ Thông như thế thì kẻ đó đã chết tám trăm lần rồi.
Còn vị kia, Từ Thông không dám chọc, thậm chí còn không dám nảy ra ý định trêu chọc!
Cái thằng súc sinh kia! Đúng là muốn phá hủy giang sơn cha nó một tay gây dựng, phá hủy cơ nghiệp mấy đời của nhà họ Từ mà!
Trong lòng Từ Thông hiểu rõ, Lý Dục Thần đang cho. mình cơ hội.
Bằng không, thằng con trai súc sinh kia đã tan thành mây khói rồi.
Ông ta muốn gọi cho Từ Hiểu Bắc, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy không nên. Nếu có thể nói trong điện thoại, vừa rồi Lý Dục Thần đưa điện thoại cho Hiểu Bắc là được. Nếu đã không đưa, chứng minh anh không muốn như thế.
Từ Thông ở trên giang hồ đã lâu, lập tức hiểu phải làm thế nào.
“Nửa tiếng... Từ Cô Tô tới Tiền Đường cần ba tiếng đi xe. 'Trán Từ Thông đổ mồ hôi, ông ta la lớn:
“Máy bay trực thăng! Mau lên! Tới Tiền Đường!! Nửa tiếng mà không đến được thì con mẹ nó chết hết đi!”
Lý Dục Thần bỏ điện thoại xuống, hoàn toàn không để ý đến tiếng cười nhạo xung quanh, yên tâm kéo lâm Mộng Đình và Đinh Hương đi đến ngồi ở sofa.
“Xí, đúng là ra vẻ, không phải nói cậu ta đánh được à?”
“Ông nhìn bộ dạng của cậu ta đi, giống như đánh được à? Tôi đoán là nổ thôi”.
“Cậu ta mà gọi được ai chứ? Còn không phải là người nhà họ Lâm sao?”
“Bản thân nhà họ Lâm đã khó bảo toàn rồi, họ lại ra mặt cho một đứa con rể tương lai mà đắc tội với nhà họ
Từ ở Giang Đông sao?”
“Nghe nói trước kia cậu ta nhặt đồng nát, tôi đoán là đám nhặt đồng nát cùng cậu ta thôi”.
*Ồ, đó là Cái bang! Ha ha hai”
Mọi người xung quanh cười ầm lên.
Ngay cả Từ Hiểu Bắc cũng cười lên, nhìn Lý Dục. Thần, hỏi: “Tao rất tò mò mày gọi ai đến đấy, nhưng dù là ai thì cũng không giữ được cái chân của mày”.
Lý Dục Thần không rảnh để ý tới gã, chỉ lấy một quả nho trên bàn, lột vỏ, nhét vào miệng Lâm Mộng Đình.
Lâm Mộng Đình chưa từng được anh đối xử như vậy, rất không quen, nên đỏ mặt, nhưng vẫn há miệng ra ăn.
Có người không cam lòng mắng: “Chó liếm!”
Lý Dục Thần không thèm để ý, lột thêm quả nữa, đút cho Đinh Hương bên cạnh.
Lần này anh đã chọc giận tất cả mọi người. còn có thiên lý không!” “Chó liếm lên mặt, đúng là không có quy tắc gì nữa!”
“Lâm Mộng Đình điên rồi sao, còn là hoa khôi trường nữa, hôm nay tôi thấy rõ rồi!”
Nếu ánh mắt có thể giết người, Lý Dục Thần đã bị đám người đó giết chết vạn lần rồi.
Anh thản nhiên rồi ở đó, luôn đút anh đào cho Lâm Mộng Đình, cũng bóc vỏ cho Đinh Hương.
Trong ánh mắt ghen tị và tức giận của mọi người, thời gian trôi qua từng giây.
Sắp hết nửa tiếng.
Từ Hiểu Bắc nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Lý Dục Thần, đã hết giờ rồi, tao đã cho mày cơ hội gọi người, lát nữa đừng nói tao bắt nạt mày”.
Dứt lời, gã vung tay lên với đám vệ sĩ: “Đừng giết nó, đánh gãy chân, bắt nó quỳ là được”.
Giọng nói bình thản của Từ Hiểu Bắc lộ ra sự tự tin.
Mọi người cũng không nghỉ ngờ, vệ sĩ của nhà họ Từ có thể đánh ngã Lý Dục Thần.
Bọn họ cứ như thấy được cái vẻ quỳ xuống cầu xin tha thứ của Lý Dục Thần. Chỉ có Quan Nhã Lệ và đội trưởng đội an ninh của hội sở đi theo cạnh bà ta là dùng ánh mắt thương hại
nhìn những vệ sĩ Từ Hiểu Bắc mang tới.
Đúng lúc đó, một tiếng “râm” thật lớn vàng lên, cửa của sảnh ngắm hồ bị người ta đạp ra.
Một nhóm người vội vã xông vào.
Bảo vệ của hội sở đuổi theo sau họ, như thể còn định ngăn cản.
Các bảo vệ nhìn thấy Quan Nhã Lệ và đội trưởng đội an ninh, căng thẳng đổ mồ hôi, vẻ mặt đau khổ muốn giải thích.
Quan Nhã Lệ khoát tay, ra hiệu cho họ đi xuống.
Vì bà ta nhận ra, trong những người xông vào, người dẫn đầu chính là mãnh hổ Giang Đông, Từ Thông!