“A”
Vương Văn Tĩnh hét lớn trước hồ Tiền Đường.
Mặt hồ lấp lánh ánh sao, chớp mắt, dường như đang chế nhạo cô ta.
Gô ta ngồi xuống, vùi đầu trong trong hai đầu gối và khuỷu tay, òa khóc đau khổ.
Giọng của một người đàn ông vang lên phía sau cô †a: “Khóc có ích gì! Cảm thấy ấm ức thì nghĩ cách xả giận đi!”
'Vương Văn Tĩnh quay đầu, nhìn thấy Cù Hạo Dân đứng phía sau cô ta.
Cô ta cúi đầu, khóc lóc nói: “Chung Thần chết rồi, tôi không muốn chết”.
Cù Hạo Dân nói: “Chung Thần là người của cậu Viên, đánh chó phải ngó mặt chủ, tôi không tin, Từ Thôn Giang Đông, có thể đấu lại được với nhà họ Viên ở Tiền Đường. Có lẽ Lý Dục Thần nắm được thóp của Từ Thông, ông ta có thể đánh gãy chân của Từ Hiểu Bắc, có thể giết Chung Thần, nhưng ông ta không thể nào đánh cược cả tính mạng bản thân ông ta và cả gia tộc vì Lý Dục Thần”.
“Vậy thì có liên quan gì đến tôi?", Vương Văn Tĩnh nói: “Trước mặt họ, tôi chỉ là nhân vật thấp bé”.
Cù Hạo Dân cười nói: “Chung Thần đã chết, cậu Viên thiếu một cánh tay, chỗ thiếu này, cần có người bù vào”.
Ánh mắt Vương Văn Tĩnh sáng lên: “Anh nói là... tôi?”
“Là chúng ta”, Cù Hạo Dân nói.
Ở một bên khác của hồ Tiền Đường, có một tòa nhà cổ to lớn và hùng vĩ, ở đó chính là nhà thờ vua ghi ơn công tích của Ngô Việt Vương Tiền Lưu, cũng là đền thờ †ổ tiên của nhà họ Tiền ở Tiền Đường.
Ở chỗ không xa đối diện đền thờ tổ tiên của nhà họ Tiền có một sơn trang, tên là “Ngô Sơn Thiên Phong”, cũng gọi là sơn trang Ngô Việt”.
Ở đó là nhà tổ của nhà họ Tiền ở Tiền Đường, cũng là nơi ở của Tiền Nhược Vọng, gia chủ nhà họ Tiền hiện nay.
Lúc này, Tiền Nhược Vọng đang dựa trên người, khẽ thở ra.
Hồ Sư Ước ngồi trên ghế bên cạnh, một tay bắt mạch cho Tiền Nhược Vọng, một tay vuốt bộ râu, cau chặt mày.
Thấy dáng vẻ đó của Hồ Sư Ước. Tiền Khôn ngồi ở trên ghế khác và Tiền Hân Đồng đứng bên cạnh cũng phải căng thẳng.
Tiền Nhược Vọng hết sức nói: “Ông Hồ, có gì cứ nói thẳng, tôi đã từng này tuổi rồi, trả qua muôn ngàn sóng †o gió lớn rồi, còn có gì đáng sợ chứ”.
Hồ Sư Ước không nói gì, buông tay, mở hòm dụng cụ, lấy kim châm ra, bắt đầu cắm lên cánh tay của Tiền Nhược Vọng.
Lát sau, cây kim châm trắng tuyết lại thấp thoáng xuất hiện màu đen.
Mọi người kinh ngạc, cùng hỏi: “Ông Hồ, thế này là sao?”
Hồ Sư Ước nói: “Lần trước tôi đến khám, ông Tiền chỉ là mệt mỏi tích thành bệnh, lại mắc phong hàn, uống mấy thang thuốc điều dưỡng là được. Sau đó cô Tiền nói bệnh tình của ông Tiền nặng thêm, tôi cũng không để tâm, chỉ cho răng các người không làm theo lời của tôi, uống thuốc không đúng giờ gây ra, nhưng bây giờ...
“Bây giờ thế nào?” “Tôi có thể chắc chắn, ông Tiền đã trúng độc, Hồ Sư Ước rút cây kim châm ra nhìn khí đen bên trên nói:
“Quan trọng là độc này, tôi không giải được”.
Tiền Khôn và Tiên Hân Đồng cùng ghé lại, nhìn cây kim châm trong tay Hồ Sư Ước.
Trên kim châm dường như bọc một lớp đen xì, thấp thoáng còn đang chảy, dường như là sương đen sống.
“Đây là độc gì?”, Tiền Khôn hỏi.
Hồ Sư Ước lắc đầu nói: “Tôi không biết, độc này chôn giấu rất sâu, không ở kinh mạch, cũng không ở lục. phủ ngũ tạng, mà ở trong xương cốt. Bây giờ độc tính phát tác, trôi đến kinh mạch, mới bị châm của tôi thử ra được. Cũng chẳng trách hai lần trước không phát hiện ra. Có thể chìm trong xương cốt, từ từ phát tác, độc như này, lần đầu tiên tôi nhìn thấy”.
“Sao lại như thế được?”, Tiền Hân Đồng hét lên: “Là ai đã hạ độc ông nội tôi?”
Tiền Khôn nói: “Chuyện này từ từ điều tra, bây giờ quan trọng là giải độc. Ông Hồ, ông có cách gì không?”
Hồ Sư Ước nói: “Tôi chỉ có thể dùng kim châm ép khí độc nổi lên ra, nhưng không thể giải được độc trong xương”.
Tiền Hân Đồng tức giận nói: “Ông Hồ, ông là danh y đệ nhất Tiền Đường, được gọi là thánh thủ quốc y, ông cũng không chữa được, thiên hạ còn ai chữa được? Có phải ông còn giận tôi, cho nên cố ý nói vậy không?”
Tiền Khôn quát nói: “Hân Đồng! Không được vô lễ với ông Hồi”
Tiền Hân Đồng trước nay được nuông chiều, không sợ trời không sợ đất, ngay cả ông nội Tiền Nhược Vọng của cô ta cũng hết cách với cô ta. Nhưng cô ta sợ hai người, một là hòa thượng Trí Nhẫn của chùa Thiên Trúc, một người là Tiền Khôn.
Tiền Khôn vừa quát, Tiền Hân Đồng liền im miệng.
Hồ Sư Ước xua tay nói: “Không sao, cô Tiền nghĩ cũng không sai. Chỉ là độc này đúng là kỳ lạ, không gốc không rễ, đi thẳng vào xương, ngấm ngầm không phát tác, tôi thực sự lực bất tòng tâm”.
Cả phòng chìm vào im lặng.
Tiền Hân Đồng cũng biết Hồ Sư Ước cũng không. chữa được, khả năng lớn cũng không ai chữa được.
Nghĩ đến ông nội thương mình như vậy, bất giác đau buồn, đôi mắt đỏ bừng.